*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta có thể cảm nhận được sự thù địch trên người Đường Tuấn, thản nhiên cười nói: “Chờ tôi nói xong, cậu lại quyết định ra tay cũng không muộn.”

Ông cụ khẽ ho một tiếng, sắc mặt có hơi tái nhợt. Mặc dù ông ta tu luyện y đạo và võ đạo cùng lúc, nhưng dù sao võ đạo chỉ là phụ trợ, dưới sự va chạm kịch liệt vừa rồi, tuy ông ta chiếm ưu thế nhưng cơ thể lại có phần không chống đỡ nổi.

"Mặc dù tôi đến từ Vu Môn, nhưng tôi cũng là con cháu của Thánh Thủ Tông của ngàn năm trước. Ngàn năm trước, nhà họ Đường làm chủ Thánh Thủ Tông, được sáu đại gia tộc còn phò tá, khi ấy nhà họ Ngô tôi cũng là một trong sáu đại gia tộc.” Vẻ mặt ông ta đượm buồn, sau đó nói: “Đáng tiếc ngàn năm trôi qua, Thánh Thủ Tông đã bị chôn vùi trong khói bụi của lịch sử, lúc đó bảy đại gia tộc thịnh vượng ra sao thì bây giờ lụi bại bấy nhiêu, cũng không còn thừa lại bao nhiêu.”

“ Làm sao chứng minh? ”Đường Tuấn lạnh lùng nói.

Mới đầu anh biết được chuyện của Thánh Thủ Tông qua lời kể của Tôn Vân Hoa, tự nhiên cũng hiểu biết về tổ chức của Thánh Thủ Tông. Khi ấy y đạo chia làm ba tông môn lớn, đúng là được tạo nên từ rất nhiều thế gia theo y đạo, mới thịnh vượng như vậy. Những chuyện này là những chuyện cũ được giấu kín đối với rất nhiều người, nhưng lại chẳng phải là bí mật gì đối với những kẻ chủ mưu của Vu Môn. Bởi vậy Đường Tuấn chắc chắn sẽ không thể tin tưởng đối phương chỉ bằng mấy câu nói của ông cụ đang đứng trước mặt này.

Dường như Ngô Trí Khải cũng đã đoán trước được điều này từ lâu, ông ta vươn một ngón tay ra, vẽ vào trong không trung. Giây tiếp theo một ngọc trụ vuông vắn hiện lên, trên thân cột rồng phượng quấn quanh.

Đường Tuấn thấy vậy, con ngươi đột nhiên co rút lại, trái tim gần như ngừng đập.

Ngọc trụ bí ẩn được ông cụ vẽ ra, thế nhưng là ngọc trụ mà anh đã thấy trong Mộ Sơn Dược Y Cốc kia, đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong thức hải của anh. Chuyện này cùng với chín mươi chín chữ cổ thần bí kia chính là bí mật lớn nhất của Đường Tuấn, chưa từng kể với ai.

Trong thoáng chốc trong lòng Đường Tuấn cuồn cuộn sát khí!

Ông cụ nhìn thấy vẻ mặt của Đường Tuấn, nghiêm nghị nói: "Bằng chứng này đã đủ chưa? Nếu tôi đoán đúng, cậu hẳn đã lấy được ngọc trụ rồi."

"Làm sao ông biết được?" Đường Tuấn hỏi.

Ngô Trí Khải thu ngón tay lại, bức tranh bằng chân khí chậm rãi tan biến, ông ta nhớ lại rồi nói: "Ngọc trụ này vốn là ấn ký của tông chủ Thánh Thủ Tông, lúc đó Đường Phong, tông chủ của thế hệ cuối cùng của Thánh Thủ Tông tu võ và y cùng một lúc, thậm chí còn nhìn trộm cảnh giới cao nhất của Võ đạo. Tuy rằng thân xác đã chết, nhưng lại dùng sức lực cuối cùng khiến lão tổ của Vu Môn bị trọng thương. Nghe nói y đạo và võ đạo của ông ta đều có liên quan mật thiết đến ngọc trụ này, khi ấy hầu như không có mấy người đứng đầu trong Thánh Thủ Tông biết được chuyện này.”

"Tôi vốn là con cháu nhà họ Ngô nên tự nhiên biết được.” Ông cụ khẽ nói. Không cần Đường Tuấn hỏi, ông ta đã tự mình giải thích: “Năm ấy trận chiến đó thật sự quá khốc liệt, cả một Thánh Thủ Tông khổng lồ đã biến mất chỉ sau một đêm, hơn chục gia tộc bị tiêu diệt, hàng trăm y sư chết trận, gần một ngàn thuộc hạ bị tàn sát giết chết.”

"Khi tổ tiên họ Ngô tôi vẫn còn nhỏ, được một ông cụ tốt bụng trong Vu Môn liều mạng đưa về Vu Môn, nhà họ Ngô tôi mới có thể giữ được chút huyết mạch còn sót lại này.”

Ngô Trí Khải tuôn trào hai dòng nước mắt đục ngầu, biểu cảm vô cùng bi thương. Tuy rằng ông ta không hề tận mắt chứng kiến trận chiến năm đó, nhưng tổ tiên nhà họ vẫn truyền miệng từ đời này qua đời khác, ký ức này gần như khắc sâu vào trong mạch máu của họ, khiến người ta không dám quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play