Nghe nói năm đó lúc cậu Long gần như hết phương cứu chữa thì tìm được vài quyển bí điển truyền thừa võ đạo ngàn năm trước trong Trảm Mã Đài, từ đó mà thực lực tăng mạnh, giúp cho căn cơ võ đạo của cậu Long trở nên rất vững chắc. Sau đó cậu Long càng ngày càng mạnh, cậu ấy lấy Trảm Mã Đài làm căn cứ bí mật nhất của Nghịch Luân.

Nguyên khí trong Trảm Mã Đài nồng đậm hơn ở bên ngoài, rất nhiều người ở Nghịch Luân đều phải vào trong đó tu hành mới đột phá, đây đều là công của cậu Long. Bây giờ cậu Long có địa vị lừng lẫy ở Nghịch Luân như vậy không thể không kể tới công của Trảm Mã Đài.

“Anh ta đến Trảm Mã Đài để làm gì?” Đường Tuấn hỏi.

“Nói ra chắc anh Đường cũng biết, Vu Môn cùng các đại thế gia và tông môn bí ẩn đã xuất hiện trở lại. Lần này cậu Long mở cửa Trảm Mã Đài, mời truyền nhân của Vu Môn và tông môn thế gia đến. Cậu Long định dùng cách tỷ thí để đàm phán với bọn họ, giải quyết đợt rối loạn lần này.” Chung Lâm nặng nề nói: “Cậu Long có phẩm đức và võ đạo hiếm có, lòng mang thiên hạ, không giống anh Đường đây giết người lung tung đâu.”

Rầm!

Đường Tuấn vừa phất tay lên thì Chung Lâm lập tức bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài. Tuy rằng không bị thương nặng nhưng rất thảm hại.

"Tôi làm gì không cần anh nhận xét.” Đường Tuấn lạnh nhạt nói.

"Anh...” Chung Lâm lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt u ám.

“Suy nghĩ thật buồn cười.” Đường Tuấn cười châm chọc, lười quan tâm đến Chung Lâm.

Đúng là cậu Long rất mạnh, nhưng nghĩ rằng có thể dùng sức một người ép Vu Môn và các thế gia tông môn cúi đầu thỏa hiệp thì tuyệt đối không thể nào. Vì dù sao những người đến Trảm Mã Đài lần này cũng chỉ là người kế thừa của các tông môn thôi chứ không phải chủ tông môn, họ không có quyền quyết định hướng đi của gia tộc. Sự kiện trời đất xoay chuyển đã bắt đầu, ai có thể cam tâm rời bỏ nơi phồn hoa này chứ.

“Suy nghĩ của cậu Long thì người như anh làm sao hiểu được.” Chung Lâm không phục mà nói: “Anh Đường, tuy rằng hành động lần này của chúng tôi thất bại, nhưng chờ đến lúc cậu Long ra khỏi Trảm Mã Đài thì cậu ấy đã áp đảo rất nhiều thiếu niên thiên tài rồi, anh thật sự dám chống lại sao?”

“Ha ha... Đến lúc đó, tôi sẽ tự đi đến Trảm Mã Đài.” Đường Tuấn cười nhạt.

Anh đã muốn gặp cậu Long trong truyền thuyết kia lâu lắm rồi.

Lai Châu, Hiệp hội Y học cổ truyền.

Bây giờ Hiệp hội Y học cổ truyền đã sắp loạn thành nồi cháo heo rồi, tuy rằng sự kiện thôn Thanh Thuỷ đã bị phong tỏa nhưng vẫn bị rò rỉ thông tin ra ngoài thông qua nhiều đường. Ví dụ như Đường Tuấn giết rất nhiều người, đã bị một tổ chức đặc biệt giam lại; chẳng hạn như Đường Tuấn và Cục vệ sinh làm trái lại tổ chức nên khó giữ lấy thân. Lúc đầu mọi người nghe tin đồn cũng không cảm thấy gì, nhưng dần dần theo sự mất tích của Đường Tuấn và hoạt động của Hiệp hội Y học cổ truyền cũng bị phía trên cản trở thì bắt đầu có người tin những lời đồn đại đó.

“Trợ lý Lý, tôi đề nghị hiệp hội lập tức hủy bỏ chức hội trưởng của Đường Tuấn. Hiệp hội Y học cổ truyền chúng ta tuyệt đối không có thể chỉ vì sai lầm của một người mà sụp đổ được.” Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi nói. Ánh mắt anh ta sáng quắc, giọng điệu khi nói chuyện rất có khí thế.

“Tiêu Bân nói không sai. Tuy rằng Hiệp hội Y học cổ truyền là do một tay Đường Tuấn sáng lập nhưng bây giờ Đường Tuấn đã là tội phạm rồi, không thể để cả Hiệp hội Y học cổ truyền rớt đài với cậu ta được.”

Liên tiếp có người đứng ra hùa theo lời Tiêu Bân, đa số đều đồng ý cắt chức hội trưởng của Đường Tuấn, càng quá đáng hơn là còn có người muốn cắt luôn chức trợ lý của Lý Ngọc Mai.

“Ha ha... Vậy các ông cảm thấy ai có thể gánh nổi cái chức hội trưởng này?” Lý Ngọc Mai cũng không giận mà bình tĩnh cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play