“Ta sẽ phong kín Vực Linh ở trong thân thể ta.”
Nghe vấn đề của Côn Hư Tử, Hoa Hướng Vãn suy tư rồi trả lời: “Bây giờ Vấn Tâm Kiếm không thể phong ấn Vực Linh, nhưng Tỏa Hồn Đăng của ta còn ở đó. Chờ ta cắn nuốt một nửa Vực Linh của Ma chủ kia, ta sẽ tạm thời dùng Tỏa Hồn Đăng vây nó ở bên trong thân thể. Đợi ta xử lý xong chuyện bên Tây Cảnh này, ta theo các ngươi lên Tử Sinh Giới. Vực Linh không trừ, cả đời ta sẽ không ra. Về phần một nửa Vực Linh kia ở nơi nào, và có phải Ma chủ đã thật sự chết không...”
Hoa Hướng Vãn mím môi, ăn ngay nói thật: “Ta không biết nhưng ta có một phỏng đoán.”
“Phỏng đoán gì?”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng. Nàng ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Người vừa tỉnh lại trong sông băng kia, có khả năng là Ma chủ.”
Côn Hư Tử sửng sốt. Hoa Hướng Vãn dùng vẻ bình tĩnh nói: “Huynh ấy là Thẩm Dật Trần, năm đó Côn Trưởng lão đã từng gặp.”
“Y...” Côn Hư Tử nhớ lại khuôn mặt giống như đúc kia, cảm thấy không thể tin nổi: “Sao y lại giống như đúc Trường Tịch?!”
“Huynh ấy là giao nhân, ngày đó chết vừa hay thành niên, trước khi chết biến thành gương mặt của Tạ Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn lời ít ý nhiều, Côn Hư Tử theo bản năng nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch. Ông ấy muốn hỏi điều gì đó, lại cảm thấy thân phận mình không thích hợp nên nhịn xuống chỉ có thể nói: “Cho nên?”
“Huynh ấy đã chết hai trăm năm, trái tim Bích Hải Châu còn ở trong tay ta. Ta chưa làm gì hết, nhưng sau khi Ma chủ chết, huynh ấy lập tức sống lại. Người nói...” Hoa Hướng Vãn suy tư: “Rốt cuộc huynh ấy là sống lại hay là bị đoạt xá?”
Côn Hư Tử không nói chuyện, ông ấy nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Dật Trần, tạm thời không thể xác định được.
“Nếu huynh ấy là Ma chủ, vậy Vực Linh tất nhiên ở trên người huynh ấy, không có độc tính áp chế, chúng ta tạm thời không có ai là đối thủ của huynh ấy. Nhưng huynh ấy không ra tay, nhất định là có điều mưu cầu. Côn Trưởng lão có thể liên hệ với Tô Chưởng môn trước, ta ổn định huynh ấy đã, lúc sau lại tính toán.”
“Vậy,” Côn Hư Tử vẫn không rõ: “y làm tất cả những thứ này, rốt cuộc đang mưu đồ thứ gì?”
Nghe Côn Hư Tử dò hỏi, Hoa Hướng Vãn hồi tưởng chuyện Bích Huyết Thần Quân đã làm cùng khi những lời cuối cùng khi ông ta ở ma cung, thong thả nói: “Ông ấy cảm thấy, tu sĩ được Thiên Đạo thiên vị, đoạt lấy quá nhiều linh khí, làm vạn vật sinh linh chịu khổ.”
“Vậy ông ta cũng không thể giết sạch tu sĩ...”
“Ý của ông ấy là vậy đấy.”
Lời này vừa ra, mặt Côn Hư Tử đầy khiếp sợ. Hoa Hướng Vãn ngước mắt nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Nếu ta không đoán sai, Tạ Trường Tịch và Vực Linh chính là mục tiêu lớn nhất hiện giờ của ông ấy. Bồi dưỡng Tạ Trường Tịch thành vật chứa Vực Linh thích hợp nhất, mượn dùng Vực Linh diệt thế là mục đích cuối cùng của ông ấy.”
“Từ khi ta đi Vân Lai, đến khi Tạ Trường Tịch xuống núi, cho tới bây giờ, đều là ván cờ ông ấy bố trí cho Tạ Trường Tịch. Tâm trí Tạ Trường Tịch cứng cỏi thông suốt, sẽ không dễ dàng nhập Ma, vì thế ông ấy từng bước một dụ chàng ấy đọa Đạo. Chờ đến hôm nay, đầu tiên ông ấy dụ Tạ Trường Tịch hao hết linh lực, lại để Tần Vân Y lấy thân thể Độ Kiếp hiến tế, dẫn tà khí nhập thể, ăn mòn tâm trí chàng ấy. Cuối cùng ám chỉ dụ chàng ấy đến sông băng, để chàng ấy thấy khuôn mặt của Thẩm Dật Trần, cho bọn nó thời cơ lợi dụng. Hôm nay nếu chàng ấy thật sự giết Thẩm Dật Trần, nếu Thẩm Dật Trần vô tội, đối với thứ mỏng manh như nhân quả, vậy coi như chàng đã phá vỡ điểm mấu chốt cuối cùng, vì bản thân mà lạm sát kẻ vô tội, không còn đường quay đầu, trở thành vật chứa tốt nhất của Vực Linh.”
Côn Hư Tử nghe vậy, ngơ ngác không nói ra lời.
Hoa Hướng Vãn cúi đầu, chỉ nói: “Chuyện đã gần rõ ràng. Trưởng lão vẫn nên nhanh chóng liên hệ Tô Chưởng môn bàn bạc về tình hình của Tạ Trường Tịch, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu Tạ Trường Tịch thật sự đọa Ma, thành vật chứa của Vực Linh...”
“Nó sẽ chết.”
Côn Hư Tử mở miệng. Hoa Hướng Vãn khựng lại, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Côn Hư Tử: “Ngươi nói cái gì?”
“Thể chất nó để trấn thủ Tử Sinh Giới, không ai yên tâm.” Côn Hư Tử khó nhọc nói: “Cho nên... Vào lúc nó năm tuổi, tông môn đã mở đàn lập trận, vì nó mời Cửu Thiên Huyền Lôi kiếp.”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn khắc chế cảm xúc: “Đây là cái gì?”
“Là lời nguyền rủa.”
Côn Hư Tử quay đầu đi, không dám nhìn Hoa Hướng Vãn: “Tự nó chấp thuận, nguyền rủa tương lai của chính mình. Nó lập khế ước với Thiên Đạo, nếu ngày sau hủy đạo để tà ma ký sinh thì sẽ mời Cửu Thiên Lôi Kiếp, tru sát nó khỏi thế giới này.”
Trên đời này, lời nguyền rủa mạnh nhất, đó là tự mình nguyền mình.
Tông môn bày trận, tự ký kết khế ước với Thiên Đạo, vậy Cửu Thiên Huyền Lôi Kiếp này là ước định Thiên Đạo tuyệt đối sẽ không sửa đổi.
“Cho nên, trên đời này bất kỳ kẻ nào nhập Ma, đều có đường sống. Chỉ có một mình Trường Tịch, sẽ chết.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn ngồi ngơ ngác, không nói nên lời.
Gần như chỉ là trong nháy mắt, nàng đã hiểu ý của Côn Hư Tử.
Đối với Ma chủ mà nói, Tạ Trường Tịch là vật chứa trời sinh.
Nhưng đối với Thiên Kiếm Tông mà nói, Tạ Trường Tịch lại là nhà giam của tà ma.
Ma chủ muốn để chàng nhập Ma diệt thế, Thiên Kiếm Tông lại muốn để chàng lấy chết hi sinh.
Vân Lai cũng không sợ Tạ Trường Tịch đọa Ma, thậm chí nếu đến lúc mấu chốt, để Tạ Trường Tịch trở thành vật chứa của Vực Linh, ngược lại là biện pháp hoàn toàn tru sát Vực Linh.
Từ lúc bắt đầu, mọi người bên cạnh chàng đã dự định bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ chàng. Cho nên cho dù là hư không thể, chàng lại vẫn có thể được an tâm đặt ở Tử Sinh Giới.
Hoa Hướng Vãn hơi không khống chế được, nàng nắm chặt tay vịn ghế, chỉ hỏi: “Chàng ấy biết không?”
“Nó biết.”
Côn Hư Tử thành thật trả lời: “Tự nó đồng ý lời thề, đương nhiên nó biết.”
“Vậy các ngươi,” Hoa Hướng Vãn nhất thời không biết nên oán trách ai. Nàng ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Côn Hư Tử: “các ngươi còn để chàng ấy xuống khỏi Tử Sinh Giới? Nhiễm thất tình lục dục, nơi chốn đều là sơ hở. Các ngươi không sợ chàng ấy đọa Ma, không sợ chàng ấy hủy Đạo, không sợ có một ngày chàng ấy trở thành vật chứa của Vực Linh, không sợ chàng ấy...”
Hoa Hướng Vãn không nói nổi lời tiếp theo. Côn Hư Tử cụp mi, chỉ nói: “Hoa Thiếu chủ, cuộc đời mỗi người có vận mệnh của riêng mình.”
“Nhưng không thể vì cuộc đời này mà buộc phải làm một thanh kiếm!”
Hoa Hướng Vãn cao giọng.
Trong vẻ mặt Côn Hư Tử mang theo vài phần thương xót: “Vậy nếu là Thiếu chủ, Thiếu chủ bằng lòng trở thành thanh kiếm này không?” .
Ngôn Tình Tổng TàiHoa Hướng Vãn không nói nên lời. Côn Hư Tử cho nàng đáp án: “Năm đó Thiếu chủ xả thân tế Tỏa Hồn Đăng. Nếu để Thiếu chủ ở vào vị trí của Trường Tịch, nói vậy Thiếu chủ cũng sẽ bằng lòng làm một thanh kiếm che chở muôn dân. Nếu Thiếu chủ làm được, vì sao không thể là Trường Tịch?”
Vì sao không thể là Tạ Trường Tịch?
Nàng có thể đi chết, vì sao Tạ Trường Tịch không thể?
Đôi môi Hoa Hướng Vãn khẽ run lên, trong đầu nàng xẹt qua hình ảnh Tạ Trường Tịch ôm nàng ở trên giường nghe tiếng mưa, thiếu niên Tạ Trường Tịch dịu dàng nhìn ruộng lúa mạch ở trong gió như làn sóng.
Nàng hơi há miệng, lại không phát ra tiếng nổi.
“Tu sĩ chúng ta, sinh ra ăn sung mặc sướng, được tông môn cung cấp nuôi dưỡng. Ăn mỗi một hạt gạo, uống mỗi một ngụm cháo, mặc mỗi một bộ quần áo, khi tu luyện dùng mỗi một phần linh khí, đều do ngàn vạn người lao động trên đời này nuôi dưỡng mà ra. Có người trồng trọt, có người dệt vải, chúng ta tu đạo che chở mọi người. Đây là mỗi người có bổn phận riêng của mình. Thiên mệnh lựa chọn Tạ Trường Tịch, nó không thể từ chối. Nếu có một ngày, người được chọn là ta thì ta cũng không thể từ chối.”
Côn Hư Tử cúi đầu, dường như khổ sở: “Huống chi, nó muốn xuống núi, không phải chúng ta chưa từng cản. Nhưng đạo Vấn Tâm Kiếm của nó đã hết, cố chấp giữ lại Tử Sinh Giới... Đó là đang ép chết nó. Đi Tây Cảnh, có lẽ còn có một đường sống.”
Nghe điều này, Hoa Hướng Vãn ngồi tại chỗ, không nói được lời nào.
Hai người lặng im trong chốc lát, thấy Hoa Hướng Vãn nói không nổi điều gì, Côn Hư Tử giơ tay, cung kính nói: “Lão hủ đi về trước thương nghị việc giải quyết với Chưởng môn. Thiếu chủ cũng bị thương, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nói xong, Côn Hư Tử hành lễ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ Côn Hư Tử rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hoa Hướng Vãn quay đầu, thấy Tạ Trường Tịch cách đó không xa, linh lực trên trận pháp dịu dàng chuyển động ở trên người chàng. Vết thương trên người chàng chậm rãi khép lại, thoạt nhìn như chàng đang ngủ.
Nàng nhìn người này trong không gian im lặng nơi đây, thật ra nàng biết, giờ phút này nàng có rất nhiều chuyện phải làm.
Đi xác nhận rốt cuộc Thẩm Dật Trần có phải Ma chủ không.
Đi xem tình hình hiện tại của Ma cung và sáu tông.
Đi xem Tần Vân Thường có thu phục Minh Loan Cung đúng hạn không.
Đi gọi Tiết Tử Đan về...
Từng chuyện từng chuyện ép xuống, ép tới nàng thở không nổi, bóng tối yên ắng này dường như là cảng tránh gió duy nhất của nàng.
Trong bóng đêm nàng nhìn người trong quầng sáng. Lúc lâu sau, nàng đứng lên, đi đến bên cạnh chàng, lấy khăn lau khô từng vết máu trên người chàng.
Dáng vẻ chàng tuấn tú, mang theo chút thư sinh. Lúc chàng nhắm mắt lại hiện ra vài phần dịu dàng.
Thật ra máu không thích hợp với chàng. Chàng hẳn nên sinh ở đỉnh mây, như trăng sáng vằng vặc, hẳn nên là một thân áo trắng như tuyết, ngọc quan nghiêm chỉnh, đeo ngọc bội hoa lan, trường kiếm bên người, chỉ vậy cũng có thể tỏ rõ phong độ quân tử.
Chàng hẳn có thể đứng trên đỉnh mây để ngàn người nhìn lên, khai đàn giảng đạo, giọng chàng rất hay, chắc sẽ có rất nhiều nữ đệ tử thích.
Sinh mệnh của chàng chậm rãi hơn so với người khác, trên đời này vạn sự vạn vật chàng đều sẽ tinh tế trải nghiệm. Chàng nên có nhiều thời gian hơn so với người thường, năm tháng càng nên an tĩnh để chàng cảm nhận từng thứ tốt đẹp trên thế gian này.
Để chàng yên tĩnh nghe tiếng mưa gió ban đêm, xem sương mai qua tia nắng sớm, hoa nở hoa tàn, mây cuộn mây tan.
Nghĩ đến cảnh này, Hoa Hướng Vãn không nhịn được bật cười, cười một tiếng lại đè lên viền mắt, nước mắt rơi xuống.
Dường như cảm thấy hơi nước lạnh lẽo trên mặt, người kia chậm rãi mở mắt.
Màu máu trong mắt chưa lui, dường như chàng hơi mờ mịt.
Người nhập Ma sống trong ảo cảnh của bản thân, thế giới bên ngoài đối với bọn họ mà nói đều chỉ liên quan đến tâm cảnh của bọn họ. Họ chỉ có thể nhìn thấy thứ tâm ma cho bọn hắn nhìn, chỉ có thể nghe được điều tâm ma muốn bọn họ nghe.
Hoa Hướng Vãn nhìn đôi mắt chàng, cũng không hi vọng chàng nhìn thấy mình, nhưng đối phương mờ mịt nhìn nàng, lúc lâu sau lại hỏi: “Sao lại khóc?”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Nàng đang muốn nói chuyện, lại thấy Tạ Trường Tịch lộ ra vẻ không biết làm sao như thời thiếu niên, chàng mang vẻ hơi chần chờ: “Nàng đừng khóc, ta mua bánh hoa quế cho nàng.”
Nghe được lời này, nàng mới phản ứng lại, chàng không nhìn được nàng.
Chàng vẫn ở trong ảo cảnh của mình, còn nghĩ về Hoa Hướng Vãn 18 tuổi. Khi đó nàng sẽ giả vờ khóc lừa chàng, mỗi lần chàng dỗ nàng, cũng chỉ biết mua đồ nàng thích.
Nàng bình tĩnh nhìn chàng, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Nàng không phải cô nương 18 tuổi kia. Nhưng nàng nhớ rõ năm đó chàng từng mua bánh hoa quế, từng mua đồ chơi nhỏ làm bằng đường, từng mua trâm cài, từng mua búp bê vải.
Nàng nhớ rõ từng giây phút vui mừng đó, đó là cảm xúc mà nửa đời sau nàng không thể có được nữa.
Nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, nghe chàng quay về hư không nói từng câu năm đó chưa hề nói với nàng.
“Vãn Vãn, ta đi Tử Sinh Giới trước, nàng chờ ta trở lại.”
“Vãn Vãn, ta muốn làm lại một hôn lễ khác, dẫn nàng đi gặp sư phụ, sư thúc của ta. Đến lúc đó, chúng ta lại uống rượu hợp cẩn, được không?”
“Vãn Vãn...”
Nàng nghe những lời này, không khống chế được trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Lúc lâu sau, nàng không nhịn được đột nhiên nhào lên, ôm chặt lấy chàng.
Tạ Trường Tịch đột nhiên im bặt, trong nháy mắt, trong mắt chàng như mang theo chút tỉnh táo.
Nhưng mà rất nhanh, màu máu lại lấp đầy đôi mắt chàng, lộ ra một chút mờ mịt.
Hai người ở trong bóng tối. Nàng run rẩy ôm chặt chàng tựa như hấp thu lực lượng từ trên người chàng.
Qua lúc lâu, thân thể nàng dần ổn định, nội tâm cũng dần dần bình tĩnh.
“Tạ Trường Tịch!” Nàng khàn khàn nói: “Đừng sợ.”
Nói rồi, nàng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lộ sát ý: “Ta ở đây.”
Nàng không cho Tạ Trường Tịch tình yêu của Hoa Hướng Vãn 18 tuổi được.
Rốt cuộc nàng không còn có thể bất chấp hậu quả, không còn có thể làm việc nghĩa không chùn bước.
Năm tháng mài mòn đi nhiệt huyết thiếu niên, còn lấy đi răng nanh và kiếm của nàng.
Cuộc đời của nàng đã sớm bị nàng đúc thành tường thành tĩnh lặng, an tĩnh bảo vệ tất cả tình yêu của nàng với đời.
Nàng cầm kiếm nơi đây, lấy chiến đấu đến chết làm vinh quang.
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:[Sàn kịch nhỏ]Tạ Trường Tịch: “Cuối cùng cũng được bà xã bảo vệ một lần, ăn cơm mềm, vui vẻ.”