*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người Lư Thế Giang đã vào thôn được một lúc, tranh thủ nhanh chóng tìm ra cơ thể mẹ của trùng Vu và kẻ chủ mưu thả độc trùng Vu, hoàn toàn giải quyết mối họa trùng Vu này.

“Vậy tôi có thể đi cùng anh không?” Giọng nói rụt rè của Lục Tiểu Uyên vang lên.

Bước chân của Đường Tuấn khẽ dừng lại, gật đầu nói: “Tất nhiên có thể.”

Lục Tiểu Uyên nở nụ cười, vui vẻ đi theo Đường Tuấn.

Anh nhìn bầu trời phía trên thôn Thanh Thủy, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Bây giờ anh đã có thể chắc chắn rằng kẻ hạ độc đã rải chất độc của trùng Vu xuống chiếc giếng cổ trong thôn kia.

“Mấy trăm người trong thôn e rằng đã gặp nạn rồi.”

Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Đường Tuấn gần như không thể kìm nén mà trào dâng.

Tuy rằng thôn Thanh Thủy chỉ có mấy trăm người, nhưng lại chiếm diện tích không nhỏ do đó dân cư tương đối phân tán.

Lúc này ở đầu bên kia của thôn Thanh Thủy, trong một căn hầm tối tăm dưới lòng đất.

Tia sáng yếu ớt xuyên qua khe nứt của ván gỗ trên đầu vừa khéo chiếu lên một người.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi trạc ba mươi tuổi.

Người đàn ông mặt mày tái nhợt, không biết có phải vì quanh năm thiếu ánh sáng mặt trời hay không. Anh ta không mặc quần áo hiện đại, mà là một chiếc áo choàng màu xám kỳ lạ che gần hết cơ thể. Lúc này, chiếc áo choàng xám được điểm xuyết một chút ánh sáng màu xanh lục. Nếu nhìn sát gần, những đốm sáng xanh đó thực chất là mắt của những con côn trùng.

Những con côn trùng này có chiếc đầu nhọn hoắt mắt như mắt rắn, ánh sáng xanh biếc được được tỏa ra từ con ngươi của chúng.

Những con côn trùng này chính là trùng Vu mà mấy người Đường Tuấn gặp phải, chỉ có điều xét từ kích thước to bé của chúng, còn to hơn gấp hai lần, bằng bàn tay của một đứa trẻ sơ sinh.

Đám côn trùng này chui rúc khắp nơi trong áo choàng của người đàn ông, một số con trực tiếp chui thẳng vào da thịt của anh ta, luồn lách trong mạch máu như thể một cục lớn. Nhưng dường như người đàn ông không hề cảm giác gì, thậm chí vẻ mặt còn tỏ ra rất thoải mái và mãn nguyện.

“Ha ha, thế nhưng có người dám đến đây tìm chết.” Người đàn ông chợt mở mắt, rõ ràng là một đôi con ngươi hình tam giác ngược của rắn, chỉ có điều ánh sáng trong con ngươi đó lại là màu trắng bạc.

Anh ta nhìn trước người mình, khóe miệng tái nhợt nở một nụ cười, lẩm bẩm nói: “Gần một tháng thời gian cuối cùng cũng luyện thành rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play