Hoa Hướng Vãn vừa tỉnh lại, Linh Bắc đã ôm theo một đống văn điệp hớt hải bước vào, vội vàng nói: "Thiếu chủ, đây là thực đơn cho hôm nay, người xem có cần đối chiếu qua một lần..."

"Đây là vị trí chỗ ngồi cho hôm nay, người xem lại thử..."

"Đây là danh sách sắp xếp của khách ở các nơi..."

Hoa Hướng Vãn nghe xong, bèn gật đầu kéo đống văn điệp kia qua, đối chiếu từng cái một.

Đến khi hoàn tất xong hết mọi thứ, nàng đứng dậy, đi xem xét lại kỹ lưỡng mọi thứ.

Chờ đến khi hoàng hôn khai tiệc, mấy vạn đệ tử ở Hợp Hoan Cung tập hợp ở quảng trường, đệ tử cấp cao hơn sẽ ở đại điện, đệ tử cấp thấp hơn sẽ được dự tiệc ở ngoài trời. Hoa Hướng Vãn đứng trên cao, dùng thần sắc rất đỗi điềm tĩnh nhìn về cảnh tượng Hợp Hoan Cung đang ngập tràn ánh đèn rực rỡ.

Sau này Hợp Hoan Cung đã không còn những cảnh tượng như thế này nữa, Tông môn điêu tàn, tuy phân thành ba Tông nhưng đệ tử lại không đến nổi ngàn. Thậm chí còn không sánh bằng hai đại Tông môn Âm Dương Tông và Vu Cổ Tông.

Nàng trầm lặng quan sát một lúc, Tiêu Văn Phong dìu theo Cầm Ngâm Vũ bước đến, trông thấy Hoa Hướng Vãn đứng ngẩn người ở hành lang đại điện, có chút kỳ lạ: "A Vãn? Muội không vào sao?"

"Sư huynh, Sư tỷ." Hoa Hướng Vãn quay đầu mỉm cười, "Không phải muội đang đợi mọi người đến sao? Hai người vào trong ngồi trước đi ạ."

"Muội cũng đừng bận quá," Cầm Ngâm Vũ bước lên phía trước, chỉnh lại y phục cho Hoa Hướng Vãn, sắc mặt dịu dàng, "sức khỏe quan trọng hơn cả, tối hôm nay uống ít rượu thôi nhé."

"Rõ rồi ạ."

Hoa Hướng Vãn nói xong, quay sang nhìn Tiêu Văn Phong đứng bên cạnh: "Đại sư huynh, người dẫn Sư tỷ vào trong đi ạ."

Tiêu Văn Phong gật đầu, tay dìu Cầm Ngâm Vũ, trước khi bước vào vẫn quay nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: "Nếu ngày mai vẫn không có tin tức gì của Tạ Trường Tịch, ta sẽ tự đi tìm."

Hoa Hướng Vãn có hơi ngây người, tiếp đó nàng mỉm cười, Tiêu Văn Phong trước giờ là vậy, tuy không hay trò chuyện nhưng luôn để tâm đến tất cả mọi người.

Nàng gật gật đầu, đáp: "Đa tạ Sư huynh."

Đệ tử nội môn của Hợp Hoan Cung trên dưới tổng cộng có một trăm lẻ ba người, cơ bản đều trên mức Nguyên Anh, đây cũng là trụ cột và là tương lai của Hợp Hoan Cung.

Những người này nối nhau bước vào đại điện, vẫn còn hai mươi người ở bên ngoài cung, dẫn theo thủ vệ đến tuần tra, phải đợi đến đêm đổi ca mới có thể qua đây được.

Khách cũng đến khá đầy đủ rồi, Trình Vọng Tú mới thong dong bước đến, Hoa Hướng Vãn trông thấy hắn, nhướn nhướn mày: "Nhị sư huynh, huynh đến muộn quá rồi đấy."

"Trời," Trình Vọng Tú huơ tay, "vẫn là Tần Vân Thường lắm lời. Nàng ấy không phải bị lệnh đến biên giới canh giữ rồi sao, đến bây giờ lại nói với ta là cứ cảm thấy có gì đó sai sai, ta hỏi sai chỗ nào thì nàng ấy lại không nói được. Cứ kéo ta nói chuyện mãi vậy đấy."

Nói xong, Trình Vọng Tú dường như nghĩ đến gì đến gì đó, ho nhẹ một tiếng: "Cái đó... ừm... Cung chủ ấy... khi nào xuất quan muội có biết không?"

"Để làm gì?"

Hoa Hướng Vãn nhìn hắn bèn biết ngay hắn có điều muốn nói.

Sắc mặt Trình Vọng Tú có hơi ngượng, quay đầu ghé sát vào vai Hoa Hướng Vãn, ấp a ấp úng: "À thì... mấy năm gần đây Minh Loan Cung và Cung chúng ta không được tốt cho lắm, mỗi lần Vân Thường đến đây đều phải lén lén lút lút, ta và nàng ấy cũng... cũng mấy năm rồi nhỉ! Bây giờ ngay cả Hồ Miên cũng có bến đỗ rồi... ta chỉ muốn Cung chủ lộ mặt," Trình Vọng Tú xoay người sang Hoa Hướng Vãn nháy mắt, "nói giúp giùm cho ta ấy mà."

Hoa Hướng Vãn liếc nhìn hắn một cái, Trình Vọng Tú có chút hơi ngại, sờ mũi: "Lúc đó nàng ấy vẫn còn nhỏ, ta... ta chỉ muốn để nàng ấy mở mang một chút. Ta sống cũng được mấy trăm tuổi rồi, nhân vật như nào mà chưa từng thấy qua, còn nàng, nàng thì đã gặp được mấy người đâu?"

Trình Vọng Tú nói xong, ngữ khí mang theo chút bất an: "Nếu như ở cùng với ta kết thành bạn đời từ sớm, sau này lại gặp thêm người khác nữa," hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, "chi bằng không đến với nhau thì hơn."

"Nhưng bây giờ nàng ta cũng chưa có lớn mà," Hoa Hướng Vãn nghe không hiểu, "huynh lại cảm thấy ổn hơn là sao?"

"Mấy năm trước ta nghĩ như vậy thật nhưng bây giờ... bây giờ ta đổi ý rồi," ngữ khí Trình Vọng Tú chắc nịt, hắn quay đầu nhìn nàng, "không cần biết tương lai nàng ấy thế nào, ta vẫn muốn thử xem sao?"

Hoa Hướng Vãn nghe xong, chốc sau liền mỉm cười: "Được thôi, đợi mẹ ta xuất quan, ta sẽ nói với bà ấy."

"Thế nhá."

Trình Vọng Tú cuối cùng cũng yên tâm, vẫy tay: "Vậy ta đi đây."

Trình Vọng Tú bước vào đại điện, Hoa Hướng Vãn quay người nhìn xem thời gian, cảm thấy đã đến lúc rồi bèn trở vào trong đại điện.

Vừa bước vào trong, mọi người đã bắt đầu làm nóng bầu không khí, cùng nhau chuyện trò rôm rả.

Ngồi ở trên cùng là Bạch Trúc Duyệt, Hoa Hướng Vãn bước đến ngồi vào vị trí thấp hơn Bạch Trúc Duyệt một chút, lệnh cho người bên cạnh tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu, Bạch Trúc Duyệt nâng chén rượu trước, tuyên bố về tin Hồ Miên và Tần Mẫn Sinh kết hôn, hai người cùng đứng dậy hành lễ trước mọi người.

Tiếp đó mọi người thay phiên nhau chúc rượu cho hai người họ, qua ba lần rượu, Hồ Miên bèn đứng dậy, vui vẻ nói: "Các vị, đây là rượu nửa năm trước ta đích thân ủ, để đến hôm nay có thể cùng thưởng thức với mọi người! Nào!"

Hồ Miên lấy vò rượu ra, bước lên phía trước cùng Tần Mẫn Sinh, rót rượu cho tất cả mọi người: "Cùng thưởng thức tài nghệ của ta nào."

Mọi người không ai nghi ngờ gì cả, Hoa Hướng Vãn ngồi trên cao, nhìn xuống Hồ Miên đang vui vẻ rót cho mọi người từng chén rượu.

Đến khi hai người đã đứng trước mặt nàng, Cầm Ngâm Vũ lên tiếng: "Không cần rót cho A Vãn đâu, A Vãn vẫn còn bị thương."

"Ồ," Hồ Miên bật cười, "vậy thì tiếc thật, muội không thưởng thức được tài nghệ của ta rồi."

"Cứ rót cho muội một chén đi," Hoa Hướng Vãn đưa chén rượu lên, cười nói, "uống một chút thôi, không sao."

"Hào sảng quá!"

Hồ Miên rót rượu cho nàng, Hoa Hướng Vãn nhìn mặt rượu trong suốt lấp lánh, màu sắc bình thường, đợi Hồ Miên vừa quay lưng đi, nàng nhấp môi một ngụm.

Lúc nàng hai mươi mốt tuổi, nàng chưa am hiểu độc dược, nhưng sau này khi ở Dược Tông, đi theo Tiết Tử Đan thời gian dài thì với tay nghề của Tiết Tử Đan, nàng vừa thử sẽ biết ngay.

Cực lạc, không phải là độc, mà nó là một loại rượu không màu không mùi.

Chỉ là đối với Tu sĩ mà nói loại này vô cùng mãnh liệt, sẽ làm cho Linh lực của Tu sĩ chuyển động mất kiểm soát.

Thẩm Dật Trần là y giả đứng đầu, Tiết Đan Tử lại là thiên tài độc dược.

Thứ được dùng không phải là độc, Cầm Ngâm Vũ không thể phát giác được cũng rất đỗi bình thường.

Hoa Hướng Vãn đặt chén rượu xuống, nhìn mọi người đang vô cùng vui vẻ náo nhiệt, chơi đến nửa đêm, mọi người đều đã say khướt, Hoa Hướng Vãn ra lệnh gọi đệ tử đi vào dìu tất cả mọi người rời khỏi.

Ở đó chỉ có nàng và Cầm Ngâm Vũ là không uống rượu, còn Tiêu Văn Phong thì đã say đến không thấy đất trời, Cầm Ngâm Vũ đến bên chăm sóc. Hoa Hướng Vãn lại một mình cầm lấy đèn và đi đến bên sông băng.

Tất cả đều không khác biệt gì với trong ký ức của nàng, khi đến giờ Tý, chợt nghe một tiếng "ầm" thật mạnh vang lên, một cơn sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên trên đỉnh tháp Vân Phù.

Mẫu thân của Hoa Hướng Vãn đang bế quan ở tháp Vân Phù, cơn sét như chấn động đất trời khiến tất cả mọi người đều phải ngửa đầu lên xem, tiếp đó là nhìn thấy từng cơn sấm sét thay nhau giáng xuống!

Hoa Hướng Vãn chậm rãi ngước nhìn lên xem, bên cạnh nàng chính là Thẩm Dật Trần phía dưới sông băng, chẳng bao lâu, Cầm Ngâm Vũ đã hớt hãi dẫn người chạy đến.

"A Vãn," hơi thở Cầm Ngâm Vũ gấp gáp, "Cung chủ đột phá, sợ là sắp phải Độ Kiếp rồi."

"Vâng," Hoa Hướng Vãn gật đầu, nói, "để cho các Sư huynh sư tỷ bày trận đi ạ, Sư phụ đâu?"

"Bạch Trưởng lão đã nhanh chóng sang đó hộ pháp rồi, nhưng thiên lôi của kỳ Độ Kiếp..." Cầm Ngâm Vụ ấp úng, "bọn ta sợ là cũng không giúp được gì."

Tuy Hoa Nhiễm Nhan không phải là ma chủ nhưng vẫn là cao thủ đứng đầu nhiều năm gần đây của Tây Cảnh. Năm đó Bích Huyết Thần Quân thượng vị, cũng là do được sự cho phép của Hoa Nhiễm Nhan, hai người chưa từng chính thức giao đấu.

Thiên lôi này của bà ấy, Hợp Hoan Cung sợ là không có ai có thể giúp được, cả Tây Cảnh cũng vậy.

Hoa Hướng Vãn ngước nhìn về hướng tháp Vân Phù, Bạch Trúc Duyệt lập tức dẫn theo các đệ tử đến đó, sau khi mở kết giới, động tĩnh của thiên lôi không còn quá ảnh hưởng đến người ở ngoài.

Cầm Ngâm Vũ trông thấy sự bình tĩnh của nàng, cũng chịu sự ảnh hưởng đó từ nàng mà dần điềm tĩnh lại. Đến khi ý thức được bản thân đang trở nên điềm tĩnh theo trạng thái của Sư muội, nàng ấy không kìm được bật cười: "Ba năm nay ở Vân Lai, muội được rèn giũa không ít nhỉ."

Hoa Hướng vãn nghe xong, quay đầu sang nhìn, nhìn thấy trong ánh mắt của Cầm Ngâm Vũ mang theo vài phần đau xót: "Lúc trước Sư huynh muội thường nói, muội tính tình quá đỗi kiêu ngạo, không chịu rèn giũa, sau này tiếp quản Hợp Hoan Cung sợ muội không chống trụ được. Nhưng nay ở Vân Lai, không biết đã gặp phải chuyện gì, mà nay trông muội đã có dáng dấp của một Cung chủ hơn đó, chắc Cung chủ có thể yên tâm rồi."

"Con người luôn phải trưởng thành mà tỷ."

Hoa Hướng Vãn nhẹ cười: "Trước kia mọi người lúc nào cũng thay muội gánh vác, là muội không hiểu chuyện."

"Muội không hiểu chuyện, Đại sư huynh của muội thật ra còn vui hơn đó." Cầm Ngâm Vũ lắc đầu, gương mặt ôn hoà, "Lúc trước Tiêu Văn Phong nói với ta, trông mong muội hiểu chuyện nhưng lại hy vọng muội không hiểu gì cả. Cả đời người, muốn trưởng thành lúc nào cũng phải trả một cái giá."

Hoa Hướng Vãn nghe Cầm Ngâm Vũ nói xong, cổ họng chợt nghẹn lại, nàng muốn nói gì đó đột nhiên lại cảm nhận được mặt đất khẽ chấn động.

Loại chấn động này là do đại quân tập kích mang tới, Cầm Ngâm Vũ cảm thấy có gì bất ổn, nối tiếp đó là nghe thấy tiếng trống vang lên từ trên thành lầu.

Đây là tiếp kêu gọi đệ tử tập hợp lại, Hoa Hướng vãn lập tức mở ra ngọc bội truyền âm, liền nghe thấy giọng nói vội vã của Linh Đông: "Thiếu chủ, hơn mười dặm, có một đám Ma Thú đang hướng về phía Hợp Hoan Cung của ta."

"Có bao nhiêu?"

Hoa Hướng Vãn bình tĩnh dò hỏi.

"Không đếm được," ngữ khí Linh Đông vô cùng cấp bách, "xấp xỉ mười vạn."

Nghe xong, Cầm Ngâm Vũ mở to mắt.

Ma Thú là dị tộc ở biên giới Tây Cảnh, bọn chúng không có thần trí giống như người, là loại thuần thú, vô cùng hung mãn. Nhưng từ lâu đã dùng một lượng lớn pháp trận xây nên bố trí phòng ngự với lớp tường cao, hơn nữa mỗi tầng đều có trạm gác, số lượng lớn Ma Thú như vậy, sao có thể chỉ còn cách Hợp Hoan cung mười dặm mà không có bất cứ động tĩnh nào cả chứ?"

"Để Hồ Miên qua đó, triệu tập tất cả các Đệ tử, Pháp tu đến tập hợp trên thành lầu, Thể tu toàn bộ tập hợp ngoài thành."

Hoa Hướng Vãn trực tiếp hạ lệnh: "Ta sẽ đến đó ngay."

"A Vãn."

Nghe Hoa Hướng Vãn nói vậy, Cầm Ngâm Vũ ghì tay nàng lại, vội nói: "Bây giờ các đệ tử còn tỉnh táo nhiều nhất cũng chỉ là kỳ Kim Đan, muội cứ như vậy cho bọn chúng ra ngoài thành thì chưa chắc..."

Cầm Ngâm Vũ không nhẫn tâm nói hết những lời đó, Hoa Hướng vãn bình thản ngước nhìn, nói: "Pháp tu rất khó có thể giết sạch bọn chúng trong chốc lát, nhưng không thể cho bọn chúng có cơ hội đến gần cổng thành, một khi bọn chúng đến quá gần thì đó là một mối đe dọa cực lớn với Pháp tu. Sư tỷ, bây giờ người mau nghĩ cách làm cho các Sư huynh Sư tỷ tỉnh rượu đi ạ, hơn nữa hãy đến thông báo để ly tán người dân thường phía sau thành chính."

Nói xong, Hoa Hướng Vãn bèn lập tức lấy tay Cầm Ngâm Vũ ra, quay lưng Ngự kiếm về hướng tường thành.

Vừa đến cổng thành, nàng đã thấy các đệ tử kết trận ở trước cổng thành, Pháp tu ở hàng đầu trên cao chiến đấu, Ma Thú ở phía xa điên cuồng ập tới, càng ngày càng gần, một Ma Thú cực lớn mang hình hài chim đang chầm chậm sải cánh bay tới, phía dưới là cả đoàn Ma Thú theo sát.

Sau khi Hồ Miên đã sắp xếp xong người, thấy Hoa Hướng Vãn đi đến, lập tức nói: "Đệ tử trú điểm ven đường đâu chứ? Cứ cho là người ở biên giới không thông báo cho chúng ta, vậy người của chúng ta đâu? Sao lại chẳng có chút thông báo nào hết vậy?"

"Bây giờ nói những chuyện cũng vô dụng."

Hoa Hướng Vãn lấy ra Tầm Tình trong túi Càn Khôn, Hồ Miên hơi ngây người, Hoa Hướng Vãn liền điềm tĩnh nói: "Ta đưa đệ tử đến cồng thành bảo vệ, tỷ hãy đảm bảo cho các đệ tử trên thành lầu đừng dùng linh khí đến mức cạn kiệt, sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển Kim Đan."

Nói xong, Hoa Hướng Vãn bước về phía trước, Hồ Miên chợt giữ lấy tay nàng, hét lớn: "Muội quay về ngay!"

Hoa Hướng Vãn quay đầu, Hồ Miên chợt phản ứng: "Muội là Thiếu Cung chủ, muội xông ra tiền tuyến là sao? Đi mà liên lạc với các Tông các Môn, lập tức cầu viện."

Hoa Hướng Vãn im lặng, Hồ Miên bèn vung roi da ra, cảm xúc dần trấn tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: "Để ta xuống."

Vừa xong, nàng không nói thêm lời nào đã nhảy vọt từ thành lầu xuống.

Hoa Hướng Vãn tay cầm Tầm Tình, nhớ đến năm đó cũng như vậy.

Chỉ là lúc đó nàng vẫn chưa biết được kết quả, cho nên nàng cảm thấy Hồ Miên nói rất đúng, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là cầu cứu viện, là gọi các đệ tử tinh nhuệ tỉnh dậy, là đợi mẫu thân của nàng thành công phi thăng, trước khi bước đến thượng giới cứu lấy Hợp Hoan Cung còn cấp bách hơn.

Khi ấy nàng tràn đầy hy vọng, cảm thấy có vô số người có thể cứu được nàng.

Nàng cắn chặt môi, không một tiếng động siết chặt nắm tay, nhìn thấy đoàn Ma Thú đến càng ngày càng gần, nhìn ra phạm vi đạt đến khoảng cách Pháp tu có thể cầm cự, nàng ngay lập tức giơ tay lên, hét lớn: "Động thủ!"

Giọng nói vừa dứt, vô số trận pháp được mở ra, những con Ma Thú kia dùng đầu húc mạnh lên pháp trận, hàng ngàn hàng vạn quả cầu lửa ầm ầm từ trong trận pháp giáng xuống, rơi vào phía sau của đám Ma Thú, nổ tan tành.

Ngay vào lúc này, Điểu Thú trên cao đang hướng về phía thành lầu mà xông lên, ngọn lửa từ miệng bọn chúng phun ra từng cơn, càn quét cả Hợp Hoan Cung, đệ tử ở cấp cao hơn bên cạnh Hoa Hướng Vãn mũi chân vừa đạp trên nền đất đã bay lên trên cao, giao đấu với những con Điểu Thú kia.

Hoa Hướng Vãn một bên quan sát tình thế, một bên liên lạc với các Tông khác.

Đối mặt với những thứ không có thần trí như thế này, Pháp tu trấn giữ cho đến tờ mờ sáng, cuối cùng vẫn có cá bị lọt lưới chọc thủng pháp trận, các đệ tử trấn ở cổng thành lập tức xông lên, chém giết hết tất cả Ma Thú đơn độc phá vỡ trận lọt vào.

Trời bắt đầu sáng, một con Bạch Cốt Long hung tợn đâm sầm vào kết giới, trong gang tấc, kết giới bị nứt ra một khe hở lớn, Hoa Hướng Vãn đang chuẩn bị rút kiếm ra chợt nhìn thấy một đường pháp quang mạnh mẽ vung ra từ phía sau hậu phương của Hợp Hoan Cung. Trước lúc Bạch Cốt Long đâm vào kết giới lần nữa, đã chém cho Bạch Cốt Long bay ầm ra xa!

Pháp quang giáng xuống nơi kết giới, kết giới lập tức được tu bổ lành lặn, Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn lên, bèn nhìn thấy Tiêu Văn Phong đứng trên cao, điềm tĩnh nói: "Hồ Miên."

Hồ Miên đang chiến đấu dưới chiến trường chợt quay đầu, đã trông Tiêu Văn Phong đang nhìn về phía nàng ấy, giọng nói có chút lãnh đạm: "Muội và A Vãn mau về tìm Nhị sư tỷ, nàng ấy có chuyện muốn thương lượng với các muội, ở đây để ta."

Nói xong, Tiêu Văn Phong bèn vung tay, những đốm lửa ngập trời mãnh liệt ập đến đám Ma Thú.

Đây là Tam muội chân hỏa tinh thuần, chỉ có Tu sĩ tu luyện đến đỉnh cao của thuần hệ hoả mới có thể có được nó, đám Ma Thú trong chốc lát liên tục gầm rú kêu lên thảm thiết, Tiêu Văn Phong hối thúc: "Đi."

Hồ Miên không nán lại lâu, nhanh chóng nhún chân bay lên cổng thành cùng Hoa Hướng Vãn đi đến hậu viện.

Linh Bắc trực đợi phía sau, thấy bọn họ vừa đến bèn lập tức dẫn bọn họ đến đại điện.

"Nhị sư tỷ có chuyện gì vậy?"

Hồ Miên thở gấp, đưa tay lau đi vết máu trên kiếm.

Linh Bắc cắn chặt môi, không nói gì cả.

Hoa Hướng Vãn không hỏi gì cả bởi nàng đều biết rõ mọi thứ.

Ba người đi đến đại điện, Hồ Miên vội vã mở cửa đại điện, chỉ là khi cánh cửa được mở ra, vô vàn đao kiếm bay đến, Hồ Miên vẫn chưa kịp phản ứng, chưa kịp né đi đã bị một lưỡi kiếm sắc nhọn kề sát vào cổ!

Hồ Miên kinh ngạc lùi về một bước, chống tay vào cửa đã nhìn thấy Trình Vọng Tú hai tay nắm chặt kiếm, trong thần sắc ngập tràn oán khí.

"Nhị sư huynh?"

Hồ Miên ngơ ngác lên tiếng, Hoa Hướng Vãn bước vào bên trong, chăm chú nhìn hành động kia của Trình Vọng Tú, nàng đưa tay giữ lấy thanh kiếm của hắn, điềm tĩnh nói: "Nhị sư huynh, chúng ta nói chuyện trước đã."

"Có phải là muội không?"

Trình Vọng Tú phớt lờ đi lời nói của Hoa Hướng Vãn, chỉ đăm đăm nhìn vào Hồ Miên, nét mặt Hồ Miên ngỡ ngàng chưa hiểu: "Cái gì chứ?"

"Còn giả vờ?"

Trình Vọng Tú kích động nói: "Chỗ rượu kia, có phải ngươi đã... "

"Vọng Tú!"

Cầm Ngâm Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, ngắt lời Trình Vọng Tú.

Trình Vọng Tú nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, Hoa Hướng Vãn kéo hắn ra nhưng hắn vẫn một mực nhìn đăm đăm về phía Hồ Miên. Hồ Miên ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy đảo mắt nhìn quanh đại điện chợt thấy các đệ tử trong điện vẫn ở đấy, có người vẫn còn ngất, còn có người thì ngồi đả toạ, Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn sang Cầm Ngâm Vũ, bình tĩnh nói: "Nhị sư tỷ, chuyện gì vậy ạ?"

"Thức ăn tối hôm qua có độc."

Giọng nói Cầm Ngâm Vũ lạnh lùng: "Bây giờ linh lực của các đệ tử trong môn không tài nào khai triển, đệ tử có tu vi thấp thậm chí còn hôn mê. A Vãn, tất cả thức ăn buổi tối hôm qua đều do một tay muội phụ trách phải không?"

"Đúng vậy."

Hoa Hướng Vãn điềm tĩnh nói tiếp: "Cũng đã đưa sang cho Nhị sư tỷ kiểm tra qua."

"Rượu của Hồ Miên ta chưa kiểm tra qua, tại sao muội lại giao cho đệ tử Dược đường?"

"Rượu của Hồ Miên sư tỷ đưa đến quá trễ, tỷ lại đang mang thai, muội sợ tỷ vất vả."

Hoa Hướng Vãn cụp mi, khi nói những lời này trong lòng nàng dấy lên một nỗi khó chịu vô hình.

Tuy nàng biết rõ, Cực lạc của Tiết Tử Đan, cứ cho là nàng đưa đến cho Cầm Ngâm Vũ kiểm tra thì cũng không thể tra ra được gì nhưng đến cuối cùng nàng vẫn không thể không nghĩ đến, nhỡ đâu...

Nhỡ đâu Cầm Ngâm Vũ có thể nghiệm ra thì sao?

Sao nàng lại có thể cảm thấy như vậy cơ chứ, cảm thấy đồ của Hồ Miên thì chắc chắn không có vấn đề gì cả?

"Ý mọi người là trong rượu có vấn đề?"

Cuối cùng Hồ Miên cũng hiểu ra, vẻ mặt Hồ Miên vô cùng kinh ngạc: "Không thể nào, rượu này là do chính tay ta ủ, là do Mẫn Sinh đưa cho ta, ta đưa cho mọi người mà, không có người thứ... ba..."

Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã chợt phát giác ra được điều gì đó, Trình Vọng Tú đứng bên cạnh giọng điệu sắc lạnh: "Tần Mẫn Sinh đâu?"

Hồ Miên ngơ ngác quay đầu sang, nhìn thấy nét cười đầy trào phúng trên mặt Trình Vọng Tú, đối phương lại hỏi một lần nữa: "Tần Mẫn Sinh đâu rồi?"

Hồ Miên chợt nhận ra, xoay người vội bỏ đi thì bị Cầm Ngâm Vũ gọi với: "Không cần tìm nữa, hắn biến mất rồi."

Hồ Miên đứng ngẩn người, bất giác cười lên: "Không... không thể nào..."

"Tại sao không thể?" nghe xong lời Hồ Miên nói, Trình Vọng Tú không kìm được kích động, "đệ tử ngoại môn đều không sao, chỉ có đệ tử nội môn uống xong rượu của muội thì có chuyện, muội còn nói không thể nào?! Hồ Miên à muội mù rồi! Có phải là muội thông đồng với hắn rồi không? Có phải muội vì một nam nhân đến cả sư môn cũng không cần... "

"Muội không có!"

Hồ Miên hét lên, nàng ấy siết chặt nắm tay, đôi mắt dần đỏ ửng nhìn về Trình Vọng Tú, nói: "Không thể nào là chàng được, bây giờ muội sẽ đi tìm huynh ấy."

Nói xong, nàng ấy lấy ra ngọc bội truyền âm, truyền hết lần này đến lần khác.

Nhưng đối phương lại bặt vô âm tín.

Chỉ có ngôi mộ ở thôn Đoạn Trường, với chút ánh sáng đột nhiên nhẹ xuyên qua không chút động tĩnh.

Cầm Ngâm Vũ nhắm mắt lại, thở dài, nói: "Ta gọi mọi người đến đây là muốn thương lượng với mọi người, hiện giờ ta có ba con đường. Đầu tiên, ta sẽ giúp cho các sư huynh sư đệ sư muội hồi phục nhưng ta không chắc chắn là có thể hồi phục đến mức nào, mọi người có thể chiến đấu được sẽ chiến đấu, cầm cự đến khi cứu viện đến, không biết sống chết ra sao. Thứ hai, điều tra chuyện này đến cùng, tìm được thuốc giải, rồi hãy để các đệ tử trong môn chiến đấu, đợi cứu viện đến. Như thế thì, các đệ tử bên ngoài... thương vong vô số. Con đường cuối cùng là," Cầm Ngâm Vũ nhìn mọi người, cắn chặt môi, "bỏ mặc Cung rời đi."

Nếu như lúc này tháo chạy khỏi Cung, các đệ tử trong môn có lẽ sẽ bảo toàn được tính mạng, nhưng các đệ tử bên ngoài lại không kịp chạy thoát, thiên kiếp của mẫu thân Hoa Hướng Vãn cũng nhất định bị quấy rầy, khó mà phi thăng, quan trọng hơn hết là phía sau Hợp Hoan Cung, hết tòa thành này đến tòa thành khác của người phàm cũng ắt sẽ gặp nạn.

Dựa vào tốc độ di chuyển của những con Ma Thú này thì không có bất cứ tòa thành nào có thể kịp thời thoát nạn.

Mọi người có mặt ở đó đều im lặng, Cầm Ngâm Vũ cúi đầu: "Hiện giờ, Cung chủ Độ Kiếp, Bạch Trưởng lão vẫn đang ở tháp Vân Phù, ba vị Trưởng lão còn lại ở bên ngoài, ý của ta và các đại sư huynh là các đệ ai muốn ở lại thì ở lại, ai không muốn ở lại thì dẫn theo các đệ tử khác rời khỏi đây."

Nói xong, Cầm Ngâm Vũ ngẩng đầu: "Ý của các đệ như thế nào?"

Không một ai đáp lời, lát sau, Trình Vọng Tú liền dõng dạc đáp: "Sư tỷ, đệ đi lên thành lầu trước đây, tỷ giúp các đệ tử khác nha."

Dứt lời, hắn liền quay người rời đi.

Cầm Ngâm Vũ nhìn sang Hồ Miên ở bên cạnh, Hồ Miên cũng dần bình tĩnh trở lại, nàng ấy cầm lấy roi da trong tay, cắn răng đáp lời: "Muội cũng không biết tên Tần Mẫn Sinh hiện giờ đang ở đâu, muội đi thủ thành, chỉ cần muội còn sống nhất định bắt chàng về đây cho mọi người một lời giải thích."

Đáp xong, nàng ấy quỳ xuống đất, khấu đầu ba lần với mọi người sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài.

Cầm Ngâm Vũ chợt nhìn Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn điềm tĩnh nói: "Hợp Hoan Cung không thể bỏ Cung đi được, xác suất tìm được Tần Mẫn Sinh quá thấp, nếu ở đây Sư tỷ không cần đến sự trợ giúp của muội thì muội đến thành lầu đây."

Nói xong, Hoa Hướng Vãn cũng theo hai người kia rời đi.

Sau khi về đến trên thành, nàng rút thanh kiếm ra, nhảy từ trên thành xuống, trực tiếp vung kiếm về đám Ma Thú kia.

Giống hệt như trong kí ức của nàng, tiếp theo sẽ đến màn chém giết và vung kiếm không hồi kết. Đám Ma Thú này cơ bản là không giống với lúc nhìn thấy chúng ở biên giới, bọn chúng như đã phải chịu thứ gì đó kích động, hung tợn lạ thường, mỗi một con năng lực đều trên kỳ Kim Đan, mất tận mấy đệ tử bên ngoài mới có thể vây khốn được một con.

Hoa Hướng Vãn không ngừng vung kiếm chém giết trong đám Ma Thú, dần dần cũng quên đi đây chỉ là một ảo cảnh.

Nàng giống như quay lại năm ấy, ở bên chiến đấu anh dũng cùng với các sư huynh sư đệ sư muội của mình, xung quanh toàn là tiếng gào thét của Ma Thú, máu bay tung tóe khắp trời.

Nàng không biết đã trôi qua bao lâu, trên tháp Vân Phù, pháp quang từ kỳ Độ Kiếp loé sáng lên!

Ánh pháp quang đó mang theo một uy lực cực lớn, chỉ trong chốc lát đã càn quét đám Ma Thú, từng con từng con một tan thành tro bụi trong pháp quang, có người kích động hét lên: "Là Cung chủ!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người quay mặt hướng về tháp Vân Phù, bèn trông thấy những đợt sấm chớp trên đỉnh tháp dần dần biến mất.

Tiêu Văn Phong ở trên cao, gương mặt hiện lên một vẻ hớn hở, tất cả đệ tử đều vui vẻ hét lên: "Cung chủ! Cung chủ Độ Kiếp thành công xuất quan rồi!"

Hoa Hướng Vãn đưa mắt nhìn về nơi xa kia, có chút hoảng hốt.

Nàng quay đầu về phía sau nhìn đám người đang chùn chân lại, nàng biết rất rõ, không phải, không phải là độ kiếp thành công.

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt.

"Hoa Hướng Vãn."

Trên tháp Vân Phù, giọng nói lạnh lùng của mẫu thân nàng truyền đến: "Con đến đây."

"Thiếu chủ!" Linh Bắc đứng ngay bên cạnh nàng, quay sang thở gấp, "Cung chủ bảo người qua đó."

Hoa Hướng Vãn gật đầu, nàng nhìn thấy nét mặt mọi người đều vô cùng mừng rỡ, tay cầm kiếm quay người nhìn nàng.

Đợi đến khi lướt qua Cầm Ngâm Vũ trên đường đi lên thành lầu, trông thấy sắc mặt của đối phương vô cùng vui mừng, nàng chợt chùn bước.

Nàng ngập ngừng trong phút chốc, cuối cùng cũng nói: "Sư tỷ."

Cầm Ngâm Vũ quay đầu, Hoa Hướng Vãn lại có chút không nỡ: "Tỷ hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng đi lên thành lầu nữa."

"Không sao đâu," Cầm Ngâm Vũ huơ huơ tay, " tuy ta là Y Tu nhưng cũng không đến nỗi yếu đuối như vậy."

Nói xong, Cầm Ngâm Vũ vội quay người bước về hướng tường thành.

Hoa Hướng Vãn siết chặt nắm tay, nàng hít một hơi thật sâu, đi lên tháp Vân Phù hệt như cách mà năm ấy nàng đã làm.

Khi đó nàng vô cùng vội vàng, Ngự Kiếm lên trên đó, bước chân gấp gáp chạy đến đỉnh tháp.

Thế nhưng lần này, mỗi bước chân của nàng nặng trĩu, nàng như thể đang đi trên lưỡi kiếm sắc bén, bước lên mỗi một bậc thang, mỗi lần quay đầu về phía dưới đều truyền đến một sự đau đớn, vô cùng rõ ràng.

Ngay thời khắc khi nàng đặt chân lên tháp Vân Phù, cả người nàng tựa như chẳng còn khống chế được cảm xúc của bản thân lúc này nữa rồi, nàng mở toang cửa tháp đã nhìn thấy Hoa Nhiễm Nhan đang ngồi ở giữa pháp trận.

Cả đầu bà ấy bạc trắng, thần sắc điềm tĩnh, Bạch Trúc Duyệt quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thở gấp, rõ ràng là đã bị thương rất nặng.

Hoa Hướng Vãn và Hoa Nhiễm Nhan điềm tĩnh nhìn nhau, qua một lúc sau, Hoa Hướng Vãn khàn giọng mở lời: "Mẫu thân."

"Về rồi à."

Hoa Nhiễm Nhan mỉm cười, đôi mắt Hoa Hướng Vãn ngấn nước, gọi thêm một lần nữa: "Mẫu thân."

Nói xong, nàng bước về phía trước, đến trước mặt của Hoa Nhiễm Nhan, nàng quỳ xuống đất, đưa mắt nhìn về người mẫu thân của hai trăm năm trước.

Hoa Nhiễm Nhan bật cười, dịu dàng nói: "Như con thấy đấy, ta Độ Kiếp chẳng thành, không cách nào phi thăng được rồi."

"Không sao ạ." Hoa Hướng Vãn an ủi người đang ở trước mặt mình rằng, "để con tìm cho người linh đan diệu dược kéo dài mạng sống, chúng ta vẫn còn thời gian, thử thêm một lần nữa."

"Chẳng còn thời gian đâu." Hoa Niễm Nhan lắc đầu, "ta đã thấy được tương lai trong sấm chớp kia rồi."

Hoa Hướng Vãn khựng lại, Hoa Nhiễm Nhan điềm tĩnh nói tiếp: "Đây là một tia hy vọng sống sót Thiên Đạo dành cho ta, Hợp Hoan Cung định sẵn sẽ diệt vong, biến thành thịt cá cho người khác, tu vi của ta cũng sẽ bị một người hút sạch, mà người đó có ý đồ với con nên hắn sẽ không giết con. Sau này Tu Chân Giới sinh linh lầm than, Hợp Hoan Cung, vạn kiếp bất phục. Còn con..."

Hoa Nhiễm Nhan ngẩng đầu, nhìn nàng, khẽ nhíu mày: "A Vãn, ta không nhìn thấy con."

Bà ấy nhìn thấy cả Hợp Hoan Cung nhưng chỉ duy Hoa Hướng Vãn là không thấy được.

Hoặc là Hoa Hướng Vãn đã chết, hoặc là... Hoa Hướng Vãn đã thoát khỏi Thiên Đạo.

Hoa Hướng Vãn nghe xong lời này của Hoa Nhiễm Nhan, nàng miễn cưỡng giữ trên môi nụ cười: "Vậy nên, mẫu thân người định tiếp theo sẽ làm gì?"

"Vừa rồi ta đã đặt Ấn Hồn lên hồn phách của tất cả các đệ tử trong môn, nếu sau này thân thể của bọn họ có chết đi, con vẫn có thể tìm kiếm Ấn Hồn đem hồn phách của bọn họ trở về."

Dứt lời, gương mặt Hoa Hướng Vãn lộ rõ vẻ xót thương: "Nhưng tu vi của ta không thể để cho người đó được, vậy nên," Hoa Nhiễm Nhan ngước mắt nhìn lên, nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn đặt lên trên bụng của mình, "con hãy lấy tu vi của ta đi."

Tuổi thọ của một tu sĩ lớn nhất cũng phải một trăm một ngàn năm, để duy trì được tuổi thọ lâu dài như vậy tất cả đều nhờ vào tu vi. Một khi tu vi biến mất, cũng là lúc tuổi thọ đã cạn.

Hoa Hướng Vãn nhìn người đang ở trước mặt mình, rõ ràng là bản thân đã trải qua chuyện này một lần rồi.

Năm đó rõ ràng cũng đã quỳ xuống đất cầu xin, gào khóc qua một lần.

Rõ ràng đã chất vấn qua một lần, có thể có cách khác hay không, nàng không muốn cũng không cần.

Nàng có thể cùng Hợp Hoan Cung bị chôn vùi dưới mặt đất này, nhưng nàng không muốn chính tay giết chết người quan trọng nhất đối với nàng.

"Người muốn con giết người sao."

Hoa Hướng Vãn vừa lên tiếng, nước mắt đã lăn trên gò má nàng.

Hoa Nhiễm Nhan không nói gì chỉ im lặng nhìn nàng.

"Con là Thiếu Cung chủ của Hợp Hoan Cung."

Bà ấy nhắc nhở nàng, từng câu từng chữ: "Con gánh vác cả sự hưng thịnh nhục vinh của Hợp Hoan Cung, giết ta, thì đã sao?"

Hoa Hướng Vãn bất động, tay nàng chợt run lên bần bật, người trước mặt nhìn nàng và nói: "Con đường tu đạo có lúc được lúc mất, tuổi thọ của tu sĩ ngàn vạn năm, đắc đạo phi thăng, nếu không kiên định hơn hẳn người phàm, trời cao sao lại cho con không giống với họ chứ? Động thủ ngay."

Hoa Hướng Vãn không nói nên lời, nước mắt ứa ra giàn giụa, khàn giọng nói: "Mẹ..."

Nghe đến tiếng gọi này, đôi mắt Hoa Nhiễm Nhan đỏ ửng, trước mắt bà dường như là dáng vẻ của Hoa Hướng Vãn khi còn nhỏ.

Nàng nắm chặt lấy tay bà, dịu dàng thốt lên tiếng "Mẹ".

Đây là xưng hô của người phàm, còn nàng là Thiếu Cung chủ, không nên gọi bà ấy như vậy, bà cũng không biết Hoa Hướng Vãn học được nó ở đâu, bèn lạnh lùng sửa sai: "gọi mẫu thân."

Nhưng con trẻ vẫn rất cố chấp, tiếp tục gọi: "Mẹ".

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nàng muốn xin bà một thứ gì đó, nàng sẽ cất tiếng gọi "Mẹ".

Bà ấy luôn mềm lòng nhưng lần này, bà vẫn hạ quyết tâm: "Ra tay đi!"

Hơi thở Hoa Hướng Vãn đột nhiên trở nên gấp gáp, nàng biết rằng đây chỉ là ảo cảnh, biết rằng đây chỉ là quá khứ.

Nàng đã ra tay một lần rồi, lần đó nàng vừa khóc vừa đưa tay vào bụng của bà, nắm chặt lấy viên Kim đan ấy.

Thứ xúc cảm đó sợ là cả đời nàng cũng sẽ không sao quên đi được, không quên được nỗi đau đớn và oán hận đó.

Nàng biết quá rõ, thế cho nên nàng không dám đưa tay mình về phía trước.

Nhưng sau đó Hoa Nhiễm Nhan lại giữ chặt lấy tay nàng giống như số mệnh đau đớn này cắn chặt lấy nàng.

Tay của nàng liều mình run rẩy vung ra, nước mắt đã làm mọi thứ phía trước trở nên mơ hồ.

Bạch Trúc Duyệt bên cạnh cũng lên tiếng, giọng nói có chút vội vã: "A Vãn, đừng kéo dài thời gian nữa, động thủ mau lên!"

Trong lúc nàng và Hoa Nhiễm Nhan giằng co không thôi, Tạ Trường Tịch cuối cùng cũng đến Hợp Hoan Cung kịp lúc.

Chàng Ngự Kiếm ở trên cao đã thấy đám Ma Thú như sóng cuồn cuộn tiến về Hợp Hoan Cung, bọn chúng đông đúc, chi chít như lúc bách tông cùng nhau xâm phạm Thiên Kiếm Tông vậy.

Chàng chỉ vừa liếc mắt đã thấy nơi này có điều bất ổn, có phảng phất một loại Linh lực quỷ dị nào đó đang chuyển động, như thể đang thao túng các Ma Thú ở đây, đồng thời chắc chắn có Tu sĩ khác đang bày trận giúp đỡ đám Ma Thú này.

Nhưng chàng không kịp quan tâm nhiều thứ đến vậy, vội vàng Ngự kiếm lao xuống, đáp đất ở trước Hợp Hoan Cung, ngay lúc Hồ Miên đang hét lớn hỏi Trình Vọng Tú: "Mấy thứ này là sao thế? Sao mà đến nữa rồi?! Bọn chúng không muốn sống nữa à?"

"Vãn Vãn đâu?"

Tạ Trường Tịch chao đảo xông vào trong đoàn người, ngay lập tức giữ lấy Hồ Miên.

Hồ Miên trông thấy Tạ Trường Tịch bỗng khựng lại, Tạ Trường Tịch lên tiếng hét lớn: "Hoa Hướng Vãn ở đâu?"

"Tháp Vân Phù," Hồ Miên kịp phản ứng, chỉ tay về phía xa, "Cung chủ gọi muội ấy..."

Chưa dứt câu, nàng ấy đã nhìn thấy chàng thanh niên đó Ngự Kiếm bay như tên bắn về hướng tháp Vân Phù.

Kết giới của tháp Vân Phù ngăn Ngự kiếm lại.

Chàng chỉ có thể bám vào từng lầu một mà leo thẳng lên, hướng về những bậc thang xoay tròn trên tháp cao mà leo lên, ánh sáng từ bên trên chiếu rọi xuống, cả người chàng đều đang mang thương tích, máu từng giọt rơi xuống bên bậc thang. Phía trên vọng lại tiếng cãi vã, vậy là chàng cách Hoa Hướng Vãn càng ngày càng gần hơn.

"Mẹ..."

"Động thủ đi!"

"Mẫu thân..."

"A Vãn," Bạch Trúc Duyệt khuyên nàng, "hãy động thủ đi con, tu vi của mẫu thân con cho con vẫn tốt hơn là bị người khác lấy mất."

"Có gì mà không nỡ chứ? Hoa Hướng Vãn, ra tay đi..."

Còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng "ầm" vang lên từ phía cửa, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn, bèn nhìn thấy một vầng ánh sáng lóe ra, có một người thanh niên đứng ngay tại cửa, hơi thở gấp gáp nhìn về phía Hoa Hướng Vãn bên trong căn phòng.

Tóc tai chàng rối bời, trên người đầy những vệt máu, gương mặt đầy sương gió, toàn thân nhếch nhác tựa như gấp rút trở về đây ngay trong đêm.

Thanh kiếm của chàng chém ra một lỗ hổng, ngược sáng đứng tại cửa phòng, mắt hướng nhìn về ba người kia ở bên trong.

Gương mặt Hoa Hướng Vãn giờ đây toàn là nước mắt, tay của nàng bị Hoa Nhiễm Nhan giữ chặt, ngơ ngác nhìn cái người đang đứng ngay trước cửa.

"Tạ Trường Tịch?"

Bạch Trúc Duyệt là người phản ứng đầu tiên, bà chống người vất vả đứng dậy: "Ngươi..."

Tạ Trường Tịch không nói gì, chàng lập tức bước vào bên trong, tựa như thần phật giáng thế, như đang gạt đi thế giới ngăn cách giữa người phàm và thiên giới, trận gió ấy thổi qua toàn thân là máu của chàng mang theo ánh sáng như thể vì cứu rỗi nàng mà thổi đến.

Chàng rảo bước đến trước mặt Hoa Hướng Vãn, túm lấy tay Hoa Hướng Vãn và ôm nàng vào lòng thật chặt.

Người Hoa Hướng Vãn cứng đờ, ngơ ngác dựa vào lòng chàng, nghe thấy giọng chàng khàn khàn nói: "Đều đã qua rồi."

"Tạ Trường Tịch," Bạch Trúc Duyệt thở gấp, "đây là việc nội bộ của Hợp Hoan Cung chúng ta, ngươi..."

"Đây là ảo cảnh," căn bản là Tạ Trường Tịch không thèm đoái hoài gì đến lời nói của Bạch Trúc Duyệt, chỉ khàn giọng nói với Hoa Hướng Vãn, "không muốn trải qua thì đừng trải qua thêm một lần nữa."

Đây chỉ là ảo cảnh, chuyện này đã trôi qua hai trăm năm rồi.

Nàng có thể không phải trải qua nó một lần nữa, có thể đưa ra lựa chọn mới, có thể thoát khỏi sự ràng buộc của quá khứ đi đến một kết cục hoàn toàn mới.

Nàng cảm giác như không khí một lần nữa tràn ngập trong phổi, giống như một người vừa ngoi lên khỏi mặt sông băng lạnh giá, cơn đau đớn và lạnh lẽo đột nhiên ập đến, cảm xúc mà nàng luôn đè nén bên trong cũng mạnh mẽ bộc phát.

Cả người nàng run lên bần bật, nàng giữ chặt lấy Tạ Trường Tịch.

"Tạ Trường Tịch..."

Giọng của nàng run lên, tựa như đang trở về thời khắc này của hai trăm năm trước nhưng lần này Tạ Trường Tịch đến rồi, chàng đang ôm chầm lấy nàng, lắng nghe giọng nói nàng run rẩy lên tiếng, trong ngữ khí ngập tràn nỗi sợ hãi: "Ta... ta giết mẹ của ta rồi..."

Nghe những lời này thốt ra, nhìn về cảnh tượng hoang tàn trước mắt, chàng còn điều gì chưa rõ cơ chứ?

Chàng nhắm đôi mắt lại, dường như có thể cảm nhận được tất cả những cảm xúc của nàng lúc này.

Trong quá khứ chàng chỉ mong rằng mình có thể hiểu được những thứ này nhưng lại không thể. Vậy mà giờ đây, chàng cảm giác tâm can của mình và Hoa Hướng Vãn đang hòa cùng một nhịp, mỗi một câu một chữ của nàng đều là cảnh tượng đang hiện ra ngay trước mặt chàng.

"Ta đã mổ lấy Kim đan của bà ấy... hút lấy Tu vi của Người... Người... Người chết rồi... là do chính tay ta đã giết bà ấy..."

Chàng ôm nàng thật chặt, cảm nhận được đối phương đang cuộn mình lại, tay nàng siết chặt tay áo chàng, nghẹn ngào lên tiếng: "Là ta đã giết bà ấy."

Lời này thốt ra khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác, giọng nói Hoa Hướng Vãn ngày càng lớn hơn, nàng gào khóc: "Là ta đã giết bà ấy! Giết bà ấy rồi!"

"Ta đã giết bà ấy mất rồi..."

Cả người Hoa Hướng Vãn như nằm trọn vào trong vòng tay Tạ Trường Tịch, khóc đến nỗi không thể thở được.

"Ta đã lấy Tu vi của Người... nhưng ta không thể trở thành Người được, không ngăn được gì cả, ta chịu đựng ta khuất phục, cái gì ta cũng có thể nhịn nhục được."

"Người nói đây là cơ hội sống sót duy nhất của Hợp Hoan Cung, bà ấy vốn có thể phi thăng, có thể rời khỏi đây nhưng bà vẫn chọn cách ở lại."

"Nhưng làm gì có cơ hội sống sót nào cơ chứ? Đều chết hết rồi! Tất cả mọi người đều chết hết! Chỉ có một mình ta sống thì được gì?"

"A Vãn..."

Hoa Nhiễm Nhan nghe xong, thì thào lên tiếng, Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn về phía mẫu thân ở gần đó.

Sắc mặt Hoa Nhiễm Nhan điềm tĩnh, bà ấy dường như hiểu được tất cả mọi chuyện, chỉ đáp: "Đối với ta mà nói, con còn sống thì đó chính là cơ hội sống sót."

Đây là lời nói mà năm ấy Hoa Nhiễm Nhan không nói với nàng.

Hoa Hướng Vãn mở to mắt.

Nàng ngơ ngác nhìn Hoa Nhiễm Nhan, thế nhưng ánh mắt của Hoa Nhiễm Nhan lại hướng về Tạ Trường Tịch: "Mọi thứ đều đã xảy ra rồi sao?"

Tạ Trường Tịch tôn kính gật đầu: "Vâng, đây chỉ là một ảo cảnh, chuyện này đã xảy ra một lần rồi, nàng ấy đã làm theo ý nguyện của Người. Hợp Hoan Cung được giữ lại, nàng ấy trở thành Thiếu Cung chủ, thành hôn cùng với con, mọi thứ đều rất tốt."

"Sau này, ngươi sẽ ở bên con gái ta?"

Hoa Nhiễm Nhan nhìn Tạ Trường Tịch, tựa như đang dò xét, Tạ Trường Tịch đáp: "Vâng, con sẽ mãi mãi ở bên nàng ấy."

"Vậy thì tốt."

Hoa Nhiễm Nhan mỉm cười, quay đầu nhìn về Hoa Hướng Vãn đang ngơ ngác nhìn mình, rất lâu sau, bà ấy dang tay ôm lấy Hoa Hướng Vãn vào lòng.

"Không được lún vào ảo cảnh quá lâu, tâm trí sẽ rất dễ bị lung lay." giọng nói Hoa Nhiễm Nhan ấm áp, "cần làm gì thì làm đó, đi đi, một lúc nữa người đó sẽ đến, con ở trong ảo cảnh có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Người thật mà chết trong ảo cảnh, cũng sẽ phải bỏ mạng thôi.

Dứt lời, Hoa Nhiễm Nhan buông Hoa Hướng Vãn ra, ngước nhìn lên Tạ Trường Tịch: "Dẫn nó đi đi."

Tạ Trường Tịch gật đầu, chàng đưa tay kéo Hoa Hướng Vãn rời đi nhưng đột nhiên Hoa Hướng Vãn chợt phản ứng trở lại, nàng như điên dại túm lấy Hoa Nhiễm Nhan: "Con không đi, con sẽ ở lại, con sẽ mãi mãi ở lại đây, mẹ ơi con không đi... con không muốn đi..."

Chết ở đây còn tốt hơn là sống cô đơn một mình suốt hai trăm năm.

Bạch Trúc Duyệt trông thấy như vậy, tiến về trước kéo nàng ra: "A Vãn, con không được tùy hứng như vậy, nghe lời mẫu thân của con đi."

"Con không muốn!"

Hoa Hướng Vãn lách người khỏi Bạch Trúc Duyệt, nhào về phía Hoa Nhiễm Nhan, giữ chặt lấy bà ấy: "Mẹ, để con ở lại đây đi, hãy để con ở lại đây đi... hãy để con được chết cùng Người."

"A Vãn..."

Đôi mắt Hoa Nhiễm Nhan đã đỏ ửng, nhìn xuống đứa trẻ đang nhào ôm lấy mình, trông thấy gương mặt đầy nước mắt cầu xin của nàng, bà ấy đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má nàng: "Ta đã chết rồi nhưng con thì vẫn còn sống."

Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn Hoa Nhiễm Nhan, Hoa Nhiễm Nhan lại nhắc nhở nàng thêm lần nữa: "Con vẫn còn sống."

Hoa Hướng Vãn im lặng, tiếng chém giết bên ngoài không ngớt, Hoa Nhiễm Nhan nhìn về Ta Trường Tịch: "Đi đi."

Tạ Trường Tịch cụp mi, chàng dang tay cúi người xuống ôm lấy nàng, đi về phía ngoài.

Ánh mắt của Hoa Hướng Vãn xuyên qua bả vai của chàng, trông thấy Hoa Nhiễm Nhan và Bạch Trúc Duyệt vẫn ở đấy tiễn nàng đi.

Nàng cảm giác được chàng đã đưa nàng từng bước từng bước rời xa khỏi quá khứ, đợi đến khi đứng dưới thềm nàng cuối cùng cũng lên tiếng.

Lần này ngữ khí của nàng đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, mang theo sự mệt mỏi.

"Năm đó ta đã chính tay giết bà ấy."

"Nàng không phải giết bà ấy," lời nói Tạ Trường Tịch ấm áp, "mà là bà ấy đã đem tình yêu và tất cả giao lại cho nàng."

Nói xong, chàng ôm nàng rời khỏi cửa lớn của tháp Vân Phù, ánh sáng đột nhiên chiếu qua mắt nàng khiến nàng khẽ nheo mắt.

"Vãn Vãn," giọng nói của Tạ Trường Tịch dịu dàng như rót vào tim nàng: "Mẹ nàng rất yêu nàng."

Nàng phải tiếp tục sống, không chỉ bởi vì nàng là Thiếu Cung chủ, nàng phải gánh vác cả Hợp Hoan Cung này.

Mà còn là vì, bà ấy yêu nàng.

Hoa Hướng Vãn nghe đến những lời này, có cảm giác như trái tim lạnh lẽo đến co lại của mình được ngâm trong một dòng nước ấm vậy.

Đó là cảm giác mà năm đó nàng chẳng tài nào cảm nhận được. Nàng không khỏi nghĩ rằng, nếu như năm đó chàng cũng ở đây vậy thì khoảng thời gian đó có lẽ không phải khó khăn đến vậy?

Cơn gió mát lành chợt thổi qua, nàng khẽ ngẩng đầu dưới ánh nắng.

Cả người chàng thanh niên đầy thương tích nhưng dáng vẻ của chàng lại tựa như một ngọn núi sừng sững yên bình hiện lên trong ánh mắt nàng.

Nàng không kìm được cất tiếng: "Nếu năm năm đó chàng ở đây, chàng sẽ dẫn ta đi chứ?"

"Ta sẽ làm như vậy."

Tạ Trường Tịch nghe xong, giọng nói của chàng chua xót: "Nếu như ta ở đây, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không để nàng phải đi đến bước đường này."

Tạ Trường Tịch của năm tháng đó liều chết giữ lấy Thiên Kiếm Tông.

Thì chàng cũng sẽ liều chết để bảo vệ cho Hoa Hướng Vãn.

Chỉ cần chàng vẫn còn sống.

Hoa Hướng Vãn nhìn sang chàng, nàng im lặng, qua một lúc lâu nàng đưa tay lên cổ chàng, nhẹ nhàng ôm lấy chàng.

"Chàng đến thì tốt rồi."

Chàng đến thì tốt rồi nhưng chàng lại không đến.

Tạ Trường Tịch không kìm được ôm nàng vào lòng vài khắc, khống chế niềm chua xót trào dâng trong tim mình, khẽ giọng đáp: "Ta ở đây thì tốt rồi."

Ngay lúc hai người đang ôm chầm lấy nhau, Tạ Trường Tịch chợt nhớ ra chuyện chính: "Ta đi theo Tần Mẫn Sinh đến trước phần mộ của mẫu thân hắn, hắn bị người của Vu Cổ Tông bắt giữ, bên phía Vu Cổ Tông có dẫn theo một người rất mạnh đến, đối phương lấy một phách "ái" của Tần Mẫn Sinh ra, hắn phút chốc không còn chút yêu mến nào đối với những điều tươi đẹp của thế gian này. Bây giờ hắn chỉ còn lại ba hồn sáu phách, vậy nên mới đồng ý bỏ độc vào rượu, còn ta bị đối phương phát hiện, bị truy sát cả dọc đường."

"Không phải ta đã bảo chàng đừng về rồi sao?" Hoa Hướng Vãn bật cười.

Tạ Trường Tịch thành thực đáp: "Nhưng mà ta muốn trở về."

Nói xong, Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn: "Mở Tố Quang Kính để rời khỏi đây chứ?"

Hoa Hướng Vãn đã điềm tĩnh trở lại, nàng tựa vào người chàng im lặng không nói, rất lâu sau đó nàng mới mở lời.

"Ta còn một chuyện muốn biết nữa, đợi đến lúc ta biết được rồi chúng ta sẽ cùng nhau quay về."

"Được."

"Lần này," Hoa Hướng Vãn nhắm mắt lại, "chàng đã ở bên ta."

"Chúng ta thay đổi nhiều chuyện như vậy, vẫn có thể nhìn thấy quá khứ thật sự hay không?"

"Những chuyện cần biết đã biết hết rồi, những chuyện còn lại," Hoa Hướng Vãn nhẹ giọng mở lời, "nhất định rồi sẽ biết thôi."

Chỉ cần Hợp Hoan Cung vẫn đi đến kết cục diệt vong như cũ thì nàng nhất định sẽ biết được thôi.

Hai người không hề mở Tố Quang Kính, trực tiếp đi đến thành lầu.

Vừa đến thành lầu, Hoa Hướng Vãn bèn thấy Tiêu Văn Phong bị một con Thú cực lớn đè xuống nền đất.

Cầm Ngâm Vũ thấy vậy, giữ lấy bụng của mình toan từ thành lầu nhảy vọt xuống, sốt ruột lên tiếng: "Văn Phong!"

Hoa Hướng Vãn lập tức giữ Cầm Ngâm Vũ lại, Tạ Trường Tịch rút kiếm nhảy xuống thành, Trường Kiếm xuyên qua con Ma Thú cực lớn kia, trực kiếp bổ con Ma Thú ra làm hai, sau đó chàng quay lưng đỡ Tiêu Văn Phong dậy, dậm chân gấp rút quay lại tường thành.

Cầm Ngâm Vũ ngay tức khắc bước đến, Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn vừa nhìn nhau thì đã hiểu được ý của nàng ấy: "Chàng chăm sóc cho mọi người, để ta qua đó."

Tiêu Văn Phong tuy được cứu về nhưng bị một vết thương chí mạng, Cầm Ngâm Vũ nhanh chóng dùng linh lực để chữa lại vết thương cho Tiêu Văn Phong, nước mắt không ngừng rơi xuống, Hoa Hướng Vãn nhìn về hướng Tiêu Văn Phong đang thở gấp, hắn nhìn Hoa Hướng Vãn tựa như muốn nói với nàng điều gì đó.

Hoa Hướng Vãn hiểu được ý của hắn, nàng nắm chặt lấy tay Tiêu Văn Phong, bình tĩnh nói: "Sư huynh, muội đây."

"Chăm sóc... chăm sóc..."

"Muội biết rồi." Hoa Hướng Vãn gật đầu, "muội sẽ chăm sóc con của hai người."

Nghe đến đây, ánh mắt của Tiêu Văn Phong đột nhiên dừng lại, Hoa Hướng Vãn truyền linh lực cho hắn, hỏi rằng: "Sư huynh, tại sao huynh lại bị đánh lén như vậy."

Ở thế giới kia, lúc nàng đi xuống từ tháp Vân Phù, Tiêu Văn Phong đã mất, hắn đã bị xé ra làm đôi ngay trên chiến trường, Cầm Ngâm Vũ chính mắt nhìn thấy, tâm lý bị đả kích tột độ, sinh non ngay lúc đó.

Nàng không hiểu, dựa vào Tu vi của Tiêu Văn Phong làm sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy..

Tiêu Văn Phong hấp thụ được linh lực, hắn thở gấp: "Có... có tu sĩ... đang giúp..."

Ở đây không chỉ có mỗi Ma Thú, còn có Tu sĩ mai phục ở xung quanh.

"Là Tông môn nào chứ?"

"Thanh Lạc Cung..."

Một mình Âm Tu có thể quấy nhiễu tâm trí, chẳng trách mọi người không thể phát giác được.

Hoa Hướng Vãn gật gật đầu: "Muội biết rồi."

"Ngâm Vũ..."

Tiêu Văn Phong cảm nhận được tính mạng của bản thân đang dần dần suy kiệt, hắn quay đầu, nhìn Cầm Ngâm Vũ thở gấp: "Đi đi."

Ánh mắt hắn ngập tràn sự van xin: "Dẫn con đi... đi..."

Cầm Ngâm Vũ không lên tiếng, nàng cương quyết lắc đầu, ra sức truyền linh lực cho Tiêu Văn Phong.

Ánh mắt của Tiêu Văn Phong từ từ ảm đạm dần, mí mắt của hắn không ngừng run lên, tựa như đang tranh đấu, Cầm Ngâm Vũ cảm nhận được điều gì đó, nắm chặt lấy tay hắn muốn níu lấy người trước mặt đang sắp rời xa mình mà đi: "Đừng đi, Văn Phong, chàng không được để ta lại một mình, chàng đừng đi mà!"

Thế nhưng bất kể nàng khóc lóc cầu xin thế nào, người phía trước mặt vẫn từ từ nhắm mắt lại.

Hơi thở của Cầm Ngâm Vũ dần trở nên gấp gáp, chẳng qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm nhận được một cơn đau ập vào trong lồng ngực.

Nàng lo sợ ngẩng đầu, Hoa Hướng Vãn nắm chặt tay nàng ấy, bình tĩnh nói: "Muội biết rồi, muội sẽ kêu đệ tử Dược Đường đến đây ngay."

"Không..." Cầm Ngâm Vũ nhắm mắt lại, nàng ấy thở gấp, "ta không cần, hãy để đệ tử Dược Đường chăm sóc những người bị thương khác đi."

Hoa Hướng Vãn chợt khựng lại, Cầm Ngâm Vũ dần bình tĩnh hơn, nói: "Đưa ta đến thành lâu ngay, muội không cần phải lo cho ta, đi cứu người đi, cứu một người đỡ một người!"

"Vâng."

Hoa Hướng Vãn dìu Cầm Ngâm Vũ đi đến một căn phòng ở thành lâu, nàng vẫn luôn rất điềm tĩnh, đưa Cầm Ngâm Vũ đặt lên trên giường, ngọc bội của Hoa Hướng Vãn sáng lên.

Nàng vuốt mở ngọc bội, bên đó truyền đến giọng nói của Tần Vân Thường cố tình gằn giọng: "Hoa Hướng Vãn, ngươi đem Vọng Tú đi mau. Đừng giữ Hợp Hoan Cung nữa, Ma Thú sẽ không hết đâu."

"Tại sao?"

Hoa Hướng Vãn hỏi ngược lại, Tần Vân Thường nghiến răng: "Ngươi có biết là bây giờ ta đang ở đâu không? Ta đang ở biên giới đây, bọn họ đã phá bỏ hết tất cả pháp trận ở biên giới rồi, bây giờ Ma Thú đang chạy về hướng của Hợp hoan Cung đấy, sẽ chẳng có ai tiếp viện cũng sẽ chẳng có ai quan tâm các ngươi đâu, chạy đi!"

Hoa Hướng Vãn im lặng, Tần Vân Thường dường như hiểu được điều gì đó, đôi mắt nàng ấy cũng đỏ ửng, khàn tiếng nói: "Hoa Hướng Vãn các người đừng cố chống đỡ nữa. Ngươi mau đánh cho Vọng Tú hôn mê rồi đem qua cho ta đi! Sau này ta bảo vệ cho các ngươi, có thể sống thì tiếp tục sống."

"Ta sẽ nói với huynh ấy."

"Hoa Hướng Vãn..."

"Vân Thường." Hoa Hướng Vãn ngắt lời nàng ấy, " Tông môn của bọn ta ở đây."

Nghe đến lời này, Tần Vân Thường im lặng rất lâu, sau đó có vẻ nàng ấy tức giận đập vỡ thứ gì đó.

Nàng dịu lại một lúc, giọng nói có hơi run lên: "Có thể ngươi sẽ bị điều về đây, nhanh thôi, đến lúc đó đừng có trách ta."

"Ta biết rồi."

Hoa Hướng Vãn bật cười: "Vân Thường, ngươi có nói, ngươi sẽ lên làm Cung chủ của Minh Loan Cung, vậy nên ngươi phải tiếp tục sống đấy. Ngươi yên tâm đi, bất luận sau này ngươi có làm gì thì... ngươi vẫn mãi mãi là bạn của ta. Sau này đừng liên lạc nữa, ngươi và Hợp Hoan Cung từ bây giờ sẽ không còn liên quan gì đến nhau."

Dứt lời, Hoa Hướng Vãn ngắt ngang truyền âm.

Cầm Ngâm Vũ ở bên cạnh nhìn nàng, hơi thở gấp gáp, đưa tay về phía Hoa Hướng vãn: "A Vãn..."

"Sư tỷ."

Hoa Hướng Vãn đưa tay ra, nắm lấy Cầm Ngâm Vũ, ánh mắt của Cầm Ngâm Vũ chợt ngấn nước: "Muội rốt cuộc là ai?"

"Muội là A Vãn."

Cầm Ngâm Vũ lắc đầu: "Muội không phải là A Vãn, ba năm... muội không thể thay đổi nhiều như vậy."

Hoa Hướng Vãn nghe xong, mắt nàng ửng đỏ: "Sư tỷ, không phải ba năm, mà là hai trăm năm."

Cầm Ngâm Vũ ngây người nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn mỉm cười: "Sư tỷ, đây là quá khứ, tất cả đều đã trôi qua hai trăm năm rồi. Muội về để thăm mọi người."

"Hai trăm năm..." Cầm Ngâm Vũ ngơ ngác, "Vậy... ta đã chết ư?"

Hoa Hướng Vãn không lên tiếng, Cầm Ngâm Vũ bèn ngờ vực, cúi đầu nhìn xuống bụng của mình: "Vậy đứa trẻ này..."

"Con bé vẫn sống rất tốt."

Hoa Hướng Vãn cười lên, sắc mặt ôn hoà: "Tỷ đem linh lực của mình đều giao cho nó cả, lúc đấy Hợp Hoan Cung rất loạn, con bé lại sinh non, cơ thể không được tốt. Muội đem nó tạm thời nuôi dưỡng trong nước, đợi đến khi muội có năng lực bảo vệ cho nó rồi mới để nó được xuất thế. Con bé rất lợi hại, mười mấy tuổi đã sắp đến Nguyên Anh rồi, tính tình rất cáu kỉnh, còn nói nhiều, sống vui sướng hơn cả muội."

"Ra là vậy..."

Nghe xong, Cầm Ngâm Vũ cũng an tâm phần nào, nàng lại thở gấp: "Thế con bé... tên của nó..."

"Tên là Linh Nam."

Hoa Hướng vãn dịu dàng đáp: "Tiêu Linh Nam."

"Tiêu Linh Nam..."

Trong ánh mắt của Cầm Ngâm Vũ hiện lên vài phần ấm áp, nàng khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Biết được chân tướng, nàng chẳng giục Hoa Hướng Vãn nữa, bọn họ ở trong phòng, nàng hỏi Hoa Hướng Vãn những chuyện xảy ra sau này một cách kỹ càng.

Bên ngoài tiếng chém giết như chấn động đất trời, nàng ấy mất hai ngày để sinh, cuối cùng sau khi mang hết tu vi truyền cho đứa trẻ này xong, sức cùng lực kiệt nhắm mắt ra đi.

Tin tức nàng ấy qua đời truyền ra ngoài, Trình Vọng Tú và Tạ Trường Tịch nhanh chóng đi đến. Hoa Hướng Vãn đã xử lý xong thi thể của nàng ấy, Trình Vọng Tú vừa bước vào, ánh mắt ửng đỏ, nhìn về phía đứa trẻ mà Hoa Hướng Vãn đang ôm trong tay, hắn có chút không dám tin vào mắt mình, mở miệng muốn nói gì đó, chợt bị Hoa Hướng Vãn ngắt lời: "Vân Thường muốn huynh đi."

Trình Vọng Tú khựng lại, Hoa Hướng Vãn nhìn hắn: "Huynh đi đi, nàng ta sẽ nghĩ cách bảo vệ huynh, huynh đi đi."

Trình Vọng Tú im lặng, hắn nhìn đứa bé trong tay Hoa Hướng Vãn, rất lâu rất lâu, và rồi hắn chợt mỉm cười.

"Đi cái con khỉ! Nói với Tần Vân Thường, " hắn quay đầu, "ông đây chưa bao giờ thích nàng ta cả, Trình Vọng Tú là một thằng lừa đảo, đi mà tìm người mới đi."

Dứt câu, Trình Vọng Tú nắm chặt hai thanh kiếm đã hiện lên những vết nứt, bước ra bên ngoài.

Tạ Trường Tịch tiến đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng nàng.

Qua một lúc sau, chàng nhẹ giọng hỏi: "Là Linh Nam phải không?"

Hoa Hướng Vãn bất chợt khựng lại, nàng chỉ đưa mắt nhìn chàng, trông sắc mặt của Tạ Trường Tịch khi nhìn đứa bé rất đỗi dịu dàng, ôn hòa.

Nàng nhìn rất lâu mới thu ánh mắt của mình về, cũng cúi đầu, đáp:

"Ừ." Hoa Hướng Vãn đưa tay sờ lên hai gò má của đứa bé, "Đứa bé này là nó đấy."

Nói xong, Hoa Hướng Vãn đi tìm một chiếc bình thuỷ tinh, đem đứa trẻ vẫn còn say giấc ngủ này bỏ vào bên trong, sau đó phong nó dưới địa cung của Hợp Hoan Cung.

Đến lúc quay lại thì hai người họ đã nghe được tin Bạch Trúc Duyệt và Hoa Nhiễm Nhan chết tại tháp Vân Phù.

Tu vi của hai người đã cạn, không có bất cứ vết tích nào được lưu lại ở hiện trường.

Hai người bọn họ đến tháp Vân Phù xem xét, Tạ Trường Tịch điềm tĩnh phân tích: "Bên kia không hề muốn đuổi cùng giết tận Hợp Hoan Cung, hắn muốn giữ ai thì sẽ giữ lại người đó, vậy cho nên hắn hút tu vi của mẫu thân và sư phụ nàng nhưng tuyệt nhiên không lộ diện."

Hoa Hướng Vãn im lặng.

Tạ Trường Tịch quay đầu: "Điều mà nàng muốn biết là gì?"

"Thật ra, năm đó ta không trấn thủ Cung đến phút cuối cùng," Hoa Hướng Vãn hướng về tháp Vân Phù trống trải không một bóng người, "lúc đó ta bị ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã được Ôn Thiếu Thanh cứu, sau đó ta quay về tìm thi thể người của Hợp Hoan Cung nhưng không thấy gì cả."

Tạ Trường Tịch chợt khựng lại, chàng nhíu mày: "Ta nghe những người kia nói, bọn chúng muốn lấy tu vi của đệ tử Hợp Hoan Cung."

"Hút tu vi thì vẫn còn lại thi thể, ta chỉ muốn tìm lại mọi người, để mọi người có thể được chôn cất yên nghỉ thôi."

Sắc mặt Hoa Hướng Vãn có chút ảm đạm, Tạ Trường Tịch nhìn nàng, chàng nhạy cảm phát giác ra được điều gì đó nhưng lại không nói thêm gì.

Những ngày tháng sau đó, chính là những ngày tháng khổ sở trấn thủ.

Chẳng có viện binh, cũng không có Trưởng bối, chỉ có từng đệ tử một được khiêng trở về.

Nửa tháng sau, Trình Vọng Tú cũng được đưa về, đệ tử trong môn trừ Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên ra thì dường như chẳng còn lại ai cả.

Ma Thú vô cùng vô tận, bọn chúng cứ sống chết mà tấn công đến thời khắc cuối cùng.

Hoa Hướng Vãn đúng kỳ hạn mà ngã xuống, mảnh đất vàng bị nhuộm một màu đỏ máu, mang theo mùi tanh nồng. Cờ của Hợp Hoan Cung tung bay trước gió, nàng ngước nhìn lên chợt thấy Tạ Trường Tịch đang đứng trước mặt nàng.

Bộ bạch y của chàng từ lâu đã bị những vệt máu nhuộm thành màu đỏ, cũng chẳng rõ đâu là vết thương của chàng đâu là máu của kẻ địch, màu máu ấy đã khiến chàng không còn bóng hình của quá khứ. Giống như sát thần giáng thế, không mang theo chút hơi thở của vị thần tiên nào cả.

Kiếm trong tay của chàng không biết đã phải thay bao nhiêu lần, thanh kiếm này cũng đã mang theo đầy những vết nứt, không có Vấn Tâm Kiếm, không thể dùng được chiêu thức cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm, chàng và nàng của năm ấy chẳng khác nhau là mấy.

Nhìn về bóng dáng vừa nhếch nhác lại cứng rắn của chàng, Hoa Hướng Vãn cuối cùng cũng ý thức được rằng, nếu quay về một lần nữa, nếu như vẫn còn cơ hội thì nàng nhất định sẽ không cho Tạ Trường Tịch tới đây.

Thật ra không phải nàng chưa từng oán hận, nàng là một con người, khi nghe tin chàng một kiếm diệt Tông, giữ được Thiên Kiếm Tông, nghe thấy một mình chàng đồ sát cả một giới, nàng cũng sẽ nghĩ rằng...

Nếu chàng ở đây, nếu như chàng ở đây thì tốt biết mấy.

Mà ngay lúc này đây, niềm hạnh phúc ấy như bị chôn vùi dưới đống tro tàn, nàng nhìn người đang đứng phía trước mình, bất giác muốn nói với chàng một câu.

Trở về đi.

Trở về Tử Sinh Giới, ngồi ở trên cao nơi đàn tế Thần, che chở cho sinh linh bách tính.

Không có Vấn Tâm Kiếm, Tạ Trường Tịch không dùng được chiêu thức cuối cùng, không thể giữ được Thiên Kiếm Tông cũng không chống đỡ được Hợp Hoan Cung, chàng đến đây chỉ để cùng nàng trải qua địa ngục vô tận ở đây mà thôi.

Nàng không hy vọng chàng thật sự sẽ đến, ở bên trong ảo cảnh này, chàng đã từng đến đây, biết được chàng nguyện lòng đến thì nàng đã cam lòng rồi.

Nàng hy vọng chàng sẽ sống thật tốt, hy vọng chàng mãi mãi không phải trải qua cuộc đời mà nàng đã từng trải.

Nàng nhìn thấy Hồ Miên cũng ngã xuống, cố gắng giữ lại chút thần trí tỉnh táo cuối cùng, nàng lặng lẽ thi triển pháp ấn lên người của đệ tử ở bên cạnh mình.

Nàng đặt pháp ấn lên người của họ, như vậy thì nàng mới có thể biết được rằng thi thể của họ sẽ đi về đâu một cách rõ ràng.

Tất cả mọi thứ đều giống như trong ký ức, điều duy nhất khác biệt là có thêm một Tạ Trường Tịch không chịu chùn bước.

Xung quanh là mênh mông cát vàng, đất ở đây đã sớm bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, hơi thở chàng gấp gáp, qua một lúc sau, đột nhiên cảm giác có người xuất hiện.

Từng Tu sĩ lặng lẽ đi tới trên bình nguyên, Tạ Trường Tịch bình tĩnh ngẩng đầu, những Tu sĩ đứng ở đầu, có người chàng biết nhưng có người thì không.

Tần Phong Liệt, Tần Vân Y, Ôn Nhung, Ôn Thiếu Thanh, Vu Sở, Vu Mị, Minh Hoặc...

Hai Cung chín Tông, dường như mỗi môn phái đều có người đến, chàng ghi nhớ mặt mũi của từng người một, mãi cho đến cuối cùng có một người thanh niên bước ra từ trong đoàn người.

Chàng ngẩng đầu thì trông thấy sắc mặt điềm tĩnh của Tần Mẫn Sinh, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn chàng, nói: "Tránh ra."

Tạ Trường Tịch không nhúc nhích, Tần Mẫn Sinh mạnh mẽ rút kiếm, vô số pháp quang xung quanh cùng nhau ập đến, Hoa Hướng Vãn không thể ngụy trang được nữa, đưa tay bắt lấy Tạ Trường Tịch hoá ra một vòng tròn sáng, dùng sức nhảy vào, thoát khỏi đó!

Cũng ngay lúc này, có một bóng người mờ ảo đột nhiên xông ra từ trong đoàn người khiêng Hồ Miên lên, băng băng bỏ chạy về một hướng khác.

Tần Mẫn Sinh như ý thức được đó là gì, đôi mắt hắn mở to, mọi người đều muốn đuổi theo thế nhưng bất chợt lại nhớ ra được điều gì, tất cả đều dừng lại, nhìn nhau, không có một động tĩnh nào cả.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch chạy vào trong rừng sâu, biết được không có người đuổi theo mình, cả hai mới dừng lại hít thở.

"Vừa nãy là ai vậy?"

Tạ Trường Tịch lên tiếng thở gấp, Hoa Hướng Vãn đặt pháp ấn lên người các đệ tử, có thể nhìn được khung cảnh xung quanh của bọn họ, Hồ Miên cũng không ngoại lệ.

Hoa Hướng Vãn nhíu mày dùng pháp ấn xem qua một lượt, sau đó nàng có chút hoảng hốt, đưa mắt nhìn về hướng Tạ Trường Tịch: "Là Tần Mẫn Sinh."

Nghe xong, Tạ Trường Tịch cũng ngây người.

Một lát sau, Hoa Hướng Vãn bèn nói: "Đuổi theo mau."

Dứt lời, nàng đổi phương hướng, gấp gáp đuổi theo hướng mà Tần Mẫn Sinh mang Hồ Miên chạy trốn.

Nàng vừa đuổi theo vừa nhìn thấy qua pháp ấn có rất nhiều người bao vây xung quanh đệ tử sư môn nàng, bọn chúng như những con Ma Thú tham ăn phàm uống, bụng đói vơ quàng ra sức hút lấy Tu vi còn sót lại của những người đã chết.

Không có người nào muốn rời đi, vậy nên không ai đuổi theo bọn họ cả.

Rất nhanh hai người đã đuổi kịp Tần Mẫn Sinh, Tần Mẫn Sinh đã kiệt sức, hắn ngồi ngay bên cạnh của Hồ Miên, cúi đầu thở hổn hển.

Thân thể của hắn gần như trong suốt, tựa một luồng sáng yếu ớt. Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch nhìn thấy hắn, một lúc lâu sau, Tạ Trường Tịch lên tiếng: "Ngươi chỉ là một phách thôi phải không?"

Tần Mẫn Sinh nghe vậy, hắn chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía hai người họ: "Ừ."

Trước nay ba hồn bảy phách phải ở cùng nhau, một phách độc lập biến thành người, đúng là chưa từng nghe qua.

Hoa Hướng Vãn cảm thấy vô cùng bất hợp lý, nàng nhíu mày: "Sao mà ngươi biến thành hình người được vậy?"

"Ta cũng đâu có biết," Tần Mẫn Sinh lắc đầu, "nhưng ta biết chắc là Hồ Miên sẽ gặp chuyện, nên ta muốn cứu nàng ấy. Bây giờ ta không còn tí sức nào nữa, mà may có các ngươi đến kịp."

Tần Mẫn Sinh ngẩng đầu, yếu ớt mỉm cười: "Có các ngươi ở đây, ta cũng yên tâm rồi."

"Vậy còn ngươi thì sao?"

Hoa Hướng Vãn nhìn người trước mặt mình, có chút không hiểu, Tần Mẫn Sinh quay đầu sang nhìn Hồ Miên, sắc mặt vô cùng dịu dàng.

Qua một lúc sau, cuối cùng hắn cũng mở lời: "Ta nợ nàng một bên mắt, giờ thì ta trả lại cho nàng."

Hắn đưa tay lên mắt Hồ Miên xoa nhẹ, lấy ra viên Lưu ly châu bên trong, đặt nó vào tay của Hồ Miên: "Sau này ta sẽ là đôi mắt của nàng ấy, ta sẽ ở cùng nàng ngắm thiên sơn vạn thuỷ, suốt đời suốt kiếp mãi không phân ly."

Nói xong, trong mắt Tần Mẫn Sinh ngập tràn niềm mãn nguyện, hắn nghĩ ngợi một lúc chợt ngẩng đầu nhìn lên: "À còn nữa, ta có thể nhờ hai vị một việc được không?"

"Chuyện gì?"

"Nói với Hồ Miên, Vu Sinh không phải là Tần Mẫn Sinh," Tần Mẫn Sinh thấp giọng, "Trong tim Vu Sinh không có tình yêu, hắn không hiểu sự đẹp đẽ của thế giới này, không hiểu sự lương thiện của tình người nhưng ta thì biết. Nàng không nhìn lầm người, Tần Mẫn Sinh," hắn cúi đầu, hôn lên mắt của nàng, "yêu nàng đến giây phút cuối cùng."

Vừa dứt lời, hình bóng của hắn từ từ biến mất, hoá thành một hạt Nhãn châu, đọng lại trong hốc mắt của Hồ Miên.

Cũng chính lúc này, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy bên trong pháp ấn, Vu Sinh đang ở đầu bên kia sau khi hút hết Tu vi của người ở Hợp Hoan Cung xong, bèn cung kính nói với Vu Sở: "Phụ thân, những thi thể này là nguyên liệu rất tốt cho việc luyện thi, hay là phụ thân cầu xin Ma Chủ, để đám thi thể này giữ lại cho Vu Cổ Tông?"

"Chuyện này ta đã nói với Ma Chủ từ lâu, đợi bọn chúng hút hết Tu vi," Vu Sở thản nhiên đưa mắt nhìn sang người xung quanh, lãnh đạm nói, "ngươi gọi người đem hết đống thi thể này mang về."

"Vâng."

Vu Sinh cung kính rời khỏi đống thi thể bên cạnh, sắc mặt Vu Sở bất chợt biến lạnh: "Cái thứ gì vậy chứ?"

Hoa Hướng Vãn trông thấy Vu Sinh sai người đem từng thi thể vận chuyển đến Vu Cổ Tông, đợi đến nửa đêm, khi nàng đã xác định được địa điểm đến cuối cùng của thi thể, nàng lên tiếng: "Đi về thôi.”

Tạ Trường Tịch gật đầu, chàng lấy Tố Quang Kính ra đưa cho Hoa Hướng Vãn.

Hai người nắm chặt chiếc kính, Hoa Hướng Vãn đột ngột mở lời: "Thật ra huynh đã nhớ lại rồi đúng không?"

"Ừ."

Tạ Trường Tịch đáp.

Hoa Hướng Vãn nhìn chàng, nhìn rất lâu, nàng bật cười: "Thật ra cũng có lúc ta ngưỡng mộ chàng đấy."

"Ngưỡng mộ cái gì?"

"Ta nghe nói, Tu Vấn Tâm Kiếm sẽ khiến cho tất cả tình cảm của người ta đều trở nên chậm chạp, đau cũng được, yêu cũng được, tất cả đều nhẹ tựa lông hồng. Nếu như ta tu Vấn Tâm Kiếm, vậy thì hai trăm năm này," Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, "có lẽ ta không phải đau buồn đến vậy."

Tạ Trường Tịch im lặng, chàng cụp mi xuống một hồi lâu, mới đáp: "Đi ra thôi."

Hoa Hướng Vãn mỉm cười, thi triển linh lực lên Tố Quang Kính, Tố Quang Kính sáng lên, hai người bọn họ cùng nhau rơi vào luồng ánh sáng đấy.

Hư không tối đen như mực chợt sáng lên từng điểm nhỏ, Hoa Hướng Vãn nghiêng chiếc kính sang, Tố Quang kính chiếu lên người Tạ Trường Tịch, chỉ chốc lát, trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số ảo cảnh.

Đứa trẻ mà Côn Hư Tử nhặt về trong màn tuyết trắng.

Đứa bé năm tuổi nhưng vẫn còn bập bẹ tập nói.

Chàng thiếu niên mười tám tuổi luôn âm thầm theo sau lưng nàng và Thẩm Dật Trần, khi nàng quay đầu thì lại giả vờ như chỉ vô tình nhìn qua.

Ngày thành hôn, chàng thanh niên đi theo Côn Hư Tử đến Tử Sinh Giới, hỏi han xem cách để chính thức cử hành hôn lễ thế nào.

Sau đó, hai trăm năm khi nàng không có bên cạnh, chàng trồng hoa đào ở khắp núi.

Chàng dùng Huyễn Mộng Điệp hết lần này đến lần khác chìm vào trong ảo cảnh, lại tỉnh dậy hết lần này đến lần khác;

Chàng đến Dị Giới giết biết bao nhiêu là Tà Thú, bổ lục phủ ngũ tạng của bọn chúng ra, sau đó lại may vào mép áo một viên trân châu.

Mỗi ngày chàng uống một viên Tuyệt Tình đan, mỗi ngày đều niệm Thanh Tâm chú, mỗi ngày đều mong mỏi rằng, nếu như Vấn Tâm Kiếm của chàng tiến thêm một bậc nữa thì chàng có thể rời xa được sự tuyệt vọng và đau đớn này.

Nàng ngây người khi nhìn thấy Tạ Trường Tịch với những lần hành động như điên dại kia, đến cuối cùng, chàng hóa thành bộ dạng của Tạ Vô Sương, một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

Hoa Hướng Vãn mở to mắt, nhìn về Tạ Trường Tịch ở phía đối diện đang có phần hoảng hốt.

"Tạ Trường Tịch..."

Nàng không tin vào mắt mình mà mở lời, Tạ Trường Tịch nghe vậy trái lại thả lỏng hơn rất nhiều, chàng nhìn nàng không rời mắt.

"Vẫn vậy thôi."

Chàng khàn giọng đáp lời.

Cho dù là tu Vấn Tâm Kiếm đi chăng nữa, ngày nàng rời đi, thế gian này đã biến thành địa ngục.

Không gì khác biệt cả.

Giống nhau mà thôi.

- -------------

Tác giả có lời muốn nói:

[Sàn kịch nhỏ]

Tạ Trường Tịch: "Quá khứ của nàng hay quá khứ của ta, hình như đều giống nhau cả~~ đôi cánh nho nhỏ, ước mơ to bự, thành một đôi ngược a~ ngược a~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play