*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy mà lại có người có thể cùng bà Độc không phân được cao thấp, rốt cuộc là vị cao thủ tiền bối nào?” Lão Bạch miễn cưỡng đè nén chấn động trong lòng, sau đó mới chú ý tới người đang đánh nhau cùng với bà Độc nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trong khi lão Bạch đang suy nghĩ xem đó là ai, thì dường như cảm nhận được ánh mắt của ông ta, người đàn ông đó quay đầu nhìn lại.

Nhìn khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đó lão Bạch như bị sét đánh, cả người run lên cầm cập miệng lắp bắp: “Sao lại là cậu ta? Làm sao có thể là cậu ta chứ? Không phải cậu ta mới chỉ đến giai đoạn nội công trung kỳ thôi sao? Làm sao có thể đánh nhau cùng bà Độc được? ”

Đường Tuấn ngoảnh mặt lại nhìn lão Bạch nhếch mép cười một cái, bà Độc cũng phát hiện ra lão Bạch ở phía xa đang quan sát bọn họ, nhưng bà ta cũng không có tâm tư để ý đến. Đường Tuấn thực sự đã gây quá nhiều áp lực cho bà ta. Mặc dù anh không biết sử dụng chân khí, nhưng kỹ thuật phóng ngân châm và điểm huyệt của anh cũng khiến cho bà ta không thể không đề phòng.

“Kết thúc thôi!” Đường Tuấn nghĩ thầm. Lão Bạch đã đến rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa có lẽ sẽ càng thêm phức tạp.

Chân khí trong cơ thể đột nhiên bộc phát, khí lạnh tiềm ẩn tụ lại một điểm ở huyệt đan điền đồng thời xoay tròn.

Bùm!

Đường Tuấn và bà Độc tấn công cùng một lúc, bà Độc nghiêng người một cái, sau đó phun ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng u ám, có vẻ như bà ta đã bị thương không hề nhẹ.

“Cảnh giới Chân Khí!” Lão Bạch thấy vậy ngạc nhiên kêu lên. Sự biến động vừa rồi khiến tim ông ta đập rất nhanh, nhất định là cảnh giới chân khí. Nhưng, nhưng làm sao có thể xuất hiện trên người tên nhóc con mà ông ta còn không thèm để vào mắt chứ. Không phải cậu ta mới chỉ đạt đến nội công trung kỳ sao?

Lão Bạch siết chặt nắm đấm trong vô thức, thậm chí trong lòng còn có ý muốn trốn tránh. Nhưng mà, ông ta kiên quyết gạt bỏ ý nghĩ này, trước mặt hai cao thủ cảnh giới Chân Khí là bà Độc và Đường Tuấn, nếu ông ta chạy trốn có lẽ đường sống sót cũng không còn!

Một chưởng đánh trúng bà Độc, ngân châm trong tay Đường Tuấn lập tức bắn ra, đâm chính xác vào huyệt đan điền của bà ta, chỉ một châm đã ngăn lại nội lực khiến cho bà ta không thể cử động được.

"Giỏi lắm thằng nhóc con! Lần này xem như thân già này thua rồi!" Khóe miệng bà Độc chảy máu.

Đường Tuấn khẽ lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía lão Bạch đang đứng, lên tiếng: “Lão Bạch đã đến đây rồi, sao không ra đây mà gặp nhau luôn? Chẳng lẽ muốn tôi mời ông ra sao?”

Sau khi cùng bà Độc đánh một trận, Đường Tuấn đã hiểu sâu hơn về thực lực của chính mình. Trong mắt người bình thường thực lực của những cao thủ nội công rất mạnh, nhưng trong mắt những người đã đạt đến cảnh giới Chân Khí thì họ cũng chỉ là khó đối phó hơn người bình thường một chút thôi, cho dù có là cao thủ nội công Đại Thành cũng như vậy mà thôi.

Sắc mặt lão Bạch lúc trắng lúc xanh, do dự một chút, cuối cùng vẫn cất bước đi về phía Đường Tuấn cùng với bà Độc.

“Sao cậu có thể là một cao thủ cảnh giới Chân Khí chứ?” Lão Bạch nhìn chằm chằm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play