“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, đừng phí công vùng vẫy nữa.” Khố Quang nhấp một ngụm rượu vang, màu đỏ tươi của rượu lưu lại trên đôi môi trắng bệch khiến vẻ mặt của anh ta độc ác và nham hiểm hơn. Anh ta thản nhiên nói: "Vừa bước vào đây, tôi đã dùng niệm lực để phong ấn toàn bộ căn phòng này. Nếu bây giờ tôi giết cô thì người ở ngoài không thể nào biết được."

Khố Quang liếc nhìn Phi Nguyệt đang ngồi cạnh Hoàng Phủ Ngọc và cảnh giác với anh ta, rồi giở giọng chế nhạo cô: "Một tông sư cỏn con như cô mà dám ngăn cản tôi à, hừ!"

Cái khịt mũi lạnh lùng của anh ta như giáng một nhát búa nặng nề vào người Phi Nguyệt khiến cả người cô run cầm cập, mắt, mũi, miệng và cả tai của cô chảy máu cùng một lúc. Lúc này, trông cô thê thảm vô cùng, cả người run lẩy bẩy, chuệnh choạng như sắp ngất.

“Phi Nguyệt!” Hoàng Phủ Ngọc la toáng lên rồi vội vàng đến đỡ Phi Nguyệt.

Khố Quang lắc đầu, nhìn họ với ánh mắt thương hại rồi nói: "Các cô đúng là những kẻ ngu dốt khi không biết kính sợ trước quyền năng của Thần." Ngón tay của anh ta vừa động đậy, một bản hợp đồng bay thẳng lên bàn và đáp xuống trước mặt Hoàng Phủ Ngọc.

“Chỉ cần cô ký tên vào đây, tôi sẽ để cho các cô đi.” Khố Quang lạnh lùng nói: “Nên nhớ, được trở thành người phát ngôn cho Thần chính là niềm vinh hạnh của các cô”.

Hoàng Phủ Ngọc nhìn anh ta với ánh mắt đầy giận giữ. Nếu đặt bút ký vào bản hợp đồng này, chẳng khác nào cô ấy biến tập đoàn Yên Hòa trở thành công ty con của tập đoàn Đức Long, như thế cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn Yên Hòa bị thu mua, nên tất nhiên cô ấy không thể đồng ý.

“Đồ dốt nát!” Khố Quang không vội, anh ta lắc ly rượu vang đỏ trong tay và ra vẻ như đang chơi trò mèo vờn chuột: “Chỉ dựa vào sức mạnh của các cô thì chẳng thể khống chế được tôi đâu. Tôi chỉ cần nghĩ một câu thôi, không chỉ các cô, mà cả tòa nhà này chẳng ai có thể sống sót ra khỏi đây.”

Owen đứng bên cạnh đang rất đắc ý. Dù chỉ là người phụ trách của khu vực Việt Nam thuộc tập đoàn Đức Long và cũng chẳng phải thuộc hạng tầm thường gì, nhưng anh ta lại kém xa Hoàng Phủ Ngọc nữ hoàng của tập đoàn Yên Hòa này. Nhưng giờ đây, khi được tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Hoàng Phủ Ngọc, một cảm giác chinh phục không biết từ đâu đến bỗng trỗi dậy trong lòng anh ta, như thể Hoàng Phủ Ngọc đang cúi đầu và quỳ gối trước mặt anh ta vậy.

Owen thách thức cô ấy: “Hoàng Phủ Ngọc, những kẻ phàm phu tục tử như các cô làm sao có thể đoán được mọi kế hoạch của ngài Khố Quang đây?” Anh ta nở nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng rồi đe dọa: “Người bạn tên Đường Tuấn không biết trời cao đất dày của cô đã bị liệt vào danh sách tử vong của ngài Khố Quang rồi. Nếu thức thời, cô hãy mau chóng cúi đầu nhận lỗi trước mặt ngài Khố Quang đi. Bằng không thì… Khà khà.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn cô ấy với ánh mắt tục tĩu. Hoàng Phủ Ngọc vốn là bà hoàng của tập đoàn Yên Hòa, là kỳ nữ hiếm có trong giới kinh doanh và cũng là nữ thần trong mộng của biết bao người đàn ông. Bản thân anh ta cũng đã thèm muốn cô ấy từ lâu rồi, nếu có cơ hội chạm vào người cô ấy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nghe anh ta nói thế, Phi Nguyệt và Hoàng Phủ Ngọc nhìn nhau với ánh mắt đang ẩn chứa sự vui mừng.

“Anh ấy đến rồi.” Hoàng Phủ Ngọc thì thầm. Sự tức giận và sợ hãi trên khuôn mặt của cô ấy bay nãy đã tan biến, thay vào đó là sự tự tin và bình tĩnh. Có anh ở bên, cô ấy không sợ bất cứ điều gì.

“Đúng là cái thứ không biết điều.” Thấy cô ấy vẫn rất bình tĩnh, Owen bỗng hơi khó chịu, anh ta cười khẩy một tiếng rồi nói: “Đến thân mình mà tên họ Đường kia còn khó bảo vệ nổi, thì các cô còn tưởng người ta sẽ đến đây cứu các cô à. Tôi e là lúc này cái tên họ Đường ấy đang trốn chui trốn nhủi vào một cái góc xó xỉnh nào đó rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play