*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Hùng Cường nghe vậy, chẳng những không cảm thấy không ổn, mà còn 'ôi' một tiếng vô cùng hưởng thụ, dáng vẻ đương nhiên, thậm chí còn thấy vừa mừng vừa lo.
Kim Đông Thành cũng xoay người hành lễ với Đường Tuấn.
Lý Hùng Cường không để ý đến mấy người đứng xung quanh đang ngạc nhiên khó hiểu, khẽ nói: "Tôi không biết anh Đường ở đây, nếu không nhất định đã báo cho chủ tịch của chúng tôi. Chủ tịch nhà chúng tôi rất mong được gặp anh một lần đấy, nhưng sợ anh bận quá không có thời gian."
Mọi người nghe vậy thì đã nói không ra lời, còn có cảm giác như đang nằm mơ.
Lý Tiến Triết là ai! Đây chính là người cầm quyền của Tập đoàn Đại Hùng, điều hành trong tay doanh nghiệp hàng trăm nghìn tỷ của nhà họ Lý. Lịch sử kinh doanh của ông ta được không biết bao nhiêu thương nhân nước Việt Nam noi theo. Người giàu nhất một tỉnh muốn gặp được Lý Tiến Triết còn phải hẹn trước mấy ngày, nhưng bây giờ Lý Tiến Triết chủ động muốn gặp Đường Tuấn, lại còn phải xem Đường Tuấn có thời gian hay không. Nếu không phải những lời này được nói ra từ trong miệng Lý Hùng Cường, e rằng ở đây không một ai tin được! Cho dù là thế, bọn họ đều có dáng vẻ vô cùng chấn động giống nhau!
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, hơi không thích kiểu thái độ này của Lý Hùng Cường.
Lý Hùng Cường thấy thế thì vội giải thích: "Anh Đường, những gì anh làm trong Bắc Giang đã giúp cho nhà họ Lý rất nhiều! Nếu không phải có anh ra tay, e rằng nhà họ Lý tôi đã không tồn tại nữa."
Sau chuyện Vu Môn xảy ra, người của nhà họ Lý cũng biết Vu Huyết xuất thân từ Vu Môn, nhà họ Lý chỉ là con cờ của ông ta. Đợi Vu Môn xuất thế, nói không chừng nhà họ Lý sẽ phải đổi họ! Mà bây giờ cái họa lớn Vu Môn đã bị diệt trừ, nhà họ Lý bình yên vô sự, đương nhiên bọn họ vô cùng biết ơn Đường Tuấn.
Kim Đông Thành cũng nói ra: "Thầy tôi cũng rất muốn được ra mắt cậu một lần."
"Võ Thần à?" Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Cơ thể Kim Đông Thành run lên, nói: "Ở trước mặt cậu, thầy tôi nào dám xưng là Võ Thần gì chứ. Trên con đường võ đạo, người thành đạt là thầy. Trước mặt cậu, tôi và thầy đều chỉ là thế hệ sau."
"Ừ." Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Nghe Kim Đông Thành nói thế, Đường Tuấn không tiếp tục giả bộ khiêm tốn, nhã nhặn nữa, vì nếu cứ như thế trông anh giả dối lắm.
Dù rằng giờ đây mọi chuyện trong thiên hạ đều đã thay đổi rất nhiều, thêm nữa thiên tài trong giới võ thuật xuất hiện nhiều như nấm sau mưa, nhưng tuyệt nhiên không ai có thể che giấu tài năng và sức mạnh của mình.
Có một điều hiển nhiên là hầu hết những ai có mặt tại đây đều không biết nhiều về vấn đề này. Dẫu cho giới chính trị, kinh doanh và võ thuật có mối quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt với nhau, nhưng những phú hào trong giới chính trị hay những thương nhân thường xuyên tung hoành ngang dọc khắp thương trường cũng không nắm rõ bí mật thực sự của giới võ đạo. Những chuyện xảy ra ở Bắc Giang đều đã bị Nghịch Luân ngăn không cho lan truyền ra ngoài bằng mọi cách, nhờ vậy những người có mặt ở đây sẽ không thể biết được năng lực thực sự của Đường Tuấn. Chỉ có Lý Hùng Cường, thương nhân đứng đầu giới kinh doanh, mới có thể biết rõ mọi chuyện.
Vốn dĩ họ không đánh giá cao Đường Tuấn, nhưng khi Lý Hùng Cường, người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Đại Hùng của nhà họ Lý, chủ động khen ngợi và xem trọng Đường Tuấn với thái độ vô cùng khiêm tốn, ai nấy đều ngạc nhiên, choáng váng. Tất cả mọi người đều sửng sốt và nghi ngờ nhưng trong lòng cũng vô cùng hối hận, vì nếu biết trước Đường Tuấn và nhà họ Lý có mối quan hệ tốt đẹp như thế, họ sẽ không bao giờ để mặc Khố Quang làm nhục Đường Tuấn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT