*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đúng vậy." Ông quản gia cúi đầu nói.
“Trịnh Khương, năm đó ông đến núi Chứa Chan cầu đạo, Chứa Chan có tặng cho ông một quyển pháp quyết để tu luyện. Bây giờ ông lại muốn vong ơn phụ nghĩa sao?” Lúc này, một giọng nói trầm thấp chứa đầy áp lực vang lên ngoài cửa.
Bịch bịch bịch.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Trịnh bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất trông vô cùng thê thảm.
Một người đàn ông cao lớn bước vào từ ngoài cửa. Vóc người vạm vỡ của anh ta khiến người khác phải chú ý, cơ bắp trên cơ thể phản xạ ra ánh sáng kim loại lấp loáng.
“Cậu là Hạng Thành?” Giọng nói của Trịnh Khương khẽ run rẩy.
Đệ tử thân truyền của Lạc Quách Thiên là chưởng giáo núi Chứa Chan, đồng thời cũng là một người đạt được Hậu Thiên Đạo Thể.
"Là tôi." Người đàn ông cao to kia nói. Khi anh ta nói chuyện, âm thanh phát ra khiến không khí cũng phải chấn động, giọng nói trầm thấp giống như tiếng sấm rền.
"Đạo thể của anh ta phải mạnh đến mức độ nào thì âm thanh mới có thể chấn động không khí đây?" Trịnh Khương âm thầm sợ hãi. Đối mặt với một cường giả võ đạo như Hạng Thành, chỉ sợ ông ta chưa kịp thôi động pháp thuật thì đã bị vặn đầu.
"Đúng là thứ rác rưởi, Chứa Chan bố thí cho ông pháp quyết tu hành, vậy mà còn chưa tu luyện nổi Cực Cảnh." Hạng Thành lộ ra vẻ châm chọc khi nhìn thấy tu vi của Trịnh Khương.
"Nhưng cũng không trách ông được. Thế tục như vũng lầy bẩn thỉu. Nếu sư phụ không dặn dò thì tôi cũng không rời khỏi Chứa Chan. Ông có thể tu luyện đến tình trạng này đã là cực hạn rồi.” Hạng Thành đi vào, anh ta nhíu mày, vẻ mặt đầy sự chán ghét.
Khi anh ta nói chuyện thì vẫn luôn dùng giọng điệu trịch thượng vênh váo: "Như vậy đi, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Chỉ cần ông làm được, tôi sẽ mang ông trở về Chứa Chan, để tu vi của ông tiến thêm một bước.”
Trịnh Khương không thích thái độ của Hạng Thành, nhưng khi nghe anh ta nói ra mấy câu cuối cùng, trên mặt ông ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ như điên.
"Cơ hội đó là gì?" Trịnh Khương không nhịn được hỏi lại.
Hạng Thành chậm rãi nói: "Đường Tuấn làm cháu trai của chưởng giáo Lạc Thịnh bị thương, sư phụ muốn tôi khiến anh ta phải trả đòn.”
Trong mắt anh ta lộ ra sát khí lạnh lùng: "Tôi là Hậu Thiên Đạo Thể, tên đó cũng là Hậu Thiên Đạo Thể. Đây là chuyện khiến tôi không thể nhịn được, thế giới này chỉ có thể có duy nhất một Hậu Thiên Đạo Thể, đó chính là tôi. Tôi muốn ông triệu tập tất cả các cao thủ võ đạo và cao thủ thuật pháp của đảo Phú Quốc lại, tận mắt nhìn xem tôi phế bỏ đạo thể của tên đó như thế nào!”
"Sư phụ chỉ cho phép mình dạy cho tên đó một bài học. Hừ, như vậy thôi sao được? Cùng là đạo thể, chỉ có một người được sống!” Hạng Thành thầm nghĩ: "Chờ tao giết chết mày rồi, chẳng lẽ sư phụ còn muốn trách cứ tao? Muốn trách cũng chỉ có thể trách mày và tao đều là đạo thể.”
Hiển nhiên Lạc Quách Thiên không nói cho Hạng Thành biết chuyện Phục Ma Ngọc Trụ. Bằng không thì Hạng Thành có mười ngàn lá gan cũng không dám chơi trò cáo mượn oai hùm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT