*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bàn tay anh một chống lên một đè xuống, giống như Bàn Cổ mở trời đất! Một bàn tay toả ánh sáng vàng to lớn không gì sánh bằng đột ngột đè xuống từ trên bầu trời. Bàn tay chưa đến mà khí tức cường đại tràn ngập trong đó đã như thể đè sập bầu trời. Mấy võ giả Thần Cảnh có thực lực yếu hơn một chút trong đám Thần Cảnh mới một lát đã không chống đỡ được, lập tức bị luồng áp lực này đè nát, hóa thành một đống máu thịt. Bàn tay càng hạ xuống thấp hơn, luồng áp lực này lại càng tăng lên mãnh liệt, số người chết cũng theo đó mà tăng lên.
Những người chết này cũng không phải người bình thường, mà là võ giả Thần Cảnh, thậm chí trong đó còn có người đến cấp bậc Thiên Nhân!
"Liên thủ lại!" Trong giây phút này Vu Khải Công cảm nhận được nguy hiểm vô cùng rõ.
Đáng tiếc đã chậm, anh ta chỉ kịp đến liên thủ phòng ngự với mấy người gần nhất, bàn tay toả ánh sáng vàng đã ầm ầm hạ xuống.
Phụt phụt phụt!
Từng võ giả Thần Cảnh của thế gia ẩn cư nổ tung, hóa thành máu thịt.
Khi bàn tay vàng giữa không trung tan biến, đám võ giả phía dưới nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Cho dù là võ giả Nội Kình hay Chân Khí Cảnh, hay Thần Cảnh, cả đám đều há hốc mồm, dường như có thể bỏ lọt cả quả trứng gà còn chưa đầy.
Chỉ thấy đám võ giả Thần Cảnh của thế gia ẩn cư chừng sáu mươi, bảy mươi người trải rộng trên bầu trời lúc đầu, giờ phút này hầu hết đã biến mất, chỉ còn lại từng đống máu thịt. Chỉ còn có Vu Khải Công và năm cao thủ Thiên Nhân Thần Cảnh xung quanh anh ta! Mặc dù sáu người bọn họ còn sống, nhưng ngoại trừ Vu Khải Công, gần như ai nấy đều trọng thương, lúc nào cũng có thể tắt thở. Mà Vu Khải Công cũng vô cùng thảm hại, quần áo trên người anh ta đã bị máu nhuộm đỏ, có máu của anh ta, cũng có những người khác. Lúc này, trên mặt vị cường giả đứng thứ hai Vu Môn là vẻ kinh hãi, ánh mắt ngỡ ngàng như đứa ngốc.
Một chưởng giết chết hơn sáu mươi vị Thần Cảnh, trong đó còn có hơn mười vị võ giả cấp Thiên Nhân!
Giữa trời đất, lập tức lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người sợ hãi nhìn bóng người đang ngạo nghễ đứng trên không trung.
"Sao anh có thể cường đại như vậy chứ?" Vu Khải Công nhìn Đường Tuấn, nói với vẻ cực kỳ không cam lòng.
Cứ ngỡ ở phương diện này mình nắm ưu thế tuyệt đối, có thể nhẹ nhàng nghiền nát Đường Tuấn. Không ngờ kết quả lại là bọn họ không đỡ được cả một chưởng của Đường Tuấn. Kiểu đối lập này quả thật khiến cho không ai có thể chấp nhận được, khó chịu đến gần như thổ huyết.
Bỗng nhiên Vu Khải Công như nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, run giọng nói: "Anh đã trở thành cường giả Cực Cảnh?"
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trên trời dưới đất đều nhìn về phía Đường Tuấn, nín thở chờ đợi đáp án của anh.
"Ừ." Đường Tuấn nói khẽ: "Anh có thể yên lòng chết được rồi."
Vu Khải Công nghe vậy, hệt như gặp quỷ. Trên gương mặt kia lộ ra vẻ kinh hoàng vô cùng. Vốn dĩ anh ta còn ôm một tia hy vọng, nhưng bây giờ giống như Đường Tuấn đã đè chết hi vọng cuối cùng của anh ta, khiến anh ta sụp đổ tinh thần, cuối cùng không hề có ý định chống lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT