Mấy người Thạch ma nữ cùng Ô Đạo Nhân cũng có dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi. Đường Tuấn cười nói: “Mọi người tới đó trước đi, ở trong Băng Tuyết Quốc Độ lâu như thế, hẳn là mọi người cũng lo lắng cho người của mình phải không, đi xem một chút đi.”

Thạch ma nữ nói: “Anh không sợ bọn họ một đi không trở lại sao?”

Bởi vì quan hệ với Đường Lệ, Thạch ma nữ cũng không nhận Đường Tuấn làm chủ. Mà mấy người Ô Đạo Nhân cũng chỉ có hiệp định bằng miệng, đến cả lời thề cũng không có lập xuống. Đối với những kẻ hung ác như Ô Đạo Nhân mà nói thì chuyện nuốt lời cũng chỉ như cơm bữa mà thôi.

Đường Tuấn liếc mắt nhìn mấy người Ô Đạo Nhân, ý vị thâm trường nói: “Các người dám không?”

Trong lòng bọn người Ô Đạo Nhân run lên, đồng thanh nói: “Không dám. Chủ nhân phân phó một tiếng, chúng ta sẽ lập tức đuổi tới.”

“Đi đi.” Đường Tuấn khoát tay áo.

Lúc này bọn người Ô Đạo Nhân mới rời đi.

“Tôi cũng muốn rời đi, không nghĩ tới thiên địa đại biến, nói không chừng tôi có thể tìm được thời cơ đột phá.” Cuối cùng Thạch ma nữ cũng cáo biệt rời đi.

Chỉ còn lại Hàn Không Tử, Công Thành Toại, Đường Lệ cùng với Thẩm Ngọc Nhu đi theo bên cạnh Đường Tuấn. Đến cả Lã Kiến Trung cũng theo Đường Tuấn rời đi.

Ở tập đoàn Nam Nhật.

Diệp Thanh Phương ngửa người tựa trên ghế sa lon, hút xì gà tỏa ra khói nghi ngút. Mà ở đối diện anh ta có một người đàn ông đang ngồi, chính là Tề Hưng.

Trước kia thời điểm Đường Tuấn gặp rủi ro, đã gặp hai người này không ít lần.

“Cá chuồn, nếu lần này có thể ký được hợp đồng với tập đoàn Hiếu Minh ở Đông Nam Á, e rằng lợi nhuận ròng có thể đạt đến ba ngàn tỷ. Quả nhiên tôi không nhìn lầm người.” Trong tay Tề Hưng bưng một ly rượu đỏ, có chút khen ngợi nói. Anh ta nhìn về phía Diệp Thanh Phương, giống như muốn thấy được một vài điều từ ánh mắt của Diệp Thanh Phương.

Kể từ Diệp Thanh Phương ăn thiệt thòi trong tay Đường Tuấn, giống như anh ta đã thay đổi hẳn, thế mà lại cho thấy thiên phú kinh doanh phi phàm. Trong thời gian một năm ngắn ngủi, giá trị sản lượng cùng lợi nhuận của tập đoàn Nam Nhật đã vượt lên gấp năm lần, đạt đến hơn mười lăm ngàn tỷ. Ở bên trong tỉnh có thể đứng ở vị trí trong tốp mười người giỏi nhất, thậm chí đoạn thời gian trước Diệp Thanh Phương còn được gọi với cái tên thập đại thanh niên kiệt xuất trong tỉnh.

“Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Tề Hưng, anh cũng rất thức thời, biết phải theo ai mới đúng.” Diệp Thanh Phương nói. Tinh quang lóe lên ở sâu trong mắt anh ta, rõ ràng công lực của anh ta đã tinh tiến rất nhanh.

Diệp Thanh Phương lúc này so với hai năm trước có chênh lệch rất lớn. Anh ta của hai năm trước mặc dù có lòng tham nhưng lại xốc nổi tâm cao khí ngạo. Mà bây giờ, anh ta cũng có ngạo khí nhưng lại cho người ta một loại cảm giác chững chạc đoán không ra, lòng dạ tựa như vực sâu. Dường như anh ta là một khối ngọc bài bị mài mòn, tẩy đi những cạnh thừa.

“Nói không sai, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng.” Tề Hưng cười nói: “Dựa theo tình thế này phát triển tiếp, chẳng mấy chốc tập đoàn Nam Nhật sẽ vượt qua tập đoàn Hiếu Minh.”

Nghe được bốn chữ tập đoàn Hiếu Minh này, ánh mắt Diệp Thanh Phương khẽ biến nói: “Mặc dù tập đoàn Hiếu Minh phát triển mạnh mẽ, nhưng căn cơ công ty quá yếu, ngoại trừ thuốc Thông Thần cùng bột Tuyết Cơ thì không còn sản phẩm nào khác. Bộ nghiên cứu của tập đoàn vừa mới báo cáo, nói thi đấu Tây Thi đã nghiên cứu chế tạo thành công. Chỉ cần thi đấu Tây Thi chính thức ra lò, nhất định sẽ tạo ra xung kích rất lớn với tập đoàn Hiếu Minh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play