*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nghe nói có một Hậu Thiên Đạo Thể đã giết hai đệ tử của anh. Chỉ tiếc anh không thể ra tay, tôi đã để đệ tử của mình là Phương Thì Tắc đi giết cậu ta.” Phong Hà Chiêu nói: "Đây cũng coi như là thay Côn Luân các anh trừ khử được một kẻ địch mạnh, cũng xem như là quà gặp mặt của tôi."

“Tôn Như Ngọc có Thần Dương chi thể cũng không giết được cậu ta, đệ tử Phương Thì Tích của ông có thể làm được không?” Lạc Tần Uy hỏi.

“Hừ? Sắc mặt Phong Hà Chiêu không vui: "Phương Thì Tích nhận được ba phần chân truyền của ta, còn tài năng hơn nhiều so với tôi hồi còn trẻ. Đừng nói một tên Hậu Thiên Đạo Thể, cho dù mười tên cũng không phải là đối thủ của nó.”

Ông ta vừa dứt lời lại đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu lên: "Cái gì?"

Ông ta cảm ứng được, kiếm phù mình cho Phương Thì Tích bị phá hủy.

"Lớn gan." Phong Hà Chiêu tức giận, chưa kịp nói hết lời đã bị làm mất mặt, cảm giác này làm cho ông ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Dám giết đệ tử của tôi, đúng là một Hậu Thiên Đạo Thể tốt." Phong Hà Chiêu trầm giọng nói, trong mắt sát ý dào dạt gần như biến thành thực chất.

"Xem ra đệ tử của ông cũng chỉ như vậy mà thôi."Lạc Thần Y nhìn vẻ mặt của Phong Hà Chiêu, làm sao vẫn không đoán ra được, giọng châm chọc nói.

"Hừ." Phong Hà Chiêu hừ lạnh một tiếng, thân hình chuyển động.

Bang.

Lạc Tần Uy bị một cái tát dữ tợn, thanh âm thanh thúy vang lên trong cung điện.

"Một mình ông chỉ với một nửa Nguyên Đan mà cũng dám nói những lời nói móc mỉa mai với tôi. Hôm nay nể mặt Lạc Quách Thiên tôi chỉ tát ông một cái, nếu còn có lần sau, tôi lập tức đánh chết ông." Giọng Phong Hà Chiêu lạnh như băng nói.

"Ông." Trên mặt Lạc Tần Uy lộ ra tức giận.

"Được rồi Nhị đệ."

Lạc Quách Thiên khoát tay nói: "Nhị đệ thật là lỗ mãng, trước đây cảnh giới Nguyên Đan cũng được gọi là tiên nhân, cậu làm sao có thể sỉ nhục như vậy?"

Ông ta nhìn về phía Phong Hà Chiêu nói: "Bây giờ đệ tử của cậu cũng bị Hậu Thiên Đạo Thể giết chết, cậu còn có tư cách theo anh đi Côn Lôn làm ăn sao?"

"Hừ, không ngờ tới Hậu Thiên Đạo Thể kia cũng thật mạnh mẽ." Phong Hà Chiêu cười dữ tợn nói: "Nhưng mà anh ta mạnh hơn nữa thì sao? Không vào Nguyên Đan, ở trong mắt của tôi vẫn là con gà con chó."

Lạc Quách Thiên gật đầu. Đây cũng là nguyên nhân ông ta có thể giữ vững bình tĩnh sau khi Đường Tuấn giết Tôn Như Ngọc và Hạng Thành, làm sao một Côn Bằng có thể bay chín vạn dặm lại so đo với một con kiến hôi bò trên mặt đất chứ.

"Lạc Quách Thiên, ông nên biết hiện tại những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đan không thể tùy ý ra tay, nếu không sẽ gây ra đại loạn. Đây cũng là sự hiểu biết ngầm giữa những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đan, dù sao những những người cảnh giới Nguyên Đan ẩn núp ở nước Việt Nam cũng không ít."

Phong Hà Chiêu nói: "Vấn đề của Đường Tuấn chỉ là chuyện nhỏ, lần sau gặp lại tôi có thể tiện tay giết chết anh ta. Lần này tới Côn Lôn là muốn hợp tác với ông một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play