*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh tượng đó cũng xuất hiện ở các thế gia võ đạo và các môn phái của nước Việt Nam. Nhà họ Vũ ở Tây Bắc, nhà họ Trình ở phía Nam, nhà họ Tôn ở Đông Bắc, Thiên Sư Đạo,...
Sau chuyện xảy ra ở thôn Thanh Thuỷ thì tất cả mọi người đều đang chờ xem chuyện này rồi sẽ đi về đâu.
Mặc dù nhiều người trong bọn họ đều phát hiện ra manh mối từ chuyện này, ví dụ như từ lúc xuất đạo đến nay tuy Đường Tuấn đã giết không ít người nhưng mà chưa bao giờ giết oan người vô tội, vì sao lần này lại biến thành Tu La giết sạch sáu trăm mạng người chứ. Nhưng những câu hỏi này không có cách nào giải thích được, chỉ có thể chìm xuống trong vô số nghi vấn trái chiều khác. Đa số những ai biết chuyện này đều hận không thể lóc xương xẻ thịt Đường Tuấn, còn về sự thật trong đó lại chẳng mấy ai muốn tìm hiểu.
Tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội Y học cổ truyền bị rất nhiều thế lực âm thầm cản trở hoạt động, cho nên rơi vào tình trạng khó khăn, tuy rằng không đến mức phải đóng cửa nhưng đã không còn được tôn trọng như trước nữa. Thậm chí còn có nhiều y sư của Hiệp hội mắng chửi Đường Tuấn, dứt khoát muốn rời khỏi Hiệp hội.
Trận hỏa hoạn ở thôn Thanh Thuỷ không chỉ thiêu rụi những thi thể kia mà còn đốt luôn những chứng cứ chứng minh Đường Tuấn trong sạch. Tuy rằng Ngô Trí Hải, Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang đã không ngừng giải thích nhưng mà lại không đưa ra được bằng chứng nên nói gì cũng không ai tin.
Sau đó giáo sư tây y nổi tiếng Trang Minh Mẫn còn vì những cống hiến không nhỏ trong sự kiện thôn Thanh Thuỷ mà được mời vào một viện nghiên cứu nào đó.
Đường Tuấn đợi ở tàn tích thôn Thanh Thuỷ năm ngày, sau khi thiêu rụi tất cả thì vận chân khí mang bùn đất từ ngọn núi gần nhất tới đắp lên cả thôn. Cuối cùng thì gần nửa ngọn núi kia đã bị anh san bằng, còn tàn tích thôn Thanh Thuỷ thì có thêm một sườn núi nhỏ, giống như một ngôi mộ.
Làm xong xuôi hết thảy thì tinh thần và thể xác của Đường Tuấn đều mệt mỏi, anh ngồi nghỉ ngơi bên đồi núi nhỏ đã khô.
Lộc cộc.
Tiếng bước chân liên tục vang ra từ trong núi, vài giây sau bỗng có năm người xuất hiện ở phía sau cách Đường Tuấn không xa, người ở giữa đi lên mà nói: “Anh Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người đến là Chung Lâm mà anh đã gặp mấy hôm trước.
“Có chuyện gì?” Giọng Đường Tuấn có hơi khàn, không quay đầu lại mà hỏi, mặc dù anh đã cảm nhận được bốn người đi chung với Chung Lâm đều là võ giả Thần Hải cảnh.
Chung Lâm thấy thế thì lạnh lùng nói: “Anh Đường, để tôi giới thiệu. Bốn người này là nhân viên chấp pháp của Nghịch Luân, lần lượt tên là Cùng Kỳ, Thiên Cẩu, Tranh và Phì Di.” Giọng Chung Lâm lạnh lẽo vang lên: “Bọn họ theo lệnh của cậu Long tới đưa anh về Nghịch Luân để tiếp nhận điều tra.”
“Lại tới nữa à.” Đường Tuấn chậm rãi đứng dậy, quay lại nhìn bọn họ rồi cười nói: “Muốn tôi tự phế tu vi ư?”
Chung Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tuấn thì trong lòng không kiềm chế được hoảng sợ. Quần áo trên người anh đầy những vết máu khô tạo thành từng đốm đỏ, trong ánh mắt trong veo lại có sự khát máu, trông rất không bình thường. Tuy gương mặt Đường Tuấn không có biến hoá lớn nhưng lại khiến người ta cảm thấy như anh đã già thêm mười mấy tuổi vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT