*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng khóc thút thít vang lên trong xe, hai tay Phi Nguyệt nắm chặt vô lăng, viền mắt ửng hồng, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Ngày thứ hai, sân bay Lai Châu, một ông lão già nua chống gậy, chậm rãi đi ra lối đi cùng với trợ lý nữ trẻ tuổi. Ngoài ra, bên cạnh lão còn có thêm mười mấy vị vệ sĩ theo chân, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bốn phía để phòng ngừa bất cứ điều bất trắc nào. Điều khiến lòng người khác sợ hãi là, mười mấy vị vệ sĩ ấy lại cũng là võ giả, khí tức của bốn vị trong đó càng ngưng trọng sâu lắng, đều đã đạt đến cảnh giới tông sư!

Mười mấy vị võ giả nội kình, bốn vị tông sư của cảnh giới chân khí làm vệ sĩ, dù là vệ sĩ của gia đình giàu có nhất tỉnh cũng không có được đội hình xa xỉ đến vậy.

Nếu có người nước Yên ở đây có lẽ sẽ nhận ra thân phận của ông lão.

Người đứng đầu nghề y của nước Yên, có danh xưng là ‘y thánh’ - Sơn Hạ Chu Tài!

Kể từ bốn mươi tuổi trở đi, y đạo của Sơn Hạ Chu Tài đã thành có một không hai của nước Yên, danh xưng ‘y thánh’ không ai không nể phục. Nhưng năm gần đây, tuy rằng lão rất ít ra tay chữa bệnh nhưng không ai dám nghi ngờ về y thuật của ông lão này. Danh xưng ‘y thánh’ của lão cũng không phải đến từ dân gian, mà là do người có quyền hành tối cao nhất nước Yên tự mình ban hành! Tượng trưng cho một loại vinh quang tối cao.

“Thầy, cuối cùng thầy cũng tới rồi.”

Ma Sinh Long Nhật từ ngoài sân bay nhanh chóng đi đến, khom người dìu ông lão, vẻ mặt vô cùng cung kính và say mê. Tuy rằng mấy năm nay thanh danh của anh ta đã nổi tiếng, y thuật tựa như đã lấn áp lứa trẻ tuổi của nước Yên, danh vọng vào lúc này đã không còn ai sánh bằng. Nhưng Ma Sinh Long Nhật biết rõ điều này hơn ai hết, tất cả thành tựu của anh ta hôm nay đều là do lão trước mắt ban tặng.

Không có Hạ Sơn Chu Tài dạy dỗ và che chở thì sẽ không có Ma Sinh Long Nhật của ngày hôm nay. Vì vậy, dù ở nước Nhật anh ta có hô hào lớn đến nhường nào thì khi ở trước mặt Sơn Hạ Chu Tài, anh ta vẫn luôn nghiêm chỉnh tuân thủ lễ nghi thầy trò, giữ vững lòng kính sợ, không dám có bất kỳ ý nghĩ quá trớn nào.

Sơn Hạ Chu Tài hơi lia mắt nhìn Ma Sinh Long Nhật, chậm rãi mở miệng: “Thua rồi?”

Giọng nói của lão đục ngầu, nếu không nghe kỹ sẽ không hiểu được lão đang nói gì. Từ khi mấy lứa trẻ tuổi như Ma Sinh Long Nhật xuất hiện, Sơn Hạ Chu Tài đã lùi về sau hậu đài, dần dần người ta quên rằng hiện nay Sơn Hạ Chu Tài đã là một ông lão hơn chín mươi tuổi rồi.

“Dạ.” Ma Sinh Long Nhật gật đầu.

Không giải thích dư thừa, thua chính là thua.

Sơn Hạ Chu Tài thấy vậy, trên khuôn mặt héo úa nặn ra một nụ cười, lộ vẻ tán thưởng: “Lòng không loạn, không tệ.”

“Thầy, cậu cả Lý muốn gặp thầy.” Ma Sinh Long Nhật thấp giọng nói.

“Thằng nhãi con đang nổi danh của nhà họ Lý à?” Sơn Hạ Chu Tài hỏi.

“Dạ.”

“Đã như vậy, thế thì gặp một lát vậy.” Sơn Hạ Chu Tài nhìn thật sâu vào Ma Sinh Long Nhật.

Nửa tiếng sau, Ma Sinh Long Nhật dìu Sơn Hạ Chu Tài đi đến một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô, diện tích biệt thự gần một nghìn mét vuông, dù là thiết kế hay xây dựng, hễ nhìn vào là biết ngay nó được xây bởi đại gia, là một cơ ngơi trang trọng đích thực.

Mười mấy vệ sĩ được Ma Sinh Long Nhật sắp xếp ở bên ngoài biệt thự, chỉ có anh ta và Sơn Hạ Chu Tài tiến vào trong.

“Y thánh Sơn Hạ.” Vừa bước vào nhà, giọng nói đượm đầy sự vui vẻ của Lý Hùng Cường vang lên.

Lý Hùng Cường mặc âu phục khéo léo, đeo cà vạt, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười ấm áp, không còn dáng vẻ điên cuồng như tối qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play