*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh ta đến rồi.” Thanh Liên nói nhỏ.

Mọi người tỏ vẻ nóng lòng muốn được thử sức.

Lúc Đường Tuấn đi đến chỗ này thì đúng lúc nhìn thấy mười mấy người bọn Thanh Liên đang tụ tập cùng một chỗ, người đàn ông to lớn như tháp sắt kia lại càng dễ thấy, như hạc giữa bầy gà.

“Họ Đường, tôi muốn khiêu chiến với anh!” Người đàn ông như tháp sắt sải bước, mặt đất cũng sinh ra chấn động như động đất.

Mấy người Thanh Liên cạn lời, ai mà lại khiêu chiến thẳng thừng như vậy chứ. Nhưng xét thấy chỉ số IQ của người nọ không đủ, nên bọn họ cũng không tiện nói gì.

“Đó là Khang Vĩnh Sơn, người này tuy không hay dùng não, nhưng thịt béo da dày, tấm thân phòng thủ có thể xếp hạng ba ở Nghịch Luân, hạng nhất trong mấy người đồng lứa.” Mấy người sau lưng Chung Lâm thấy vậy bèn khẽ nói, đồng thời dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Đường Tuấn, rõ ràng họ đã biết dự tính của đám người Thanh Liên.

“Ố?!” Đường Tuấn nhướn mày nhìn người đàn ông to kềnh như tháp sắt kia, cười khẩy nói: “Anh yếu quá! Nếu thật sự muốn khiêu chiến vậy mấy người cùng lên đi, cũng đỡ cho tôi phí sức nhiều!”

"Cái gì!"

"Anh ta còn dám nói Vĩnh Sơn quá yếu, muốn toàn bộ chúng ta cùng lên! Tôi không nghe sai đấy chứ?"

"Anh không nghe sai, đúng là anh ta nói như vậy đấy!"

Sau khi Đường Tuấn dứt lời, đám người Nghịch Luân lập tức bùng nổ, trừng anh với vẻ không dám tin tưởng. Dù cho bọn họ đều biết tu vi võ đạo của Đường Tuấn còn cao hơn cậu Long nhiều, nhưng trong lòng cũng không nhịn được châm chọc.

Khang Vĩnh Sơn được ông trời ưu ái, cơ thể vạm vỡ như trâu, đứng tại chỗ trông như tòa núi nhỏ vậy. Anh ta có ưu thế tự nhiên về sức mạnh và phòng ngự. Ngay cả cậu Long đều cần thừa nhận, nếu muốn đánh bại Khang Vĩnh Sơn thì phải dùng thủ đoạn đặc thù mới được. Từ đó có thể thấy phòng ngự của Khang Vĩnh Sơn mạnh cỡ nào.

Tuy Đường Tuấn rất nổi danh, nhưng thoạt nhìn gầy tong teo, trông cứ yếu yếu. So với cơ thể sừng sững như ngọn núi của Khang Vĩnh Sơn thì đối lập rõ ràng, nhìn thế này còn lo Khang Vĩnh Sơn giơ tay tát xuống là đập chết Đường Tuấn ấy chứ. Mà giờ người này còn ngang nhiên nói Khang Vĩnh Sơn quá yếu, không đủ mình ra tay. Thậm chí đòi bọn họ đồng loạt tiến lên! Lời này vào tai đám người trẻ tuổi Nghịch Luân trước nay cao cao tại thượng chẳng khác gì nhục nhã vô biên!

Tuy rằng đầu óc Khang Vĩnh Sơn chẳng ra gì, nhưng vẫn hiểu được mình bị coi thường. Đôi môi to dày của anh ta nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Một thằng loắt choắt như mày, tao tát một cái là chết lăn quay rồi."

Nói xong, Khang Vĩnh Sơn thật sự giơ tay chụp thẳng về phía đầu của Đường Tuấn.

Khang Vĩnh Sơn đánh ra một chưởng này không chỉ vận dụng sức lực của thân thể mà còn vận dụng cả chân khí. Chỉ thấy giữa sân bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lốc, thổi cho quần áo mọi người tung bay phấp phới. Một bóng râm thật lớn áp xuống đỉnh đầu Đường Tuấn, tựa như mây đen che khuất mặt trời vậy.

"Chụp chết anh ta đi Khang Vĩnh Sơn, cho anh ta biết kết cục khi coi thường chúng ta!"

"Họ Đường, không phải mày giỏi lắm à? Thế thì đừng trốn, xem mày có đỡ được một chưởng này không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play