*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sức mạnh võ thuật của thằng nhóc đấy không hề yếu, rất có thể đã đạt tới cảnh giới Thần Hải. Ngọc Dương vì không cảnh giác nên mới bị anh ta đến gần và giết chết. Hiện tại chúng ta nắm được nội tình của anh ta, thì liệu chỉ một cao thủ võ thuật như anh ta có thể ngăn nổi một đoàn cao thủ thuật pháp đông đảo như chúng ta hay không? Chỉ cần một câu thuật pháp của mỗi người thôi cũng đã đủ biến anh ta thành mảnh vụn.”
“Ông Lã đã giao ước với anh ta chỉ đấu pháp chứ không đấu võ, đến lúc ấy anh ta sẽ chỉ như con hổ bị nhổ bỏ những chiếc răng nanh sắc nhọn mà thôi, vì thế anh ta sẽ chẳng thể dọa được ai nữa. Nếu chỉ xét khả năng sử dụng đạo pháp thì ai trong chúng ta cũng có thể đánh bại anh ta một cách dễ dàng.”
Trong phòng họp, các đại sư thuật pháp của đảo Phú Quốc liên tục phát biểu.
“Ông Lã, nếu ông không tiện ra tay, tôi có thể giết chết anh ta cho ông.” Một người đột nhiên đứng lên nói.
“Tô Phi Hùng, chúng tôi không cần anh nhúng tay vào chuyện trên đảo Phú Quốc của chúng tôi!” Một cao thủ thuật pháp ở Đảo Phú Quốc nói.
Tô Phi Hùng giễu cợt: “Tư Mã Ngọc Dương vốn là một cao thủ thuật pháp, sức mạnh tu luyện đã vượt qua Thần Cảnh và sắp đạt đến Hoá Cảnh, nhưng chỉ vì lơ là cảnh giác một chút mà đã bị một tên nhóc con luyện võ lại gần và giết chết. Chuyện này mà lan rộng ra ngoài sẽ khiến giới thuật pháp chúng ta mất mặt!”
“Tô Phi Hùng, anh…!” Vài cao thủ thuật pháp ở đảo Phú Quốc lần lượt đứng lên và tức giận nhìn Tô Phi Hùng.
“Thôi đủ rồi!” Tiếng hô vừa dứt, Lã Kiến Trung cũng đứng dậy nhưng không nhìn Tô Phi Hùng mà nhìn ra ngoài phòng họp rồi to giọng, nói: “Họ Lã chào đón ngài Đường!” m thanh ấy vang vọng như sấm nổ rền trời, chỉ trong nháy mắt nó đã lan khắp núi Thị Vải.
“Anh ta đến rồi sao?”
Nghe Lã Kiến Trung hô như thế, hội trường xôn xao hẳn lên, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài phòng họp. Sắc mặt Tô Phi Hùng trông hơi khó coi, anh ta nói thầm: “Sức mạnh tu luyện của Lã Kiến Trung đã đạt đến cảnh giới này rồi sao? Mình vẫn chưa cảm nhận được chút khí tức nào.”
Trên đường đến núi Thị Vải, một bóng người thong thả như đang đi dạo trong sân, nhưng tốc độ của anh lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt anh đã đứng bên ngoài phòng luận đạo, hiển nhiên người này là Đường Tuấn.
“Trẻ thế cơ à!”
Tất cả những ai có mặt ở đây đều là cao nhân thuật pháp, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy rõ Đường Tuấn chắc chắn chưa quá ba mươi tuổi. Chưa đến ba mươi tuổi nhưng võ thuật đã đạt đến Thần Cảnh, kiểu tư chất này thật khiến người khác phải khiếp sợ. Nhưng cũng có nhóm người đang thở phào nhẹ nhõm, vì sức mạnh tu luyện thuật pháp khó lên cấp hơn võ thuật nhiều, Đường Tuấn còn trẻ như thế đã đạt tới Thần Cảnh thì thành tựu thuật pháp của anh chắc chắn có hạn, dù cố đến chết cũng chỉ đến cảnh giới của đại sư mà thôi, thậm chí còn cách rất xa đại chân nhân.
“Lã Kiến Trung, sức mạnh tu luyện của ông cao đấy, ông có đủ tư cách để bàn chuyện với tôi.” Đường Tuấn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt anh bình thản như không, anh cũng đang quan sát các vị đại sư trong phòng họp. Gần mười người trong số họ là chân nhân, có vài người đang che giấu sức mạnh tu luyện như Tô Phi Hùng. Nhưng đáng tiếc là người thật sự để ý và xem trọng Đường Tuấn chỉ có một mình Lã Kiến Trung.
“Oắt con kiêu ngạo ngông cuồng kia, ông Lã muốn nói chuyện với anh chẳng qua là vì tôn trọng anh mà thôi.” Lời nói của Đường Tuấn đã khiến không ít đại sư thuật pháp của đảo Phú Quốc tức giận, trong đó có một ông lão râu tóc bạc phơ đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt anh và mắng: “Nhan Thạch tôi đã tu luyện bốn mươi năm, hôm nay tôi sẽ thay mặt ông Lã dạy cho anh một bài học!”
“Được lắm! Ông Nhan đứng thứ ba trong giới thuật pháp của đảo Phú Quốc chúng ta, chỉ kém ông Lã và Chu Hoa Kiện mà thôi. Ông ta mà ra tay, chắc chắn mọi chuyện sẽ êm xuôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT