Dương Thiên Thành tát cô ta một cái.

"Không mở mắt ra mà nhìn, đó là Đường đại sư, cô nói bậy bạ cái gì đó."

Dương Thiên Thành đang định đứng lên nhưng hai chân lại như nhũn ra, ông ta gọi lớn ra ngoài:

"Mau tới đây, lập tức chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến núi Thị Vải nhận tội với Đường đại sư."

Tại nhà họ Mã.

Mã Như Uyển toàn thân mặc đồ trắng gương mặt đầy bi thương, vị tiểu thư nhà họ Mã này thường ngày hoạt bát đáng yêu giờ lại giống như góa phụ không nói lời nào để mặc cho hai hàng nước mắt tuôn rơi.

"Như Uyển, dù sao con cũng chưa kết hôn cùng với Tư Mã Ngọc Dương, không cần phải như vậy."

Một người đàn ông trung niên khuyên nhủ, ông ta là Mã Vạn San cha của Mã Như Uyển.

"Vạn San ông cứ để con bé như vậy đi, thằng khốn họ Đường kia không những giết chết Tư Mã Ngọc Dương mà còn làm Nhược Long trọng thương. Nếu không phải Lã đại sư ra tay đúng lúc bảo vệ tính mạng của Nhược Long, chỉ sợ bây giờ chúng ta đã là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." Một người phụ nữ phú quý bức người lạnh lùng nói.

"Kẻ họ Đường này có tội thì phải chịu, dám đắc tội Lã đại sư cùng với nhà họ Mã chúng ta thì cậu ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai."

"Con muốn cậu ta nhất định phải chết."

Mã Như Uyển nắm chặt nắm đấm, thậm chí móng tay cào rách da thịt cũng không để ý.

Reng reng reng.

Điện thoại di động của Mã Vạn San vang lên.

Sau một lúc Mã Vạn San nghe điện thoại xong, sắc mặt biến đổi kịch liệt. Ông ta cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Vạn San, có phải kẻ họ Đường kia chết rồi?" Người phụ nữ không nhịn được hỏi.

"Câm miệng." Mã Vạn San quát lên.

"Cho người trông chừng căn phòng này, khoảng thời gian này không có lệnh của tôi không cho phép Như Uyển ra ngoài."

Giọng điệu cứng rắn nghiêm nghị của Mã Vạn San làm cho người phụ nữ sợ hãi một hồi.

"Sao vậy Vạn San?"

Trong lòng người phụ nữ nảy sinh ý nghĩ không ổn. Vẻ mặt của Mã Vạn San âm trầm đến đáng sợ, nói ra từng chữ từng chữ:

"Lã đại sư thua, đảo Phú Quốc sắp đổi trời rồi."

Vào thời điểm mà nhà họ Mã và nhà họ Dương đang rơi vào tình cảnh bi thảm thì nhà họ Tào lại vui vẻ chưa từng có.

Mười mấy người do Từ Vũ, Trịnh Khương cầm đầu cùng đi tới nhà họ Tào. Địa vị của tất cả bọn họ không hề thấp hơn ông cụ nhà họ Tào là Tào Vinh. Thậm chí bình thường Tào Vinh nhìn thấy hai người Từ Vũ và Trịnh Khương thì đều phải khom người chào hỏi. Nhưng hôm nay Từ Vũ và Trịnh Khương lại không có thái độ kiêu căng như trước, sau khi nhìn thấy Tào Vinh thì lại tự động gọi ông ta là "anh Tào", đây chính là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Hai ông cháu Tào Thanh Vân và Tào Vinh hoảng hốt vì sự ưu ái bất ngờ này.

Đến khi Từ Vũ đề cập tới chuyện trên núi Thị Vải, Tào Thanh Vân cùng Tào Vinh mới hiểu ra được phần nào, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play