*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Môn chủ, hôm nay sẽ có những biến đổi lớn, tại sao chúng ta lại phải trốn trong bí cảnh? Người đã bước vào Cực Cảnh và trở thành một người bất khả chiến bại trong thiên hạ rồi cơ mà! Cho dù là Vu Môn cũng sẽ phải thỏa hiệp với chúng ta."
"Môn chủ, để tôi chiến đấu! Xin hãy để tôi đưa các đệ tử Kiếm Môn đến Bắc Giang so tài với các gia tộc khác. Nền tảng của Kiếm Môn mấy trăm năm qua chẳng phải chỉ chờ thời khắc này thôi sao? Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được."
Phía sau sườn đồi là một gian nhà cổ kính, bảy tám vị trưởng lão đang chắp tay thuyết phục Trương Kiếm Luân với vẻ mặt trịnh trọng. Khí tức của những vị trưởng lão này đã đạt tới thiên nhân Thần cảnh.
“Bất khả chiến bại trong thiên hạ?” Trương Kiếm Luân nghe được những lời này, như thể đang nghe chuyện cười, ông ta không nhịn được nói: “Ở trước mặt cậu ta tôi có là gì đâu.”
Trận chiến trước ở bí cảnh Bồng Lai đã để lại cho ông ta một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho dù bây giờ đã bước vào Cực Cảnh nhưng ông ta vẫn không nghĩ mình sẽ là đối thủ của Đường Tuấn.
“Môn chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ đợi như vậy sao?” Một vị trưởng lão đứng lên nhìn chằm chằm Trương Kiếm Luân, giọng điệu có chút trách móc.
Trên gối Trương Kiếm Luân đặt một thanh kiếm gãy, ông ta dùng ngón tay xoa lưỡi kiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bí cảnh, nói: "Trừ phi cậu ta chết, nếu không Kiếm Môn sẽ không xuất thế.”
"Cậu ta là ai? Chẳng lẽ cậu ta là cường giả Cực Cảnh sao? Bằng không làm sao có thể khiến cho môn chủ kiêng kị như vậy?” Một vị trưởng lão hỏi.
“Cậu ta là Đạo thể, không phải Cực Cảnh, nhưng còn cao hơn so với Cực Cảnh!” Nghĩ đến trận chiến ở Biển Đông, tay Trương Kiếm Luân không khỏi run lên.
"Môn chủ, người của chúng ta sắp xếp bên cạnh các gia tộc khác vừa truyền tin rằng Đạo thể đã xuất hiện. Lúc này cậu ta đang bị các thế gia vây quanh, không những thế còn phải đối mặt với sự liên minh của sáu, bảy mươi vị Thần cảnh. Cậu ta tuyệt đối không thể sống sót trở ra, trừ khi có kỳ tích xảy ra.”
Trương Kiếm Luân nhẹ giọng nói: "Kỳ tích? Kỳ tích cậu ta lập nên còn thiếu sao?”
Ở Biển Đông, một mình anh có thể chém giết hơn mười vị thiên nhân Thần cảnh, đây chẳng phải kỳ tích thì là gì?”
Bên trong Bắc Giang, Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn bóng người lơ lửng trên không trung, ánh mắt lóe lên sự khinh thường, nói: "Chỉ có chút người này thôi sao?”
"Đúng là tự tìm cái chết.”
"Chỉ là một Hậu Thiên Đạo Thể mà lại dám khinh thường thế gia chúng ta, cậu ta nhất định phải chết.”
Trên không trung, sáu bảy mươi vị cao thủ Thần cảnh mỗi người chiếm một chỗ, chân khí trên người xao động, tràn ra ngoài đầy uy áp, khiến cho không trung bị khuấy động, tạo ra lớp lớp gợn sóng dập dờn. Vu Khải Công đứng ở trước các vị Thần cảnh, ngạo nghễ nhìn Đường Tuấn nói: "Dám giết người trước mặt chúng tôi, anh đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"
“Cậu mau quỳ xuống nhận lấy cái chết đi!” Đám người thế gia ẩn cư đồng thanh quát lên, giọng nói tựa như pháp lệnh của trời đến từ Cửu Thiên với uy lực vô cùng to lớn.
Đường Tuấn chỉ đáp lại một chữ: "Giết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT