Đến cả Thẩm Ngọc Nhu cũng há to miệng, dường như đến cô cũng không nghĩ đến những làn sương mù xám xịt kia lại lợi hại như thế.

Tống Tử Phong cũng giật mình đứng lên, cả khuôn mặt chỉ còn lại sự kinh hãi.

Lúc này e rằng chỉ có Đường Tuấn hiểu là có chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi đoàn sương mù kia giống như là chân khí hình thành hàn vụ, nhưng trên thực tế là Thẩm Ngọc Nhu tu luyện Cửu U Hàn Kinh luyện ra được Cửu U Hàn khí, so hàn khí với thông thường lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Vừa tiếp xúc liền đóng băng lại cả cánh tay của Tần Hiếu Minh, anh ta cũng không kịp phản ứng gì cả. Đừng nói Tần Hiếu Minh chỉ có tu vi chân khí cảnh, coi như anh ta đạt đến thần hải, dùng cánh tay trực tiếp đi tiếp xúc Cửu U Hàn khí cũng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Có thể nói, Thẩm Ngọc Nhu bây giờ mặc dù vẫn là chân khí cảnh, nhưng thực lực của cô tiệm cận với sức mạnh của thần hải cảnh sơ kỳ. Cửu U Hàn Kinh là công pháp Luyện Khí sĩ đứng đầu, cô hoàn toàn có thể chiến đấu vượt cấp một cách dễ dàng.

“Sư huynh, cánh tay của tôi?” Tần Hiếu Minh dù cho đã trải qua chinh chiến thương trường, bản thân cũng là võ đạo cao thủ, nhưng lúc này cũng bị hù dọa, hoang mang lo sợ, không thể làm gì khác hơn là cầu viện Tống Tử Phong.

“Cô dám dùng thủ đoạn thâm độc để hại đàn em của tôi.” Tống Tử Phong lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Ngọc Nhu: “Đàn em của tôi không thù không oán với các người, sao các người có thể ác độc như vậy? Hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này cho tôi.”

“Ồ! Vậy các anh định làm gì?” Đường Tuấn thản nhiên hỏi.

“Để cô ta tự phế võ công, sau đó viết công pháp tu luyện của cô ta ra giao cho tôi. Công pháp tu luyện của cô ta quá ác độc, tôi nhất định phải cầm về cho sư phụ nghiên cứu một chút, tránh sau này còn có người bị hại.” Tống Tử Phong thở dài tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn tốt cho các anh thôi! Cô ta tu luyện công pháp này quá thâm độc, hại người hại mình, nếu cô ta cứ tiếp tục tu luyện chỉ sợ sẽ không sống quá ba năm đâu, bây giờ phế bỏ võ công đi vẫn còn kịp đấy, chí ít cũng có thể sống thêm vào năm nữa. Người trẻ tuổi không nên tu luyện thế này, nếu cứ một mực chạy theo tốc độ và sức mạnh, thì cũng chỉ có thể hại mình. Nếu các ngươi muốn học võ công, có thể bái ta làm thầy.”

Tuy ngoài miệng nói có vẻ rất bi thương nhưng nội tâm Tống Tử Phong đã vô cùng kích động. Anh ta là cường giả cực cảnh dĩ nhiên chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra công pháp mà Thẩm Ngọc Nhu tu luyện là bất phàm, hơn nữa rất có thể còn là tuyệt đỉnh võ đạo công pháp trong truyền thuyết. Tu vi của Tống Tử Phong đã đạt tới Bình Bảnh nhưng lại không thể tiến thêm được nữa, chuyện đến được Nguyên Đan gần như không có khả năng. Thầy Hàn Không Tử của anh ta cũng dậm chân ở cực cảnh ba mươi năm, đến nay vẫn chưa thể đột phá. Anh ta có dự cảm nếu có thể có được công pháp tu luyện của Thẩm Ngọc Nhu, thì có thể sẽ có cơ hội bước vào Nguyên Đan. Còn về chuyện cái gì hại người hại mình, tất nhiên đều là do anh ta bịa ra.

“Anh Đường, anh ta nói thật sao?”Thẩm Ngọc Nhu hỏi.

“Tất nhiên là nói bậy! Anh ta chỉ muốn có được công pháp của em mà thôi!” Đường Tuấn trầm giọng nói.

Cái gì mà luyện khí? Hoài Nam Tử nói rằng, Thực Khí giả thần minh mà thọ. Nếu nói rõ ràng mấy chữ luyện khí này, luyện khí đến cùng sẽ có được thần minh trường thọ, gần như trường sinh bất tử. Thẩm Ngọc Nhu tu luyện Cửu U Hàn Kinh, đây chính công pháp đứng đầu trong công pháp luyện khí sĩ, càng tu luyện số mệnh sẽ càng kéo dài. Sao có thể chết sớm như Tống Tử Phong nói được.

“Tiểu quỷ! Với chút tu vi của cậu thì biết được cái gì? Tôi có lòng tốt nhắc nhở mà các cậu cũng không tiếp nhận. Thôi vậy, tôi đành tự mình động thủ, vì dân trừ hại.” Tống Tử Phong lạnh lùng nói.

Khát vọng với công pháp và Cảnh Giới Nguyên Đan đang áp đảo tất cả lý trí của anh ta.

“Diệp tổng, đây là địa bàn của anh, tôi giáo huấn hai người họ một chút chắc cũng không ảnh hưởng gì đúng không?” Tống Tử Phong hỏi Diệp Thanh Phương.

Diệp Thanh Phương lắc đầu, nói: "Tôi không quen biết hai người này. Muốn giết, muốn uy hiếp gì đều tuỳ ý Tống tiên sinh.”

“Đường Tuấn! Lần này cậu chết chắc rồi. Tôi vốn muốn mượn tay tập đoàn Hiếu Minh và Tống Tử Phong để đối phó cậu. Không ngờ tự cậu lại đụng phải nòng súng, tôi đỡ phải tính kế.” Diệp Thanh Phương thầm nghĩ.

“Được!” Tống Tử Phong nói.

“Ha ha, đám tiểu quỷ các cậu mới học được chút bản lĩnh đã đi khoe mẽ khắp nơi, cũng không biết được cái gì gọi là cao thủ chân chính. Vậy thì hôm nay tôi sẽ để cậu được sáng mắt.” Anh ta điên cuồng cười một tiếng, khí thế ngập tràn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play