Nụ cười của Lý Hùng Cường hơi lúng túng, cuối cùng cười mỉa rút tay về.

Sơn Hạ Chu Tài chậm rãi đứng dậy, giọng điệu khinh thường nói với Lý Hùng Cường: “Thu lại chút lòng dạ đó của cậu đi. Nếu không phải nể mặt cậu họ Lý thì giờ phút này cậu đã nằm ra đất rồi.”

Lý Hùng Cường vừa định biện bạch, Sơn Hạ Chu Tài lạnh lùng nói: “Thằng nhãi Tá Đằng đó theo tôi thấy, dù rằng tính tình có hơi ngông cuồng, nhưng làm việc luôn biết chừng mực đúng lúc. Cậu ta không thể nào vô duyên vô cớ ra tay với Đường Tuấn, bây giờ tôi không muốn truy cứu ẩn tình trong đó. Nhưng cậu cũng đừng hòng cư xử như như tôi là một lão già ngu ngốc.”

Ma Sinh Long Nhật thấy thế bèn vội vàng nói: “Thầy, cậu cả không có ý này đâu.”

Sơn Hạ Chu Tài liếc anh ta một cái, nói: “Không có ý này? Vậy cậu ta lấy châm pháp Hồi Hồn với phương thuốc Ngộ Thần ra là có ý gì?”

“Tôi mệt rồi.” Nói xong, vẻ lấp láy trong mắt Sơn Hạ Chu Tài dần thu lại, lại biến thành một ông lão mặt mũi héo úa.

Ma Sinh Long Nhật không dám nói nữa, ánh mắt không cam lòng nhìn châm pháp Hồi Hồn và phương thuốc Ngộ Thần, cuối cùng cố gắng kìm chế sự không cam lòng và nghi hoặc, dìu Sơn Hạ Chu Tài rời khỏi.

Đến khi hai thầy trò rời khỏi phòng, Lý Hùng Cường đã rút cánh tay có hơi cứng đờ về. Anh ta đập cái hộp gỗ có giá trị ngàn vàng trong tay lên bàn, tức tối nói: “Một ông già không còn sống được bao nhiêu ngày, gọi ông một tiếng ‘y thánh’ đã là nể ông lắm rồi, thật đúng là càng nhường càng lấn tới.”

Sắc mặt anh ta u ám, sau một lúc lâu suy tính, cuối cùng cầm điện thoại bấm một dãy số: “Bảo Liễu Đàm Liên tới đây. Hãy nói với cô ấy, tôi có thể để cho cô ấy chấn hưng lại nhà họ Liễu.”

Bên kia, Ma Sinh Long Nhật dìu Sơn Hạ Chu Tài ngồi vào một chiếc xe.

“Đến Hiệp hội Y học cổ truyền.”

Vào lúc tài xế đương hỏi địa điểm đi đến, lời của Sơn Hạ Chu Tài khiến Ma Sinh Long Nhật vô cùng hoang mang. Đợt đại hội giao lưu sắp tới, quan hệ hai bên là đối địch nhau, bây giờ đến Hiệp hội Y học cổ truyền làm gì? lẽ nào thầy muốn so tài với gã họ Đường đó trước thời gian sao?

“Châm Hồi Hồn, phương thuốc Ngộ Thần. Thật là khí phách quá.” Sơn Hạ Chu Tài thở dài nói. Có điều trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt và khinh bỉ.

Ma Sinh Long Nhật đúng lúc hỏi: “Thầy, châm Hồi Hồn và phương thuốc Ngộ Thần đều là vật quý của y đạo, cớ sao người lại cự tuyệt ý tốt của cậu cả vậy?”

“Ý tốt?” Sơn Hạ Chu Tài lạnh lùng nói: “Con có biết vì sao châm Hồi Hồn được gọi là ‘châm thần cứu mạng’ không?”

Ma Sinh Long Nhật lắc đầu. Anh ta chỉ nghe nói đến châm Hồi Hồn chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Sơn Hạ Chu Tài thở dài nói: “Thứ có thể cứu mạng thật sự, đến bây giờ không y thuật, mà là lòng người. Tuy châm Hồi Hồn có thể có công dụng kỳ diệu như thế, là bởi vì châm pháp làm hao tổn sinh mệnh của cơ thể người. Cứu mạng trong một lúc, nhưng lại lấy trăm ngàn lần tuổi thọ và sức sống để làm cái giá phải trả. Còn phương thuốc Ngộ Thần.”

Lão nhìn Ma Sinh Long Nhật, nói: “Đúng là có công dụng giúp người ta tiến vào mức thần thật. Nhưng nếu con phải thông qua phương thuốc Ngộ Thần mới có thể đạt được bước đó, vậy coi như thầy nhìn lầm người.”

Ma Sinh Long Nhật nghe đến nỗi lòng gợn sóng, nghiêm nghị nói: “Đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của thầy.”

Do dự một lát, anh ta hỏi: “Thưa thầy, có điều châm Hồi Hồn không xuất hiện đã lâu rồi, sao thầy lại biết rõ đến vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play