*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn cũng không hề ngăn cản mà đi theo Tạ Hoàng Đồng.

Chờ bóng lưng của hai người dần dần biến mất ở trên con đường lên núi, sắc mặt Tề Minh Đăng, Chương Chí Toàn và đám người ở đây mới dần trở lại bình thường.

Tề Minh Đăng lấy lại tinh thần ngồi dậy từ trên mặt đất. Vẻ mặt anh ta vô cùng khó coi, ảm đạm đến mức dường như muốn nhỏ ra nước. Tề Minh Đăng nặng nề hít thở mấy hơi, sau đó mới cười lạnh nói.

“Cho dù anh ta thực sự có tiên thuật lôi pháp thì đã làm sao? Không phải cũng không dám giết tôi à. Cướp đoạt vận khí của nhà họ Tề chúng tôi sao? Thật vớ vẩn! Sản nghiệp trên danh nghĩa nhà họ Tề bọn tôi phong phú, đa dạng, tài sản lên đến cả tỷ, đâu phải chỉ bằng một câu nói của anh ta mà có thể dễ dàng bị cướp đoạt! Vận khí cái chó má gì chứ!”

Tề Minh Đăng tức giận tuôn ra một tràng, dường như muốn dùng phương thức này để cân bằng tâm lý khó chịu lúc bây giờ.

Chương Chí Toàn chỉ im lặng không nói gì cả, nếu là bình thường anh ta chắc chắn sẽ chạy lại xun xoe nịnh hót một hồi. Thế nhưng bây giờ anh ta lại không dám, thiên sư trên núi Yên Tử nghe nói ngoài khả năng sử dụng lôi pháp trấn áp tà ma, tương truyền bọn họ còn biết cả phong thủy khí vận nữa. Không ít quan chức tai to mặt lớn, ông nọ bà kia đều đã từng đến núi Yên Tử để cầu may mắn, phát tài cho năm sau hoặc là sửa lại vận số, những chuyện này thường xuyên có thể thấy được.

Ngay cả Tề Minh Đăng tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại dần trở nên bất an.

Trên con đường lên núi Yên Tử, Đường Tuấn nhìn Tạ Hoàng Đồng, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.

Lúc này, khóe miệng vị chân nhân họ Tạ của núi Yên Tử đang tràn ra vết máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, giống như mới vừa trải qua một cơn bệnh nặng, nhìn qua vô cùng ốm yếu.

Vừa rồi Tạ Hoàng Đồng nói muốn cướp đoạt vận khí của nhà họ Tề cũng không phải là nói suông. Tờ phù lục kia lấy tinh khí thần của Tạ Hoàng Đồng làm mực viết, lấy đạo bùa chú của núi Yên Tử làm giấy viết, có được một lực lượng huyền diệu mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Nó có thể thông qua Tề Minh Đăng làm ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Tề. Không khó tưởng tượng, sau này vận đen của nhà họ Tề tuyệt đối sẽ nối liền không dứt, tất cả không thuận buồm xuôi gió nữa mà sẽ nhanh chóng phá sản!

Loại thuật pháp sửa đổi vận mệnh này ảnh hưởng mạnh mẽ đến một người thậm chí là cả một nhà, tuy rằng nó rất đáng sợ, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Lấy cảnh giới bây giờ của Tạ Hoàng Đồng để sử dụng loại thuật pháp này sẽ phải gánh chịu đả thương ngược lại cực lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm và việc tu hành sau này. Khí vận do trời khống chế, sửa đổi vận đó là muốn chống đối lại trời. Thiên cơ không thể tiết lộ, đại khái chính là như vậy.

Tạ Hoàng Đồng tu đạo đã lâu, chắc chắn biết sự lợi hại trong đó. Nhưng anh ấy vẫn làm, phần quyết tâm không sợ hãi này thật sự đã làm Đường Tuấn rúng động.

Trước đó khi Tạ Hoàng Đồng còn chưa tu đạo, chỉ vì tức giận mà dám đánh nhau với một đám đạo sĩ, còn bây giờ khi tu vi của anh ấy đã thâm sâu hơn trước, thì vẫn không hề sợ hãi mà dám đấu với trời.

Tâm tính này của Tạ Hoàng Đồng, ngay cả Đường Tuấn cũng không thể đánh giá là tốt hay xấu.

“Tôi không hối hận.” Tạ Hoàng Đồng giống như đang nói với chính bản thân mình, lại giống như đang nói với Đường Tuấn: “Thầy đối xử với tôi rất chân thành. Tôi tuyệt đối không cho phép có bất kỳ ai sỉ nhục ông ấy.”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Cho dù là trời, tôi cũng dám đấu một trận.”

Đường Tuấn khẽ giật mình, nói: “Tình cảnh của Trần chân nhân hiện giờ chắc hẳn anh cũng biết.”

Trần Tùng n lần này độ kiếp, tranh giành số mệnh với trời, có thể nói là không hề có đường sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play