Tào Thanh Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Được. Chúng ta cứ giải quyết Tào Thanh Vân trước, đoạt hết phần của cải thuộc về em ấy. Đến lúc đó anh và em sẽ cạnh tranh với nhau sau.”

Tào Thanh Dương nói: "Tốt lắm. Không hổ là em trai giỏi giang của anh."

Lúc này, một người hầu lon ton chạy tới, cúi đầu nói: "Thưa cậu cả, thưa cậu hai, cô ba đã về rồi. Còn đưa về một người đàn ông nữa, nói là người này sẽ xem bệnh cho ông nội.”

"Đàn ông? Chẳng lẽ con bé thật sự đưa Lãnh Hùng về nhà sao?" Mặt mũi của Tào Thanh Dương sa sầm lại, nói: "Em ấy muốn cõng rắn cắn gà nhà à? Lãnh Hùng lòng muôn dạ thú cỡ nào, lẽ nào em ấy không biết!”

Người hầu nói: "Không phải Lãnh Hùng, là một người đàn ông xa lạ."

Nghe vậy, Tào Thanh Dương yên tâm ngay tức khắc, nhếch mép nở nụ cười gằn, nói: “Vậy không sao rồi.”

Trên mặt Tào Thanh Hải hiện lên nụ cười đắc thắng thể hiện mùi vị đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tiếng bước chân vang lên. Một nam một nữ bước vào phòng khách, đó là Đường Tuấn và Tào Thanh Vân.

“Anh cả, anh hai.” Tào Thanh Vân chào hỏi Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải.

“Em ba, cuối cùng em đã về rồi.” Trên mặt Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải lộ ra một nụ cười thân thiện: “Em ba à, em vừa về, chắc là mệt lắm. Mau quay về nghỉ ngơi đi.”

Tào Thanh Vân liếc nhìn hai người bọn họ, nói: "Không cần đâu ạ. Em muốn thăm ông nội trước.”

“Đương nhiên rồi, em ba thật là hiếu thảo.” Tào Thanh Dương nói.

Tào Thanh Hải vươn tay ngăn cản Đường Tuấn, lạnh lùng nói: "Em có thể vào, nhưng anh ta thì không được.”

“Tào Thanh Hải, anh có ý gì!” Tào Thanh Vân nói với giọng điệu tương đối tức giận.

Tào Thanh Hải cười nhạt, nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ: “Em ba, đương nhiên em có thể vào thăm ông nội, nhưng câu nhóc không rõ lai lịch thân phận này thì không được. Ngộ ngỡ cậu ta muốn làm hại ông nội thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Thân phận lai lịch không rõ ràng sao? Tào Thanh Vân suýt chút nữa muốn mắng anh ta một trận rồi, nhưng người đàn ông trước mặt đã đánh bại Lãnh Hùng, lại còn dám khiêu chiến với đại sư thuật pháp Lã Kiến Trung. Tuy rằng thân phận quả thực không rõ ràng, nhưng hạng người này nếu như thật sự muốn hãm hại ông nội thì cũng không cần phải phiền phức đến thế.

“Tào Thanh Hải nói đúng. Em ba, em đừng tùy hứng như thế. Nhà họ Tào chúng ta bây giờ đang trong thời kỳ nhạy cảm, làm sao em có thể đưa người khác về nhà mình như vậy chứ.” Tào Thanh Dương nói với thái độ và giọng điệu của một người anh đang dạy dỗ em gái.

“Anh ta không phải người lai lịch không rõ ràng. Anh ta là đại sư thuật pháp được em mời về để chữa bệnh cho ông nội.” Tào Thanh Vân nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.

Sắc mặt Tào Thanh Hải hơi thay đổi, anh ta liếc nhìn Tào Thanh Dương.

Tào Thanh Dương nói: “Em ba, không phải ai cũng được coi là đại sư thuật pháp đâu. Em còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, rất dễ bị người khác lừa. Đặc biệt là dạo gần đây đảo Phú Quốc đang tổ chức đại hội giao lưu thuật pháp, em cứ ra ngoài đường đi dạo mà xem, hỏi bất kỳ ai họ cũng dám nói bản thân là đại sư thuật pháp. Hơn nữa bệnh của ông nội đến Lã đại sư cũng không chữa khỏi được, cậu ta cho dù có là đại sư thuật pháp thực sự đi nữa thì cũng chẳng được việc gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play