Huyền Ninh Tử của Cổ Hồng Lĩnh và hòa thượng Ngộ Năng của chùa Ba Vàng, hai người này là hai vị cường giả chí tôn của các đại môn phái cổ xưa. Xét về thực lực, họ không hề kém cạnh Trần Tùng Ân, hơn nữa hai người đều trẻ tuổi hơn ông ta. Tất nhiên, so với Trần Tùng Ân thì hai người kia cũng chỉ là tương đối trẻ hơn mà thôi, bởi vì bất luận là Huyền Ninh Tử hay là Ngộ Năng, hai người này đều đã gần chín mươi tuổi, hơn phân nửa cơ thể đã bước vào hoàng thổ rồi.

Trên một vách đá lưng chừng núi Yên Tử, một tảng đá nhô ra khỏi núi giữa không trung. Đứng trên mỏm đá nhìn xuống có thể thấy hơn phân nửa thảm rừng ngút ngàn, nguy nga và hùng vĩ của núi Yên Tử. Đường Tuấn và Tạ Hoàng Đồng đứng trên vách núi đá, gió núi rít từng cơn thổi bay phần phật quần áo của hai người. Nếu là một tên nhát cáy đứng ở đây, chắc hẳn đôi chân của người đó sớm đã mềm nhũn đến nỗi loạng choạng không thể đứng vững được rồi. Vì vậy, dốc đá này còn được gọi là dốc đá thử lòng can đảm.

Phía sau hai người, rất nhiều đệ tử Thiên Sư Đạo của núi Yên Tử đang trầm giọng bàn tán, bọn họ nhìn Tạ Hoàng Đồng với vẻ xấu xa và chế nhạo. Nhưng khi tầm nhìn của họ rơi vào Đường Tuấn, ánh mắt đó biến thành sự kính trọng và sợ hãi. Tin tức về việc Đường Tuấn trèo lên Yên Tử đã đến tai của những đệ tử này rồi, cho dù những đệ tử Thiên Sư Đạo này kiêu ngạo và ngu dốt đến đâu, họ cũng không dám suồng sã quá mức đối với Đường Tuấn.

Sắc mặt Tạ Hoàng Đồng rất đỗi bình thản, không hề có gì bất thường. Chỉ là da thịt căng cứng dưới lớp đạo bào rộng thùng thình cho thấy nội tâm của anh ấy bây giờ không hề bình yên.

“Người nên tới cũng đều đến cả rồi.” Đường Tuấn nhìn về phía nửa còn lại của sườn núi Yên Tử.

Vào lúc này, Huyền Ninh Tử, Ngộ Năng và những bậc lão làng trong giới võ thuật khác đang tụ tập trong một đạo quán ở lưng chừng núi, Trương Tín Triết và Trương Tĩnh Hòa phụ trách thết đãi. Vốn dĩ với thân phận của mình, Đường Tuấn cũng có tư cách tiến vào đạo quán kia, nhưng Trương Tín Triết và đám người núi Yên Tử dường như đã cố tình lờ anh đi, không có ý định mời anh tham dự.

Tất nhiên, lúc này có không ít người ở xa vây xem sự kiện độ kiếp của Trần Tùng n, ngoài ra còn có nhiều người bị núi Yên Tử chặn lại ở dưới chân núi.

“Những người đáng lẽ không nên đến cũng đã tới rồi.” Đường Tuấn nhìn bầu trời cao vời vợi, hơi nheo mắt, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Bên trong đạo quán ở lưng chừng núi, Trương Tín Triết đang tươi cười trò chuyện với Huyền Ninh Tử và những người khác, nụ cười chân thành không chút giả tạo.

“Các vị, tối nay Trần sư thúc sẽ tiến hành độ kiếp. Đạo quán này là vị trí quan sát tốt nhất, các vị cứ yên tâm mà đợi ở đây.” Trương Tín Triết ngồi ở vị trí cao nhất, vừa nhâm nhi chén trà, vừa cười ha hả nói.

Một lão đạo nhân mặc đạo bào khẽ cau mày nói: "Trương Tín Triết, nói thế nào thì Trần Tùng Ân cũng là sư thúc của ông. Mấy năm qua núi Yên Tử có thể bình an vô sự cũng không thể không kể tới công lao của ông ta. Ông làm ra vẻ ta đây như vậy có hơi quá đáng rồi đấy.”

Vị đạo nhân này là Huyền Ninh Tử của Cổ Hồng Lĩnh, râu tóc bạc phơ vì tuổi già, da mặt khô như vỏ cây nhưng lại tràn đầy sức sống, âm thanh khi nói chuyện vang vọng như tiếng chuông lớn, căng tràn khí thế.

Nụ cười của Trương Tín Triết đột nhiên cứng lại, trong mắt hiện lên một chút không hài lòng. Nhưng một lúc sau, trên mặt ông ta lại nở nụ cười, nói: "Tôi trước nay chưa từng dám quên công lao của Trần sư thúc đối với núi Yên Tử. Nhưng sự kiện độ kiếp ngày hôm nay của Trần sư thúc là việc vui mừng trọng đại nhất đối với toàn thể trên dưới núi Yên Tử chúng tôi, bất kể thành công hay thất bại, Trần sư thúc sẽ mãi mãi sống trong trái tim của chúng tôi. Tên của ông ấy sẽ vĩnh viễn lưu lại trong từ đường của Thiên Sư Đạo.”

“Đạo đức giả!” Huyền Ninh Tử hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play