*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quỷ Thất Sát chợt nghĩ vậy, thân hình lùi về phía sau. Phía sau ông ta là Vu Phá Nhiên, Trương Phi Phàm và mười mấy vị cường giả khác, ông ta không tin Đường Tuấn còn có thể ra tay giết người.
“Dừng tay!”
Trương Phi Phàm và những người khác cũng hiểu đạo lý này, họ đồng thanh hét lên. Đồng thời họ tạm ngưng phá giải trận pháp của bí cảnh, cùng nhau đối phó với Đường Tuấn. Quỷ Thất Sát khác với Tạ Diễn, thực lực của ông ta còn mạnh hơn nhiều so với Tạ Diễn, có tác dụng rất quan trọng trong việc phá giải trận pháp, họ không thể trơ mắt nhìn Quỷ Thất Sát bị giết.
Trừ Vu Phá Nhiên vẫn còn kiểm soát bên ngoài trận pháp, tất cả những người khác đều ra tay.
Đám người này nắm giữ thế gia ẩn cư và môn phái, tu vi đã vào Thiên Nhân Thần Cảnh, chỉ cách cảnh giới cao nhất của võ đạo một bước, thậm chí là nửa bước thôi. Thực lực của từng người đều cực kỳ khủng khiếp. Đặc biệt còn có Trương Phi Phàm, trong số người có mặt ở đây, chỉ có tu vi của Vu Phá Nhiên cao hơn ông ta nửa phần.
Trương Phi Phàm không hề do dự rút thanh kiếm cổ màu xanh, nhẹ nhàng chén xuống. Ánh sáng kiếm óng ánh như sông Ngân Hà, kiếm khí sắc bén vô song phóng ra giữa đất trời, không khí dường như bị cắt đôi.
Trừ Trương Phi Phàm ra, những người nắm quyền của thế gia có tiếng hay môn phái khác lần lượt ra tay.
Sơn chủ của núi Phiêu Miểu cầm hai cái chũm choẹ lớn vỗ mạnh, sóng âm vô hình hóa thành sóng âm càn quét.
Tâm tư của cung chủ của Thiên Hoả Cung lay động, hình thành một con rồng lửa dài 16.7 – 18m. Con rồng lửa sống động như thật, ngay cả hoa văn trên vảy rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngọn lửa đốt cháy không khí, nước biển bên dưới bị nhiệt độ cao bốc hơi thành sương mù.
Mộc Thanh Lam nhìn ngây ngốc từ nãy giờ, cả người hồn bay phách lạc, thân hình mềm mại không ngừng run rẩy. Mấy chục vị Thiên Nhân Thần Cảnh dốc hết sức ra tay, trong đó còn có cường giả Trương Phi Phàm chỉ còn cách nửa bước là đến cảnh giới cao nhất của võ đạo, đội hình này đủ sức nghiền nát bất kỳ một thế gia ẩn cư nào, cho dù cường giả thuộc cảnh giới cao nhất của võ đạo chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
“Lần này, anh cũng nên rút lui rồi chứ?” Mộc Thanh Lam nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, trong lòng nói thầm: “Đây mới là bí mật của rất nhiều môn phái thế gia của chúng ta, sự chênh lệch kiểu này chỉ dựa vào một mình anh thì không cách nào bù đắp được.”
Nhiều cường giả bắt tay nhau như vậy, Đường Tuấn đành lui lại, nếu không thì chỉ có một con đường chết.
Ngoài ra, Mộc Thanh Lam không nghĩ ra khả năng thứ ba.
“Lui đi.” Mộc Thanh Lam thấp giọng nói: “Thua họ cũng không mất mặt đâu.”
Đường Tuấn khẽ quay đầu và cười nhẹ: “Lúc trước không phải cô hỏi tôi, dựa vào gì mà dám dùng sức một mình đối kháng với rất nhiều môn phái thế gia của mấy cô không? Bây giờ tôi nói cho cô biết.”
“Vì, tôi đủ mạnh!”
Mộc Thanh Lam đơ ra, chế giễu: “Đủ mạnh ư? Ha ha, lẽ nào anh còn mạnh hơn cảnh giới cao nhất của võ đạo?”
“Cho dù hôm nay có cường giả cảnh giới cao nhất của võ đạo ở đây, tôi cũng có thể giết anh ta.” Giọng của Đường Tuấn lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT