Tại thời điểm các thế lực âm thầm khuấy động, Đường Tuấn đang đi bái tế ông nội, cha mẹ và tổ tiên nhà họ Đường.

Trong khu lăng mộ họ Đường, Đường Tuấn đã làm xong nghi lễ cuối cùng. Mộ Dung Lan thì yên lặng đứng cạnh anh. Là một tiểu thư khuê các, cử chỉ động tác của cô ấy đều toát ra khí chất đoan trang điềm tĩnh. Tuy nhiên, gương mặt xinh xắn lại có vẻ hơi ngại ngùng, tình huống này giống như đang ra mắt phụ huynh.

Phía sau hai người là các Tông Sư Chân Khí Cảnh và những nhân vật sừng sỏ của cảnh giới Thần Hải hiện vẫn chưa rời khỏi nhà họ Đường. Những người này ở bên ngoài ai nấy cũng đều là nhân vật lớn nổi tiếng một vùng. Thế gia võ đạo và Tông môn sau lưng họ so về thực lực còn có phần nhỉnh hơn nhà họ Đường. Tuy nhiên, vào lúc này không một ai dám lên tiếng. Tất cả đều lặng thinh nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, ánh mắt tràn đầy kính sợ.

Nhà họ Đường không cần thêm ai khác, chỉ mỗi một Đường Tuấn đã đủ khiến họ phải cúi thấp đầu.

Vừa đứng đã đứng đến tận khuya.

Mưa đã tạnh từ lâu, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao và ánh trăng. Bên trong khu nghĩa trang rộng lớn chỉ còn lại Đường Tuấn và Mộ Dung Lan, những người khác thì đã lặng lẽ rời đi.

Trên mặt Đường Tuấn không thể hiện bất kỳ thái độ nào. Thật lâu sau anh mới thở dài rồi thì thầm: “Đi dạo với anh đi.”

“Vâng.” Mộ Dung Lan gật đầu.

Hai người ra khỏi nghĩa trang và đi đến nhà thuốc. Dưới ánh trăng, những toà gác mái trở nên xa xôi và mênh mông hơn, khiến người ta bất giác bị thu hút. Cả hai cùng leo lên lầu, đứng ở nơi cao nhất nhìn xa xôi.

“Ban đầu trong nhà thuốc chỉ có năm căn gác mái. Vào năm anh ra đời, ông nội nói số năm không tốt cho anh nên đã cho xây thêm hai căn nữa.” Đường Tuấn chỉ vào hai căn trông còn khá mới so với những căn còn lại. Anh giới thiệu với Mộ Dung Lan, lại tựa như đang nói với chính mình: “Ông cụ chỉ tập trung đổ tiền bạc công sức vào lĩnh vực Y học cổ truyền, còn những thứ khác đều tiết kiệm hết mức có thể. Chỉ có việc xây hai căn gác mái đó là ông tiêu tốn rất nhiều tiền. Anh từng nghe cha nhắc đến, vì xây hai căn gác mái này, ông của anh đã tự mình sang đảo Phú Quốc thỉnh đại sư phong thủy là Vũ Huyền đại sư đến xem phong thủy để định mạch khí. Mỗi một cây cột trong gác mái đều dùng loại gỗ tốt nhất, và đều do ông đích thân lựa chọn.”

“Ngày xây xong gác mái, sáng sớm ông nội đã bồng anh lên đó nhìn ngắm xa xăm.” Giọng Đường Tuấn run lên, ánh mắt có chút mờ mịt như đang hồi tưởng về quá khứ. Từ khi còn nhỏ, phần lớn thời gian anh đều theo ông nội Đường Hạo học y, ngược lại ít có thời gian ở bên cạnh cha mẹ. Vì vậy anh thân với ông nội còn hơn cả cha mẹ. Mối quan hệ giữa hai người không chỉ là ông cháu mà còn là thầy trò.

“Nếu ông nội thấy được thành tựu hiện giờ của anh, nhất định sẽ vô cùng hài lòng.” Mộ Dung Lan nhẹ nhàng an ủi.

Đường Tuấn khẽ nắm lấy tay cô gái rồi nói: “Trước đây ông luôn nói muốn xem thử anh sẽ tìm được cô cháu dâu như thế nào. Bây giờ thì ông đã thấy rồi.”

Mộ Dung Lan ngẩn ra, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng không dám nhìn thẳng Đường Tuấn, mắt cứ dán chặt xuống đất.

“Đường Tuấn.” Bỗng nhiên, Mộ Dung Lan nặng nề nắm lấy tay Đường Tuấn.

“Sao thế?” Đường Tuấn khó hiểu.

Mộ Dung Lan chỉ vào bóng của bảy căn gác mái dưới ánh trăng rồi nói: “Anh nhìn xem có giống chòm sao Bắc Đẩu không?”

Đường Tuấn giật mình nhìn theo hướng tay cô chỉ. Vào lúc này, vị trí bóng của bảy căn gác mái dưới ánh trăng sắp xếp khá kỳ lạ, hình dáng kết hợp lại trông giống một cái muỗng.

“Đây là?” Ánh mắt Đường Tuấn khẽ run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play