Đường Tuấn lắc đầu nói: “Khối ngọc thạch này đúng là có giá một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.” Đừng nói là một tỷ bảy, với khối ngọc này cho dù bỏ ra ba mươi lăm tỷ cũng đã là lời to rồi.

“Anh chàng đẹp trai này mắt nhìn thật tinh tường nha. Khối ngọc thạch bỏ đi này, à không, khối ngọc thạch này chính là loại tốt nhất đó. Nếu không phải nể mặt nhà họ Tào thì không phải chỉ có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu này đâu.” Triệu Kim Ngọc nhìn Đường Tuấn nói.

Chỉ là cái loại ánh mắt hài hước này nhìn thế nào cũng thấy như đang nhìn một kẻ ngốc.

Tào Thanh Vân càng nghe càng tức giận. Cô không nghĩ tới Đường Tuấn lại có thể nói như vậy.

“Bây giờ thì không phải một tỷ bảy trăm năm mươi triệu nữa mà là ba tỷ năm trăm triệu.” Triệu Kim Ngọc cười ha hả, lại một lần nữa tăng giá.

Chưa đến một phút mà giá cả đã tăng lên hai trăm lần.

“Được. Tôi mua.” Tào Thanh Vân ném cho Triệu Kim Ngọc một cái thẻ ngân hàng, nói: “Đây là ba tỷ năm trăm triệu. Triệu Kim Ngọc, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ.”

Triệu Kim Ngọc cầm thẻ ngân hàng trong tay, vẻ mặt rất đắc ý.

“Cô chủ nhà họ Triệu này cũng biết buôn bán quá đấy chứ, vậy mà ngay lập tức đem giá cả độn lên hai trăm lần. Đã thế cô chủ nhà họ Tào lại còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể không mua. Thủ đoạn như thế này thật là cao tay.”

“Ha ha. Cô chủ nhà họ Triệu và cô chủ nhà họ Tào vốn đã không ưa gì nhau, loại chuyện như thế này là quá bình thường. Cô chủ nhà họ Tào chỉ sợ là muốn mua ngọc thạch về để giúp ông nội mình chữa bệnh, kéo dài mạng sống, đúng lúc bị cô chủ nhà họ Triệu bắt được thóp.”

“Chỉ có điều dùng ba mươi lăm tỷ mua một khối ngọc bỏ đi đúng là lỗ nặng. Tuy nhà họ Tào không thiếu chút tiền ấy, nhưng mặt mũi sợ là có chút khó coi.”

“Ai bảo cô chủ nhà họ Tào mang theo một tên ngốc đi cùng vào đây chứ. Anh có nghe thấy không, vừa rồi là do tên ngốc kia mở miệng, cho nên Triệu Kim Ngọc mới tăng giá lên cao như vậy đấy.”

Trận chiến nho nhỏ giữa Triệu Kim Ngọc và Tào Thanh Vân khiến không ít người chú ý. Mọi người đứng xung quanh vây xem còn thầm thì thảo luận. Trong lời nói của bọn họ đều tỏ ra nể phục trước thủ đoạn kinh doanh của Triệu Kim Ngọc, đồng thời không thiếu sự châm chọc đối với tên ngốc Đường Tuấn kia.

Sắc mặt Tào Thanh Vân hết sức khó coi nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài được.

“Hì hì, Tào Thanh Vân, tôi còn đang bận chuyện làm ăn, cho nên không tiễn cô được.” Triệu Kim Ngọc vô cùng đắc ý nói.

“Thanh Vân, không biết cô có thể bỏ xuống thứ mình yêu thích, nhường lại khối ngọc thạch này cho tôi được không?” Đúng lúc này, một âm thanh ôn hòa bỗng nhiên vang lên.

Một người thanh niên còn khá trẻ đi vào giữa, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Tào Thanh Vân nói. Người thanh niên này còn khá trẻ lại rất đẹp trai, giữa hai hàng chân mày có lộ ra vẻ kiêu ngạo.

“Cậu chủ Dương!” Triệu Kim Ngọc nhìn thấy người này thì sắc mặt khẽ thay đổi. Cô ta vội vàng thu lại ý cười trên môi, cung kính đi tới chào hỏi.

“Dương Thiên Thành.” Trong đám người vang lên một trận tiếng hô nhỏ.

Tào Thanh Vân cũng nhận ra Dương Thiên Thành, sắc mặt thoáng chốc cũng thay đổi, trong đáy mắt cô hiện lên chút kiêng kị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play