*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phục Ma Ngọc Trụ đang ở đâu?” Sau khi vài trưởng lão rời khỏi cung điện Trường Ninh, Lạc Quách Thiên phất tay, cánh cửa của cung điện vạn trượng ầm ầm đóng lại. Ánh sáng bất thình lình mờ đi, Lạc Quách Thiên ngừng lại một lúc rồi trầm giọng hỏi.

"Phục Ma Ngọc Trụ đang ở trên người của Đường Tuấn. Bác cả, hãy cho con một viên Sinh Sinh Tạo Hóa đan để con lập công chuộc tội, đoạt Phục Ma Ngọc Trụ cho Núi Chứa Chan." Lạc Thịnh cắn răng nói.

Chỉ cần có thể sử dụng Sinh Sinh Tạo Hóa đan để định hình lại thân thể, việc tu luyện của cậu ta nhất định có thể nâng lên cấp độ tiếp theo, lúc đó có thể đối đầu với Đường Tuấn.

“Con chắc chứ?” Lạc Quách Thiên nhìn chằm chằm vào Lạc Thịnh.

"Chắc ạ. Thần vật Phục Ma Ngọc Trụ đó lại rơi vào trên người thằng nhãi ranh có xuất thân hèn mọn kia, quả thực là lãng phí bửu bối mà.” Lạc Thịnh cay đắng nói.

“Anh cả.” Lạc Tần Uy nhìn Lạc Quách Thiên với vẻ mặt đông cứng.

Phục Ma Ngọc Trụ là thần vật của tiên nhân, ngay cả cường giả Bán Bộ Nguyên Đan cũng đều động lòng. Đồ vật này đủ để trấn áp khí vận và thay đổi số mạng của cả một tộc.”

"Chuyện này có liên quan đến tương lai của núi Chứa Chan, tự anh không thể quyết định được.”

Lạc Quách Thiên đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối diện với bàn thờ tổ tiên đặt trong cung điện Trường Ninh: "Lạc Quách Thiên xin thỉnh ý kiến của lão tổ tông."

Khuôn mặt của Lạc Tần Uy và Lạc Thịnh thay đổi đáng kể.

Lão tổ tông. Chỉ có một nhân vật có thể khiến Lạc Quách Thiên, chưởng giáo đương thời của Núi Chứa Chan, kính cẩn gọi một tiếng “lão tổ tông” là vị tiên nhân cuối cùng của núi Chứa Chan cách đây hàng nghìn năm.

“Sao có thể chứ? Lão tổ tông không phải đã sớm về cõi tiên rồi ư!”

Nghìn năm trôi qua, núi Chứa Chan đã luân qua gần mười thế hệ, sao có thể có một cổ nhân thiên niên sống đến bây giờ được. Nghĩ đến đây, hai cha con Lạc Tần Uy và Lạc Thịnh rùng mình hoảng sợ.

Cả hai vừa nghĩ đến điều đó, một luồng uy nghiêm hùng mạnh cuồn cuộn bỗng nhiên từ trong hư không giáng xuống. Trong lòng Lạc Thịnh không khỏi cảm thấy dâng lên ý nghĩ thần phục, như thể đang đối mặt với một người khổng lồ hái sao, ngắt trăng vậy. Ngay cả Lạc Quách Thiên và Lạc Tần Uy, hai người đàn ông quyền lực nhất hiện giờ ở núi Chứa Chan cũng không khỏi trịnh trọng khom lưng cúi xuống.

“Phục Ma Ngọc Trụ cuối cùng cũng xuất thế rồi.” Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu ba người Lạc Quách Thiên. Cùng lúc đó, một bóng người toàn thân tỏa ra ánh hào quang và khuôn mặt nhòe nhoẹt không nhìn rõ xuất hiện trong sâu thẳm trí óc và tâm hồn của họ.

Giọng nói của người này trầm tĩnh như thể đã ngụp lặn qua dâu bể của cuộc đời và trải qua hàng nghìn năm dài đằng đẵng, nhìn thấu thế sự, không gì có thể lay chuyển được ông lão ấy.

Người này là vị tiên nhân cuối cùng cách đây hơn nghìn năm ở núi Chứa Chan, cũng là một trong những cường giả mạnh nhất thời bấy giờ.

“Lão tổ tông!” Giọng nói của Lạc Quách Thiên khẽ run lên.

Lão tổ tông là con át chủ bài cuối cùng và là bí mật quan trọng nhất được truyền miệng qua các thời đại chưởng giáo của núi Chứa Chan. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta "nhìn thấy" lão tổ tông, nếu như Phục Ma Ngọc Trụ không xuất hiện, e rằng cả đời này cậu ta cũng không bao giờ có cơ hội nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play