*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn trực tiếp tát lên gương mặt đẹp trai của cậu Long. Cậu Long nhất thời không để ý, vậy mà không hề đề phòng!

Cậu Long nhất thời không phản ứng kịp, cậu ta che má, vẻ mặt khó hiểu.

“Bọn họ nói anh là óc heo vẫn còn phóng đại đấy, anh là đồ ngu!” Đường Tuấn châm chọc, không chút khách sáo.

Cậu Long từng nhiều lần cử người giết Đường Tuấn, thù sâu như biển. Bây giờ còn dám bảo anh thay anh ta ngăn nhóm người Vu Trấn Linh, thậm chí liều mạng chiến đấu vì anh ta. Loại người này không phải đồ ngu thì là gì?

“Anh là cái thá gì, dám sỉ nhục tôi!” Cậu Long lấy lại tinh thần, điên cuồng gầm lên.

“Bốp!”

Đường Tuấn lại dùng một chưởng đánh bay anh ta. Cậu Long ở trạng thái mạnh mẽ nhất có lẽ còn có thể gây chút áp lực cho Đường Tuấn, nhưng bây giờ anh ta bị thương rất nặng, gần như chỉ còn lại chút hơi tàn. Vậy mà còn dám hung hăng trước mặt anh, thật đúng là không biết sống chết.

Trong lòng Cậu Long nhục nhã đến cực điểm, ánh mắt oán độc nhìn Đường Tuấn, nhưng lại không dám nói thêm gì.

“Chỉ cần để tôi thoát khỏi đây, các người đều phải chết!” Cậu Long nói thầm.

Đường Tuấn nhìn bốn người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Các người ai là Vu Trấn Linh?”

Ánh mắt ba người còn lại nhìn về phía Vu Trấn Linh, anh ta hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Chính là tôi.”

“Là anh đã gieo hạt giống thuật bà mo vào cơ thể Mộ Dung Lan?” Đường Tuấn hỏi.

“Đúng vậy.” Vụ Trấn Hồn kiêu ngạo cười: “Người bình thường không có tư cách chết dưới hạt giống thuật bà mo, cô ta nên cảm thấy vinh hạnh. Ha ha! Có phải anh đã nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của cô ta không. Chậc chậc! Mắt thấy bản thân mình từ từ già đi, với một cô gái mà nói còn đáng sợ hơn cả cái chết. Chỉ đáng tiếc tôi không được nhìn thấy tận mắt.”

Cơ thể Vu Trấn Linh đứng thẳng người, như cây cột lớn chống đỡ trời đất. Chân khí khủng khiếp tỏa ra khắp người anh ta, đập vào không khí, phát ra âm thanh như thủy triều gào thét. Lòng bàn tay anh ta vung ra một chưởng, nguyên khí biển cả của năm cột nguyên khí từ hư không lao ra, cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay anh ta, như ngũ chỉ sơn của Phật Tổ. Áp lực vô tận bùng ra từ bàn tay anh ta.

Sắc mặt Quỷ Tử nghiêm túc, như gặp phải kẻ địch lớn, nhưng gương mặt vẫn cười tủm tỉm: “Vu Trấn Linh, chẳng qua anh ta chỉ là thổ dân trần tục. Tuy nghe nói đã khơi thông nguyên khí biển cả, nhưng cố hết cỡ cũng chỉ dẫn dắt được hai ba cột nguyên khí chi trụ thôi. Một lần mà anh dùng đến năm cột nguyên khí chi trụ, hình như có hơi ức hiếp người ta đó.”

Vu Trấn Linh cười khẩy: “Tôi ức hiếp anh ta đấy thì sao? Yếu đuối chính là có tội! Tôi muốn anh ta sống thì sống, muốn anh ta chết thì chết!”

Kiếm Đài Vương Thanh An nghe vậy, cũng lắc đầu. Vu Trấn Linh dẫn dắt năm cột nguyên khí chi trụ, một đòn này ngay cả ông ta cũng phải cẩn thận đối đầu. Chỉ là một Hậu Thiên Đạo Thể, tuyệt đối chết không toàn thây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play