Nói đến đây, Quỷ U cố ý nhìn về phía Đường Tuấn, dường như muốn thấy dáng vẻ thất thố, kinh hoàng của anh. Đáng tiếc là Đường Tuấn không hợp tác, vẻ mặt vẫn vô cảm bất biến.

“Nghe đồn là vào năm ngoái Băng Cung xuất hiện một băng linh thể trời sinh, loại thể chất này chỉ cần trưởng thành, chính là một võ đạo cực cảnh, giết Thần Cảnh như giết gà.” Quỷ U cảm thán.

“Băng linh thể! Chắc đúng vậy, băng linh thể này hẳn là Ngọc Nhu.” Đường Tuấn nghe đến đó, trong lòng khẽ nhúc nhích.

“Hửm?” Đúng lúc này, sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi, thân mình hạ xuống từ không trung.

Bên trong sơn cốc nhỏ phía dưới, Ngô Trí Khải đang truyền chân khí của mình cho một bà lão.

Bà lão nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, trên người lại mặc chiếc váy dài của các cô gái trẻ, tóc xám trắng, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây già, khô nhăn nheo. Khí tức của bà ấy mong manh, đồng thời có từng luồng sương mù màu đen chui ra từ lỗ chân lông quanh thân bà ấy, khiến cho làn da bà ấy lại tiếp tục khô héo.

“Cụ Ngô, con không phải sắp chết rồi chứ?” Bà lão mở miệng, giọng nói đó trong trẻo rung động lòng người, tựa như thiếu nữ trẻ đẹp tuổi hai mươi. Giọng nói và vẻ ngoài hoàn toàn không tương thích, thật sự rất kỳ lạ.

“Mộ Dung Lan, cô sẽ không chết. Tôi sẽ tìm được Vu Trấn Linh, để anh ta giúp cô giải trừ thuật bà mo trong cơ thể.” Ngô Trí Khải đầu đầy mồ hôi, lộ ra vẻ lo lắng vô cùng.

Bà lão với mái tóc hoa râm này lại là Mộ Dung Lan!

Mới chưa được một năm, cô gái đang bước vào tuổi thanh xuân đã biến thành một bà lão có khuôn mặt tiều tụy trước mắt này.

Ngô Trí Khải cố gắng rút sạch chút ít chân nguyên cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, đẩy vào người Mộ Dung Lan, nỗ lực áp chế thuật bà mo trong người cô gái. Trạng thái của ông ta cũng đang không được ổn lắm, từ vài ngày trước kể từ lúc thuật bà mo trong cơ thể Mộ Dung Lan bắt đầu bộc phát, ông ta dường như chưa từng dừng lại. Cứ cách nửa tiếng, Ngô Trí Khải lại dùng chân khí của mình áp chế thuật bà mo trong cơ thế Mộ Dung Lan, làm chậm tốc độ chân khí ăn mòn cơ thể cô gái! Dù cho ông ta ở tu vi Thần Hải cảnh, cũng có chút không ứng phó nổi. Mặc dù ở những lần nghỉ ngơi có thể hồi phục chân khí, nhưng vẫn như hạt cát trong sa mạc.

Hơn nữa cho dù Ngô Trí Khải dùng tu vi Thần Cảnh áp chế, thế nhưng thuật bà mo bá đạo quá mức, không giờ phút nào không ăn mòn cơ thể Mộ Dung Lan. Vì thế, mới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khiến cô ấy già yếu thành dạng này!

“Vu Trấn Linh đường đường là truyền nhân của Vu Môn, thế mà lại dám hạ độc thủ với một cô gái!” Ngô Trí Khải vừa đưa chân khí vào người cô gái, vừa thầm nghĩ: “Đường Tuấn, chỉ hi vọng cậu có thể mau chóng đến đây, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Đôi mắt vốn sáng ngời của Mộ Dung Lan, lúc này lại đục không chịu nổi. Cô ấy vừa mở to mắt, đã trông thấy ở trước mặt có một bóng dáng hơi quen thuộc, người đó đang từng bước đi về phía cô ấy. Mộ Dung Lan tự lẩm bẩm: “Cụ Ngô, con sắp chết rồi đúng không? Nếu không sao con lại nhìn thấy anh ấy tới?”

Tâm trí cụ Ngô bị chấn động nhẹ, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai ông ta: “Em sẽ không chết.”

“Đường Tuấn, cậu đã đến.” Ngô Trí Khải nhìn Đường Tuấn, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười tươi rói. Những áp lực đè nén trên người ông ta trong suốt thời gian qua, nay có thể buông xuống, chân khí có dấu hiện được rút về.

“Ông Ngô, ông cực khổ rồi. Giao cho tôi đi.” Đường Tuấn truyền chân khí cho Ngô Trí Khải rồi kéo ông ta ra, thay thế vị trí của ông ta.

Bây giờ, Mộ Dung Lan mới biết đây không phải là ảo giác, từ đôi mắt đục ngầu chảy ra hai hàng nước mắt.

“Trước đừng nói nữa, anh giúp em thanh trừ thuật bà mo trong người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play