*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu Long nghe vậy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh có cao kiến gì chứ? Thì ra cũng chỉ là hạng người phụ họa.”

Cổ Văn Hồng cười nói: “Xem ra y thuật của cậu cũng không cao minh hơn tôi.”

Mặc dù lúc anh ta nói chuyện không lộ ra khinh bỉ hay gì, nhưng nghe cũng rất chói tai, giống như đang chế giễu Đường Tuấn chỉ có thể học người nói chuyện, không có bản lãnh.

Long Vương cũng thở dài, ngược lại ông cũng không cảm thấy thất vọng, hoặc có lẽ là ông vốn không ôm hy vọng gì với Đường Tuấn. Chẳng qua là cảm thấy lúc này Đường Tuấn nói như vậy có chút không ổn, có câu người thành đạt là thầy, cho dù y đạo hay là võ đạo đều giống nhau, nếu không có bản lĩnh thì không nên nói lung tung, tránh để mất mặt xấu hổ.

“Xem ra tiến triển võ đạo khiến cho anh ta có chút kiêu ngạo. Tâm tính của người trẻ tuổi dù sao cũng không đủ trầm ổn, cần thời gian lắng đọng. Nếu không phải thực lực Tàng Khánh không đủ, Nghịch Luân giao cho anh ta mới thích hợp nhất.” Long Vương thầm nghĩ.

Đường Tuấn nào nghĩ tới chính mình chẳng qua chỉ nói một câu đã khiến cho bọn họ phản ứng lớn như vậy. Anh nói khẽ: “Bệnh thì không sai, nhưng chưa hẳn chỉ có duy nhất mỗi cách trị bệnh như lời anh nói.”

“Ồ.” Cổ Văn Hồng cuối cùng cũng thu lại nụ cười, hỏi bằng giọng cẩn thận: “Vậy cậu cảm thấy còn có cách gì.”

Anh ta không tin một tên bác sĩ như vẹt học nói có thể có y thuật lợi hại cỡ nào.

“Phá hủy ngũ hành tuần hoàn.” Đường Tuấn thản nhiên nói.

Cổ Văn Hồng ngơ ngác, chợt cười khẩy nói: “Điều này vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi còn tưởng rằng cậu có cách cao siêu cỡ nào, thì ra chỉ là con vẹt học nói. Người trẻ tuổi, y thuật cũng không phải học thế này, chỉ có thể học vẹt thì không thành bậc thầy được.”

Trên mặt của hai người cậu Long và Tàng Khánh đã có vẻ tức giận, dường như không có kiên nhẫn nghe Đường Tuấn nói hươu nói vượn nữa.

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Anh làm không được, không có nghĩa là người khác làm không được.”

“Cậu!” Cổ Văn Hồng nghe vậy thì không khỏi tức giận. Tên nhóc này nói chuyện ngông cuồng như thế, không sợ đau đầu lưỡi sao?

Đường Tuấn nhìn Long Vương mà nói: “Để cho tôi thử xem.”

“Long Vương, không thể! Cho dù là thầy Cổ Văn Hồng cũng không làm được thì anh ta dựa vào đâu chứ. Con nghi ngờ anh ta có ý đồ khác, muốn gây bất lợi cho cha.” Cậu Long nói bằng giọng lạnh lùng, nhìn Đường Tuấn với vẻ mặt thù địch. Nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Đường Tuấn thì lúc này anh ta đã động thủ.

Cổ Văn Hồng trầm giọng nói: “Cậu Long nói rất có lý. Phá vỡ ngũ hành tuần hoàn quá khó, trong quá trình trị liệu còn kèm theo nguy hiểm cực lớn, nếu như anh ta có suy tính khác thì người ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Long Vương, thân phận của ngài cao quý cỡ nào, tuyệt đối không thể để cho anh ta làm bậy.”

Tàng Khánh cũng gật đầu tán thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play