*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu chủ." Lúc này, trong số những người tới đây, có một người vội vàng đi tới, người đó là Ô Đạo Nhân.

"Ông nhận tôi là cậu chủ?" Đường Tuấn mỉm cười nhìn Ô Đạo Nhân, ông bèn lập tức gật đầu, giọng nói có chút không cam tâm: "Trước kia là do tôi có mắt mà như mù, không trông thấy núi Thái Sơn, sau này tôi xin tự nguyện đi theo hầu hạ cậu chủ, chỉ mong cậu chủ có thể đưa tôi ra khỏi nơi này."

"Cái gì? Ông ta có thể rời khỏi đây sao?" Lời Ô Đạo Nhân vừa nói đã khiến mọi người đứng xung quanh phẫn nộ.

Mỗi một người trong số bọn họ đều đã từng bị nhốt trong Băng Tuyết Quốc Độ bảy tám năm, bây giờ đều sống không bằng chết, chỉ cần được ra ngoài thì bọn họ sẵn sàng đánh đổi tất cả.

"Xem ra rất có khả năng, năng lực của người này quá đỗi kinh khủng, tôi dám cá rằng ngay cả một chiêu của cậu ấy đánh ra cũng sẽ khiến Lâm Thi Tình không chống đỡ được, nếu cậu ta đã có gan vào đây thì nhất định cũng sẽ có cách đi ra ngoài."

Mọi người đều nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

"Đương nhiên tôi có cách thoát khỏi đây, nhưng tại sao tôi lại phải đem mấy người theo cùng?" Đường Tuấn nhìn mọi người xung quanh.

Vốn dĩ Băng Tuyết Quốc Độ có hơn mười người, trừ Yêu Vũ Cơ, Chu Tiêu n, Kim Tinh, Huyền Linh và bốn người đã chết vừa nãy ra thì còn lại bảy tám người, thực lực của mỗi người trong số họ đều không thua kém gì Cực Cảnh.

Mọi người nghe anh nói vậy thì ngẩn ra, đúng vậy, sao Đường Tuấn phải đưa bọn họ theo cùng?

Sức mạnh của Đường Tuấn kinh khủng như thế, bọn họ làm gì có gan mà nghĩ cách tính kế với anh.

"Vậy chẳng phải không được tự do à." Có người lưỡng lự nói: "Mười năm, chúng tôi bán mạng làm việc cho cậu mười năm, sau đó đôi bên sẽ không còn nợ nần gì nữa." Có người nghiến răng nói.

"Được." Đường Tuấn gật đầu đồng ý.

Mười năm, đủ rồi.

Trên sân ngoài điện Hàn cung chủ, hai bóng người đứng song song với nhau, chính là Lâm Thi Tình và Lâm Thanh Thiên.

Cặp chị em này một người là cung chủ của Hàn Cung, còn người kia là phó cung chủ, quyền cao chức trọng, thực lực cường đại, vả lại mặc dù đều đã lớn tuổi nhưng ngoại hình vẫn trẻ trung xinh đẹp chẳng kém so với những người trẻ tuổi khác, vóc dáng thướt tha. phong thái yêu kiều duyên dáng.

"Cung chủ, đã mấy ngày trôi qua rồi. Có lẽ Đường Tuấn đã bỏ mạng bên trong Băng Tuyết Quốc Độ cũng nên." Lâm Thanh Thiên nói.

"Thanh Thiên, hiện giờ chỉ có hai chị em chúng ta ở đây, chúng ta kết hợp lại với nhau là được." Lâm Thi Tình nói.

Lâm Thanh Thiên lắc đầu, ánh mắt loé lên tia phức tạp, bà ta trầm giọng nói: "Hơn hai mươi năm trước, chị giết ông ta rồi đưa tôi về Hàn cung, kể từ lúc đó tình chị em giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, và cũng kể từ đó trong lòng tôi cũng chẳng còn chút xíu cảm giác gần gũi thân tình, chẳng phải bộ dạng hiện giờ của tôi chính là thứ chị muốn thấy nhất sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play