*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sát cơ trên người Trình Tuấn Vũ ẩn hiện, cuối cùng lại bị ông đè xuống, chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Ha ha ha. Chờ Ban Cơ đưa đồ đệ của ông lên đường, tôi cũng đưa nhà họ Trình của ông thăng theo!" Hư Thiên Quang cười ha ha.

Thì ra Hư Thiên Quang thấy Đường Tuấn sắp chết, mới dám xuất hiện thêm lần nữa.

Lúc này, bầu trời bị màn mưa che đậy bỗng nhiên có rất nhiều luồng ánh sáng lướt qua.

" Trương Tĩnh Hòa núi Yên Tử."

" Mục Văn Phong bên Cổ Hồng Lĩnh."

" Hoà thượng câm của Cổ Thiếu Lâm."

" Long thiếu của Nghịch Lân."

"Quỷ đao Phạm Nam Thiên."

Từng vị cao thủ Thần Cảnh đương thời đội mưa đội gió mà đến, đáp xuống một toà lầu các khác. Chân Khí Cảnh cùng Tông Sư Cảnh là hai cái khái niệm khác nhau, tự nhiên sẽ không nhét chung một chỗ.

Từ Nhật quan sát từng luồng ánh sáng kia, thần sắc hờ hững, vuốt ve chén trà trong tay, nói:

"Hi vọng anh đừng để chúng tôi thất vọng."

Ánh mắt của Từ Nhận nhìn về phía toà lầu các cao nhất trong nhà thuốc.

Ở đó, có một người đàn ông mặc đồ cổ trang dáng dài đang đứng, giống như một mình đối diện với toàn bộ trời đất.

Ban Cơ.

Không chỉ có Từ Nhật, tất cả mọi người dù đang trò chuyện, nhưng ánh mắt đều vô ý thức nhìn về phía đó. Trong mắt đều mang theo vẻ kính sợ. Ngay cả rất nhiều cao thủ Thần Hải Cảnh cũng giống như vậy. Mấy ngày nay, thực lực của Ban Cơ dần dần được Nghịch Lân tiết lộ ra ngoài. Cho nên mặc dù không ngừng có cường giả Thần Cảnh đi vào nhà thuốc, nhưng lại không một ai dám tuỳ tiện chủ động đánh nhau.

Bắt đầu từ buổi sáng, đã không ngừng có người chờ ở nhà thuốc, một đám người cực kỳ kiên nhẫn, sôi nổi chuyện phiếm, luận bàn võ đạo với bạn tốt đã lâu không gặp.

Đến giữa trưa, Đường Tuấn còn chưa tới, đám người bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, đặc biệt là một vài võ giả thế hệ trước.

"Chúng ta cũng chờ đã hơn nửa ngày, Hậu Thiên Đạo Thể còn chưa tới, không phải là nó tính làm rùa đen rụt đầu đấy chứ."

"Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!"

"Loại tâm tính này, đừng nói so với người kia, cho dù so với mấy người Long thiếu đều kém nhiều lắm. Tôi thấy nó vẫn đừng đến thì hơn, đến cũng chỉ làm cho giới võ đạo Việt Nam chúng ta mất mặt!"

Thấy đám người càng ngày càng tức giận, Trình Tuấn Vũ cùng mấy người có giao tình với Đường Tuấn đều dồn dập nhíu mày.

Lúc này, ở một chỗ cách nhà thuốc không xa, đây là nghĩa trang nhà họ Đường.

Đường Tuấn quỳ gối trước một loạt bia mộ, giống như một một bức tượng điêu khắc. Hàn Bảo Long vác kiếm trên vai, đứng bảo vệ cách đó không xa, cậu ta cũng không nhúc nhích.

Đường Tuấn đã đến đây từ sáng sớm, vẫn luôn quỳ đến tận bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play