*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Đông Thành run lên, chần chừ nói: "Ý của cậu cả là?"
Lý Hùng Cường dần dần bình tĩnh lại, nhếch miệng cười: "Tôi sẽ lập tức nói với chủ tịch, báo lại chuyện đã xảy ra ở đây. Tôi nghĩ đại nhân Vu Huyết cũng không muốn thấy buổi đại hội giao lưu của chúng ta thất bại đâu."
Kim Đông Thành thấy Lý Hùng Cường nói thế thì lộ ra vẻ hoảng sợ, đầu hơi cúi xuống: "Nếu là đại nhân Vu Huyết đích thân ra tay, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì."
Mặc dù thầy của anh ta có danh xưng Võ Thần, nhưng cũng không phải vô địch ở Hàn Quốc. Dù gì thì ở trước mặt địa nhân Vu Huyết sẽ không có chút phần thắng nào.
Bởi vì đại nhân Vu Huyết cũng là một thiên nhân Thần cảnh! Huyết vệ nhà họ Lý là do ông ta đào tạo ra!
Lý Hùng Cường nhìn lên bầu trời đêm, nụ cười lạnh lẽo như đao, còn mang theo chút ớn lạnh.
Trên đường trở về Hiệp hội Y học cổ truyền, Đường Tuấn chắp tay sau lưng bước đi từ từ, gió đêm thổi bay vạt áo của anh, khiến anh lại có tăng thêm vài phần thanh tao. Mỗi bước anh đi đều dài bảy tám mét, trông anh đi có vẻ chậm rãi nhưng thực chất là rất nhanh, trên người không hề có chân khí di chuyển, có chút gì đó rất tự nhiên. Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc mà thốt lên rằng: "Người này đã sắp thần thông đến mức một bước đi dài cả ngàn dặm rồi!"
"Tập đoàn Đại Hùng của nhà họ Lý đúng là có gốc gác thâm sâu." Đường Tuấn nhớ tới Kim Đông Thành của trước kia, không nhịn được mà than nhẹ một tiếng. Nhưng anh cũng không bất ngờ lắm, nhà họ Lý đã sắp khống chế mạch kinh tế của cả một đất nước, lại thêm Yến Đình Khôi có tài, có trợ thủ đẳng cấp như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
"Cứ cho là nhà họ Lý các người có thiên nhân tọa trấn thật đi, hừ." Giọng nói của Đường Tuấn lộ ra sát ý.
Hiệp hội Y học cổ truyền ở ngay trước mặt, một bóng người xinh đẹp thướt tha đứng trong gió đêm.
Hoàng Phủ Ngọc vẫn mặc chiếc váy lúc tham dự tiệc rượu, bên ngoài khoác thêm một cái áo mỏng manh, phác họa dáng người người uyển chuyển của cô, giống như đóa hoa sen nhẹ lay trong gió, khiến người ta không kìm được mà cảm thấy thương xót.
Phi Nguyệt đứng ở dưới một gốc cây cách đó không xa, quan sát động tĩnh xung quanh, thấy Đường Tuấn đi tới thì cô mới hơi buông lỏng cảnh giác. Nhưng ngay sau đó cô ta nhìn thấy thân pháp quỷ dị lúc ẩn lúc hiện của Đường Tuấn thì ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Rốt cuộc cái tên này tu luyện kiểu gì thế?" Phi Nguyệt không nhịn được buông lời thán phục.
Lúc trên núi Thượng Vân, Đường Tuấn đã phô bày thực lực khiến cô kinh ngạc, tuy vậy vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết của cô. Thế nhưng bây giờ, Đường Tuấn lại thi triển thân pháp chỉ như một góc nhỏ của tảng băng chìm, điều đó khiến cô ta khó mà tin nổi, đã vượt qua tầm hiểu biết của cô.
Phi Nguyệt khẽ than một tiêng, yên lặng lùi ra xa. Có thiên nhân Thần cảnh là Đường Tuấn ở đây, cô không cần lo lắng sẽ có kẻ nào đó làm tổn thương Hoàng Phủ Ngọc.
"Cô chưa về à?" Đường Tuấn đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc, hỏi nhỏ.
Hoàng Phủ Ngọc khẽ gật đầu, nói: "Anh đi gặp anh ta sao?"
"Ừ. Tôi sẽ không để cô phải gả cho anh ta đâu." Đường Tuấn nói chuyện có chút bá đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT