“Tôi thề chết sẽ đưa cậu ta trở về bờ an toàn, mong Thiên Nhân yên tâm.” Lỗ Duy Minh run rẩy, ông ta vội nói.

“Anh?” Người duy nhất vẫn mơ màng không hiểu, e là chỉ có Lý An thôi. Trong mắt anh ta có sự ngạc nhiên, hoảng sợ và cả sự cuồng nhiệt khó nói ra.

“Nơi này không có chuyện của anh nữa. Họ sẽ đưa anh về nhà. Về nhà từ từ chăm sóc cho mẹ anh, nếu còn có suy nghĩ về võ đạo thì tới nhà thuốc của nhà họ Đường tìm tôi.” Đường Tuấn nói với Lý An.

Anh nói xong, quay người đối mặt với con sóng khổng lồ cao cả chục mét đang chuẩn bị nuốt chửng họ.

“Phá!” Một âm thanh như sấm giữa mùa xuân từ trong miệng của Đường Tuấn phát ra.

‘Ầm!’

Con sóng khổng lồ cao cả chục mét theo âm thanh này mà từ giữa vỡ ra, giống như có một thanh kiếm khổng lồ chẽ nó ra làm đôi.

“Đi thôi.” Đường Tuấn nói với Mộc Thanh Lam.

Mộc Thanh Lam nhìn đám đông, sau đó cũng đạp không mà bay lên.

“Lại là một Thần Cảnh! Cô… cô ta là thánh nữ Băng Cung, Mộc Thanh Lam.” Tuy Mộc Thanh Lam vẫn chưa để lộ dung mạo nhưng lúc này Lỗ Bảo Lâm và những người khác cũng đoán ra thân phận của cô, một thánh nữ Băng Cung bị đạo thể giam cầm.

Mặt mày của Lỗ Bảo Lâm tái mét, hận không thể đào cái lỗ chôn mình vào ngay lập tức. Đường Tuấn chưởng nhẹ, chiếc thuyền đánh cá dưới chân của Lỗ Duy Minh giống như có một sức mạnh khổng lồ vô hình thúc đẩy, lao với tốc độ rất nhanh vượt cơn bão tố phía trước.

Một chưởng này ẩn chứa sự biến hóa lực cương và nhu, thấy con ngươi của Mộc Thanh Lam khẽ co rút. Bước tiến của Đường Tuấn thật sự quá nhanh, khiến thánh nữ Băng Cung cô ta cũng có cảm giác há mồm trợn mắt.

Không để Mộc Thanh Lam suy nghĩ nhiều, Đường Tuấn đã bay về phía xa, như mũi tên rời khỏi dây cung, phá gió chém sóng. Thiên địa tự nhiên chi uy dường như không cách nào tạo sự ảnh hưởng gì với anh.

Hai người bay với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tới một trăm mét ngoài chỗ của mấy chục vị Thiên Nhân Thần Cảnh. Trong số họ có cả nam và nữ, xem ra đều có vóc dáng của người tầm ba mươi bốn mươi tuổi. Nhưng võ giả vừa nhập Thần Cảnh, dung mạo gần như sẽ không thay đổi, những người này có thể đảm đương một thế gia ẩn cư hay môn phái to lớn, e là có lẽ đã gần trăm tuổi. Khí tức trên người họ vô cùng khủng khiếp, hơn nữa mười mấy người mơ hồ liên kết lại thành một thế trận, không khí xung quanh rung động gợn sóng nhỏ mắt thường có thể nhìn thấy, dường như cả không trung cũng có thể sụp đổ.

“Môn chủ Vu Môn Vu Phá Nhiên, kiếm môn Trương Phi Phàm, quỷ Thất Sát của phe phái Huyền Minh Quỷ.” Mộc Thanh Lam nhìn bọn họ, đôi môi anh đào khẽ mở, thuộc như lòng bàn tay đọc lai lịch và tên tuổi của bọn họ. Đợi cô ta nói xong cái tên của người cuối cùng, đôi lông mày của cô ta không nhịn được nhíu lại. Vậy mà cô ta không tìm thấy thầy của mình trong số mười mấy người này, cung chủ đương thời của Băng Cung.

Ánh mắt của Đường Tuấn quét ngang đám đông, sau đó dừng lại một cô gái trẻ bị họ vây ở giữa. Cô gái chắc cũng khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Cô gái lơ lửng trên không trung, lúc này dường như cô ấy đã ngủ say, hàng mi dài xinh đẹp khẽ run lên, lông mày thỉnh thoảng nhíu chặt, phát ra âm thanh nho nhỏ.

“Em gái.” Hốc mắt của Đường Tuấn đỏ hoe, giọng run rẩy.

Cô gái này trẻ không phải ai khác, chính là em của anh, Đường Lệ.

Anh có thể cảm nhận sức sống và khí tức dồi dào trong cơ thể cô gái, cô ấy không những chưa chết mà còn sở hữu tu vi của đại tông sư Chân Khí Cảnh, chỉ cách cảnh giới Thần Hải một bước thôi.

“Là ai thế? Không thấy tôi đang chờ ở phá cấm sao? Mau cút đi!” Chính ngay lúc này, cuối cùng có người phát hiện Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play