*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ môn tám châm không phải là một loại châm pháp riêng, mà là thầy thuốc căn cứ vào tình huống của người bệnh để tiến hành châm cứu. Kích động tám huyệt vị, công dụng lớn nhất chính là điều hoà lại khí tức trong cơ thể người bệnh. Loại châm pháp này không có quy tắc hay trình tự định số, chỗ khó khăn nhất chính là thầy thuốc phải chia tinh thần ra làm tám phần, cùng một lúc khống chế tám cây châm. Hơn nữa không được phép có một chút xíu sai lầm nào, nếu không khí tức trong người bệnh nhân sẽ bạo loạn, lập tức bỏ mạng.

Cổ Văn Hồng cũng chỉ nghe lén được từ miệng của một vị lão nhân về loại châm pháp này. Lấy y thuật bây giờ của anh ta, miễn cưỡng có thể làm đến mức phân tâm thành bốn, còn xa lắc mới đến được phân tâm thành tám. Thậm chí, Cổ Văn Hồng cũng không dám nói, lúc còn sống bản thân có đạt được đến cảnh giới kia hay không. Thế nhưng lúc này anh lại được tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn là dưới tay một người còn rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.

"Khó trách cậu ta dám nói nắm chắc được tám phần."

Trong lòng Cổ Văn Hồng thở hắt ra một tiếng thật dài. Khi anh ta nhận ra phương pháp Đường Tuấn thi triển chính là kỳ môn bát châm, thì đã không còn bất kỳ nghi ngờ nào với việc Đường Tuấn có thể trị hết thương tích của Long Vương hay không. Kỳ môn bát châm vốn là châm pháp dùng để điều hòa khí tức trong cơ thể, hơn nữa thấy bộ dạng Đường Tuấn còn dư sức lực, rõ ràng phân tâm làm tám vẫn chưa phải là cực hạn của anh.

"Thật sự là người giỏi còn có người giỏi hơn. Ở trước mặt cậu ta, mình được coi là thần tiên sống cái quái gì chứ." Cổ Văn Hồng gượng cười.

Theo Đường Tuấn thi châm, sắc mặt Long Vương không ngừng biến đổi. Có đôi khi sắc mặt trở nên vàng nhạt, có đôi khi sắc mặt đỏ bừng như sắt nung, có đôi khi lại bị một tầng hơi nước thật mỏng bao trùm. Một màn này nhìn cực kỳ quỷ dị dọa người.

Vẻ mặt Long thiếu cùng Tàng Khánh lộ rõ nét kinh hãi. Dù bọn họ không tu y đạo, nhưng trên võ đạo đều đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, có thể nhạy bén cảm ứng được khí tức vốn vô cùng hỗn loạn trên người Long Vương đang từng chút từng chút một bình phục, từ từ đi đến mức độ điều hoà tốt đẹp.

Sau đúng một tiếng đồng hồ, Đường Tuấn mới thở phào một cái, rút hết ngân châm ra. Phân tâm làm tám suốt một tiếng đồng hồ, đã hao phí một lượng tinh thần lực cực lớn của anh, lúc này trên mặt Đường Tuấn đã nhuốm đầy vẻ mệt mỏi, khí tức cũng hơi uể oải.

Phùuuu.

Lúc này, Long Vương cũng mở hai mắt, từ sâu trong con ngươi lập loè hai đốm sáng như ánh sao. Long Vương đứng dậy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, phụt một tiếng, liên tục nhổ ra mấy ngụm máu đen.

Năm ngụm máu đen vừa nhổ xuống đất, một tình cảnh quỷ dị bắt đầu xảy ra.

Có ngụm hóa thành Hỏa Diễm thiêu đốt, có ngụm hóa thành Huyền Băng, có ngụm còn mọc ra một cái cây, có ngụm lại biến thành trục đá có màu vàng ánh kim, còn có một ngụm máu tươi, thế mà lại hóa thành một cục sắt to cỡ nắm tay, đập ra một cái hố lớn trên mặt đất!

"Long Vương!" Long thiếu cùng Tàng Khánh hoảng sợ kêu lên.

Sau khi Long Vương phun ra năm ngụm máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt xuống, gần như không còn một chút huyết sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play