“Tá Đằng Quân Anh.” Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc cũng lạnh như băng, trong lòng không khỏi thốt lên.

Dù là Kim Đông Thành hay Tá Đằng Quân Anh thì cũng đều có bối cảnh rất lớn, trước đó người mà cô nhắc nhở Đường Tuấn cần chú ý chính là bọn họ.

“Anh Lý, có cần tôi ra tay không? Một kiếm khách vừa bước vào Chân Khí Cảnh, sẽ không đỡ nổi một kiếm của tôi đâu.” Ánh mắt Tá Đằng Quân Anh mang theo vẻ khinh thường nhìn về hướng Hàn Bảo Long, sau đó nói với Lý Hùng Cường bên cạnh. Thanh đao võ sĩ trong tay anh ta rung rung phát ra tiếng ‘leng keng’.

Lý Hùng Cường không trả lời, anh ta vẫn đang nhìn Đường Tuấn.

Gần một phút sau, đột nhiên trên khuôn mặt u ám của Lý Hùng Cường lộ ra ý cười: “Kim Đông Thành, lui xuống.”

Kim Đông Thành không hề do dự, lập tức thu lại khí tức rồi lui về phía sau Lý Hùng Cường.

Tá Đằng Quân Anh nhún vai, cũng thu lại chân khí, thanh đao võ sĩ đã ngừng rung: “Thật vô vị.”

Anh ta nhìn Hàn Bảo Long, cười khẩy: “Tạm tha cho cậu một mạng đấy. Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Lúc này Lý Hùng Cường mới nở nụ cười tươi: “Anh Đường, xin lỗi, vừa rồi đã làm anh sợ. Mấy người bạn này của tôi là người tập võ, tính cách khá hung dữ hay bốc đồng. Anh đừng để trong lòng.”

Đường Tuấn vỗ vai Hàn Bảo Long, khi người phía sau cho thiết kiếm vào vỏ anh mới cười nói: “Không đâu, tôi thích nhất là kết giao với người tập võ.”

“Vậy thì tốt.” Lý Hùng Cường cười rạng rỡ, như thể chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hoàng Phủ Ngọc vẫn nhíu mày, không biết Lý Hùng Cường đang định làm gì.

“Hôm nay có thể được y thuật của anh Đường làm mở mang tầm mắt, tôi thật sự rất vui.” Lý Hùng Cường nói: “Mong rằng ở Đại hội giao lưu Y thuật sắp diễn ra, có thể thấy được y thuật càng cao siêu hơn nữa của anh Đường. Trung Y có anh Đường, nhất định tương lai sẽ vươn lên một tầm cao mới.”

Nhìn hai người Đường Tuấn và Lý Hùng Cường như những người bạn tốt đang nói chuyện hỏi han nhau, trong lòng mấy người ở đây thầm mắng: “Đúng là hai tên đạo đức giả.”

Sau khi bốn người Đường Tuấn, Hoàng Phủ Ngọc, Hàn Bảo Long và Phi Nguyệt rời khỏi phòng, Lý Hùng Cường mới thu lại nụ cười trên mặt. Thay vào đó là vẻ lạnh lùng vô tận, lạnh tới mức như tuyết đọng trong mùa đông lạnh giá.

“Kim Đông Thành, thông báo cho Huyết Vệ để họ tìm cơ hội ra tay. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta có mặt ở Đại hội.” Trong giọng nói của Lý Hùng Cường mang theo sát ý lạnh như băng.

“Dạ.” Kim Đông Thành nghiêm nghị, gật đầu.

Huyết Vệ là võ giả được nhà họ Lý huấn luyện đặc biệt để âm thầm bảo vệ bọn họ. Nghe nói những công pháp Huyết Vệ tu tập, chính là những công pháp bí mật do nhà họ Lý thu thập, vô cùng mạnh mẽ. Thực lực của mỗi một Huyết Vệ ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thần Cảnh! Vì địa vị trong những năm qua của Lý Hùng Cường đã dần lên cao, nên có năm Huyết Vệ âm thầm bảo vệ anh ta!

Năm tên Huyết Vệ đạt cấp bậc Chuẩn Thần Cảnh, cộng thêm việc tu luyện thuật Hợp Kích nhiều năm, đã đủ để giết thần!

Tá Đằng Quân Anh nhướng mày: “Cậu Lý, đối phó với hai người bọn họ cần điều động năm tên Huyết Vệ, có làm quá hay không. Vừa rồi nếu không phải cậu ngăn tôi, thì tôi dùng một kiếm đã có thể chém chết hai người họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play