Nghe thấy những lời này, trong mắt Thẩm Dật Trần dường như không có chút bất ngờ nào cả.
Y điềm tĩnh nhìn nàng, nhẹ nói: “Ra vậy à…Vậy những năm tháng này muội…”
Y dường như muốn hỏi gì đó nhưng lại đột nhiên khựng lại.
Thật ra thì có gì đáng để hỏi chứ?
Y chẳng qua là muốn hỏi nàng những năm tháng này sống có tốt không, nhưng từ lúc nhìn thấy nét chữ của nàng, giây phút ấy, tốt hay không, y cũng đã có cho mình câu trả lời rồi.
Lời nói nghẹn ở đầu môi, qua một lúc lâu thấy hai người đều trầm mặc không nói, Thẩm Dật Trần nở nụ cười, cuối cùng cũng chịu mở miệng, y hỏi: “Ta làm sao mà chết đấy?”
“Huynh đến Vân Lai tìm ta.” Hoa Hướng Vãn cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, thuật lại cái chết của y: “Huynh đến để cùng chúc mừng sinh nhật cho ta, sau đó huynh vốn định trở về, nhưng lại nghe nói ta và Tạ Trường Tịch thành thân thì bèn ở lại.”
“Sau đó thì sao?”
“Thật ra huynh chỉ muốn uống một ly rượu mừng rồi đi, ai ngờ Tạ Trường Tịch vào đêm tân hôn đến cả ly rượu giao bôi còn chưa uống đã bỏ đi rồi.”
“A Vãn…”
“Huynh sợ ta nghĩ không thông nên ở lại cùng ta.”
Nghe thấy những lời Hoa Hướng Vãn nói, bên ngoài khung cửa sổ, Tạ Trường Tịch siết chặt tay, trong đầu hiện lên biết bao nhiêu là cảnh tượng.
Chàng nhớ lại rồi…
Trong đầu chàng bỗng hiện lên cảnh tượng mà Hoa Hướng Vãn vừa miêu tả, cố hết sức để bình ổn lại hơi thở của mình, làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Song lại theo lời kể của Hoa Hướng Vãn, không biết tại sao những kí ức của năm đó lại hiện lên một cách vô cùng rõ nét.
Đêm ấy ở sơn động, chàng dường như rơi vào trầm luân, hôm sau tỉnh lại, chàng lại rơi vào nỗi sợ. Chàng còn quá trẻ, chàng chưa từng có trải nghiệm cùng sự trần trụi của dục vọng giống như thế, trước giờ chưa từng. Nỗi hoảng hốt lo sợ đến mức khiến chàng muốn trốn tránh. Đợi sau khi từ từ bình tĩnh trở lại, chàng nói với bản thân, chàng nhất định phải cưới nàng.
Chàng và nàng thật sự sẽ là phu thê, chàng phải cưới nàng.
Chàng lúc ấy quá đỗi sợ hãi, chàng thực chất là không dám nghĩ quá sâu về mối quan hệ của chàng và nàng, thậm chí còn chẳng thể đối mặt với nó. Khi ý thức được có thể bản thân đã tìm ra được lý do để cưới nàng, nội tâm lặng lẽ chớm lên vài niềm vui sướng.
Cuối cùng chàng cũng có một lý do để có thể suy nghĩ về tương lai sau này, suy nghĩ rằng làm sao để cùng nàng có cuộc sống an ổn. Muốn đợi đến khi Tử Sinh Giới yên ổn, làm sao để chàng rời khỏi, làm thế nào để cùng nàng sống hết một đời.
Chàng ra vẻ lạnh lùng đến nói chuyện hôn sự cùng nàng, nét mặt chàng chẳng chút sợ hãi, chỉ nói với nàng rằng: “Ta muốn cùng nàng thành thân, ý nàng thế nào?”
Nhưng trong lúc nàng yên lặng, thì thực ra chàng đang hồi hộp mà siết chặt lấy tay mình.
Mãi đến khi nàng nở nụ cười, trêu chọc chàng: “Nếu huynh thành hôn cùng ta thì ta chẳng có gì mà không vừa lòng cả, chỉ là có chuyện không được vui thôi…”
“Sao?”
Tim của Tạ Trường Tịch nhói lên một hồi, chàng không biết bản thân mình đang sợ điều gì, chàng nhìn vào mắt nàng, nghĩ, nếu nàng không thích thì chàng sẽ thay đổi, nhưng đối phương lại cười nhẹ, vòng tay ôm chặt cổ chàng, dựa vào người chàng: “Huynh nói trễ quá, ta đã phải đợi lâu lắm rồi.”
Chỉ đến khi nghe thấy câu này, nội tâm chàng mới thả lỏng, ổn định trở lại, chàng đưa mắt xuống nhìn, chỉ vậy thôi mà hai gò má đã đỏ bừng đến tai.
Chàng cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Ừ”
Nói xong, sợ bản thân chưa nói rõ, lại nói thêm một câu: “Ta biết rồi.”
Chàng chẳng đi sâu tìm hiểu những thứ cảm xúc này, mãi đến đêm tân hôn, khi chàng vén lên chiếc khăn của tân nương. Ngay giây phút ấy, chàng chăm chú nhìn vị cô nương đang hướng về mình mà ngẩng đầu, trái tim chợt run lên từng nhịp.
Trong tim chàng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, nhưng loại cảm xúc lạ lẫm này khiến cả người chàng chìm vào nỗi sợ hãi. Chàng phát hiện ra Đạo tâm của mình nứt ra một vết hở, chàng chỉ có thể cương quyết né tránh ánh mắt ấy.
Chàng sợ nàng, đặc biệt là sau khi Côn Hư Tử đến thông báo Tử Sinh Giới đã xảy ra chuyện… chàng càng sợ hơn.
Chàng sợ Đạo tâm của mình ngay lúc này xảy ra bất cứ biến cố nào, sợ bản thân không rút được Vấn Tâm Kiếm, sợ rằng vì nàng mà chẳng thủ được Tử Sinh Giới.
Ngay cả dũng khí uống ly rượu giao bôi kia cùng nàng mà chàng còn chẳng có thì đã vội vã tháo chạy rồi.
Chờ khi rời đi thật xa khỏi nàng, trong đêm tối ấy chàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại và bắt đầu phác hoạ ra một tương lai với những dự định rõ ràng. Đợi khi chàng bảo vệ được cho Tử Sinh Giới, đợi đến lúc Tử Sinh Giới bình ổn, đợi đến khi Kiếm chủ tiếp theo của Vấn Tâm Kiếm xuất hiện… thì chàng sẽ quay lại tìm nàng.
Nếu, chàng vẫn còn sống.
Lúc đó chàng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần chàng còn sống thì nàng sẽ mãi mãi đợi chàng.
“Sau khi huynh ấy đi, thì liền có người đến muốn giết ta, lúc đó ta bị thương, huynh đưa ta chạy trốn.” Hoa Hướng Vãn nhìn Thẩm Dật Trần, nụ cười có chút chua xót, “Nhưng chúng ta chạy không thoát, huynh giấu ta vào Giao châu của huynh, huynh giấu ta rất kĩ nên đám người kia không tìm được ta, liền hành hạ huynh.”
Giao châu vốn là pháp khí ẩn mình của Giao nhân, chỉ có thể giấu một người, y trao nó cho Hoa Hướng Vãn cũng đồng nghĩa với việc nhường cơ hội sống sót ấy lại cho nàng.
Hoa Hướng Vãn kể, Tạ Trường Tịch phía ngoài thì dựa vào cánh cửa mà nhắm nghiền mắt lại.
Chỉ dựa vào lời nói của nàng, chàng đã có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ của nàng lúc ấy.
Thẩm Dật Trần đối với nàng mà nói là người quan trọng đến mức nào, nàng lại là người tính khí kiên cường thế nào nhưng trong thời khắc đó, nàng bị Thẩm Dật Trần nhốt trong Giao châu.
Loại cảm giác tuyệt vọng khi mất đi người thân này, từ lâu khi nàng gieo mình xuống ở Tử Sinh Giới, khi ở Tạ Vân Đình lấy thân tế kiếm, khi sư huynh đệ lần lượt từng người một ngã xuống…chàng đã trải qua nó hết lần này đến lần khác.
Chàng cứ ngỡ rằng khi Hợp Hoan Cung bị huỷ diệt thì Hoa Hướng Vãn mới hiểu được cảm giác ấy, nhưng thật ra thì từ lúc ở Vân Lai, nàng đã phải trải qua nó một lần.
Năm ấy nàng hai mươi mốt tuổi, nàng bị Thẩm Dật Trần nhốt trong Giao châu, liều mạng muốn thoát ra ngoài nhưng lại chỉ có thể nghe thấy người bên ngoài mặc cho bị hành hạ đến mấy cũng không hé nửa lời, sợ khiến nàng lo lắng.
“Ta muốn ra ngoài để cứu huynh, nhưng ta lại chẳng có năng lực đó.” Nước mắt nàng phút chốc rơi xuống, Hoa Hướng Vãn nhìn qua Thẩm Dật Trần rồi cười “Huynh chỉ muốn đợi bọn họ đi hết thì mới chịu thả ta ra ngoài.”
“Lúc ấy người huynh toàn là máu thôi, còn bị bọn họ hạ độc, ta cũng bị thương rồi. Ta dìu huynh, lần đầu tiên ta ý thức được rằng huynh sẽ chết, lúc trước ta chẳng bao giờ nghĩ như vậy đâu, dù gì thì từ nhỏ đến lớn đều là huynh bảo vệ cho ta.”
“Xin lỗi…”
Thẩm Dật Trần cuối nhìn xuống, Hoa Hướng Vãn cười nói: “Là ta đã hại huynh, làm sao lại để huynh nói xin lỗi ta chứ?”
“Lúc đó, chắc là muội đã phải sợ lắm.”
“Ừm.” Hoa Hướng Vãn gật đầu, “Ta rất sợ… cho nên…” nàng có vẻ rất khó khăn khi nói ra điều này, “Ta liền nghĩ đến tìm Tạ Trường Tịch.”
Tạ Trường Tịch sửng sốt, chàng nghe giọng nàng khẽ rung: “Ta biết Tử Sinh Giới có một loại Linh thảo có thể kéo dài sinh mệnh, huynh ấy chính là hi vọng duy nhất của ta, ta muốn cầu xin huynh ấy cứu huynh.”
Nhưng đến cuối cùng nàng không tìm được chàng.
Tạ Trường Tịch nghe đến câu này thì đã biết được kết cục.
Kết giới của Tử Sinh Giới vỡ nát, chàng thân là đại đệ tử, sớm đã dẫn bốn trăm đệ tử đi vào trong kết giới, hợp thành kiếm trận, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tay của chàng run lên bần bật, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Chàng cảm giác như gió tuyết Tử Sinh Giới từng cơn lạnh buốt thổi qua toàn thân mình, thổi đi linh lực trong gân mạch mình, lồng ngực như bị từng nhát dao sắc đục khoét.
Chàng không thể nghe tiếp được nữa, chỉ có thể chao đảo vịn vào mép tường, ép bản thân từng bước từng bước đi về phòng.
Giọng nói của Hoa Hướng Vãn nhỏ dần sau lưng chàng theo từng bước từng bước đi của chàng.
“Nhưng ta không thể liên lạc được với huynh ấy, ta chỉ có thể đưa huynh đến Thiên Kiếm Tông. Ta mang thương tích trong người không cách nào Ngự kiếm, nên cứ cõng huynh đến đó. Nhưng đoạn đường ấy, quả thực rất dài…”
Vãn Vãn…
“Ta hét tên của Tạ Trường Tịch vô số lần, trong lòng ta cầu xin với trời cao vô số lần, nhưng huynh ấy không có hồi âm, trời cao cũng chẳng có.”
Vãn Vãn…
“Ta hận huynh ấy!” Hoa Hướng Vãn nở nụ cười, nàng siết chặt tay lại, muốn khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng nàng lại không thể. Nàng nhìn cái người sớm đã ra đi đang ngồi trước mặt nàng, giống như một đứa trẻ chẳng kiêng nệ gì mà nói ra những oán giận nàng giấu ở trong tận đáy lòng, “Ta hận huynh ấy tại sao không ở lại, hận huynh ấy tại sao không trả lời ta! Tại sao bỏ ta lại một mình, tại sao lại để một mình ta trưng mắt nhìn huynh chết! Nhưng chẳng may, chàng ấy thật sự chẳng làm gì cả…” Hoa Hướng Vãn không nói tiếp được nữa, nàng dừng lại, dừng rất lâu mới chịu mở lời “Người duy nhất ta có thể hận chỉ là bản thân ta.”
Chàng vẫn nghe thấy giọng nói của nàng, mở cửa phòng ra, cả người chẳng thể khống chế được nữa, trực tiếp té ngã xuống đất.
Cửa phòng bị gió thổi đóng lại, giọng nói của nàng cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng chiếm lấy người chàng là vô số cảnh tượng và những giọng nói.
Linh lực đang điên cuồng di chuyển trong gân mạch của chàng, đau đớn khiến chàng nhận ra điều bất thường mà tỉnh lại.
Cả người chàng cuộn mình lại run lên bần bật, chật vật hít thở từng nhịp một.
Trí óc chàng lấp đầy những hồi ức, quen biết ba năm, chịu khổ hai trăm năm, trùng phùng ở Vân Lai, phá tâm chuyển đạo, Tây Cảnh đồng hành cùng nhau,…vẫn chưa đủ…
Chàng đã nỗ lực rất nhiều, muốn làm rất nhiều điều nhưng lại có thể làm gì chứ.
Thẩm Dật Trần có thể cùng nàng trưởng thành, vì nàng mà hi sinh, nhưng còn cả đời chàng, từ khi gặp gỡ đến lúc biệt ly, chàng đều bị cột nơi chiếc giá cao cao tại thượng.
Chàng vì nàng mà cúi đầu, đó là bởi vì thay bá tánh tuẫn táng nàng, để nàng đau đớn, chịu khổ.
Chàng ngồi nơi cao của đàn Tế Thần, cứ thế mà bỏ mặc nàng không màng, nàng nên hận chàng.
Thật ra trời cao trước giờ luôn không cho phép chàng cùng nàng ở bên nhau.
Trời cao vạch ra giữa bọn họ một lạch trời, hà khắc đến nỗi vì nàng mà chết cũng không cho phép.
Nhưng nàng vẫn khư khư trèo non lội suối đi đến, ngoan cố từng bước từng bước vượt qua lạch trời giữa bọn họ, phá vỡ từng lớp băng bị phong ấn của chàng, khiến chàng mở mắt ra nhìn thế gian trăm vạn màu sắc này.
Song, ngay giây phút cuối cùng lại rời đi với toàn thân đầy máu tươi, để lại chàng một thân một mình như cô hồn dã quỷ, khổ sở đi tìm.
Là nàng cố chấp đến, cũng là nàng vội vã rời đi.
Chàng chẳng thể ghét, chẳng thể oán cũng chẳng thể hận.
Chỉ có thể trách bản thân chàng.
Ý nghĩ tự trách này nảy sinh trong phút chốc, cơ thể của chàng dường như chẳng thể chịu được linh lực di chuyển mạnh mẽ như thế này nữa, vết thương nứt ra từng cái, máu cũng từ từ chảy ra.
Nhưng sự đau đớn này bây giờ lại thành thứ duy nhất thuộc về chàng, chàng hận không thể đau hơn chút nữa, nhiều hơn chút nữa, để chàng không thể nghĩ tới bất cứ điều gì, để có thể che lấp đi nỗi thống khổ và sự hổ thẹn của mình.
Thật ra chàng nên chết ở Tử Sinh Giới.
Suy nghĩ này bất chợt xuất hiện.
Nhưng giây phút ấy, chàng lại nhớ đến ánh mắt của Hoa Hướng Vãn trên băng nguyên ở mộng cảnh, ngẩng đầu nhìn chàng.
Nàng nói, Tạ Trường Tịch, ta đau lắm.
Câu nói ấy, Hoa Hướng Vãn của hai trăm năm sau, nụ cười của nàng, sự điềm tĩnh của nàng, kí ức về nàng, mọi thứ của nàng…
Giống như một dây xích sắt, từng vòng từng vòng quấn chặt lấy chàng.
Chàng giật mình tỉnh táo trở lại.
Sao chàng có thể chết chứ?
Chàng đã khiến cho nàng một mình độc hành suốt hai trăm năm, nàng đâu phải không biết đau, cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện, nàng chỉ là không có người đồng hành cùng mà thôi.
Nếu chàng sống, chàng sẽ nhận đủ sự giày vò.
Nhưng nếu chàng chết đi, đó lại là sự giải thoát cho chàng còn nàng lại phải một mình sống tiếp.
Trong màn đêm dần dần tĩnh lặng, Linh lực mạnh mẽ chuyển động trong gân mạch của chàng cuối cùng cũng chịu an tĩnh, máu chảy ra tràn lan khắp xung quanh, nhuộm đỏ cả áo choàng trắng của chàng.
Màn tự trừng phạt này cuối cùng đã dừng lại, chàng yếu ớt nhắm mắt lại, nằm trong vũng máu thật lâu chẳng hề động đậy.
Về phần bên kia, Hoa Hướng Vãn đang nhỏ giọng kể lại quá khứ.
“Nếu như ta có thể từ bỏ huynh ấy sớm một chút, cho huynh có thể quay về Vân Lai sớm một chút, huynh sẽ không phải chết.”
“Lúc huynh còn sống, ta chưa bao giờ trân trọng huynh, mãi đến lúc huynh mất, huynh mới nói cho ta biết, huynh muốn nghe ta gọi tên huynh, muốn thấy ta vì huynh mà khoác lên bộ y phục thật đẹp. Ước nguyện nhỏ nhoi đến vậy, huynh chưa bao giờ nói với ta, ta cũng chẳng hề biết đến.”
Nói mãi, nàng đưa mắt lên, cười miễn cưỡng: “Nhưng mà huynh xem nè, bây giờ mỗi ngày ta gặp huynh đều mặc y phục mới đấy.”
Rất lâu, y mới trả lời: “A Vãn, muội không có sai.”
Vừa nói, y vừa dậy người đi đến trước mặt Hoa Hướng Vãn: “Đối với ta mà nói, thế gian này ai cũng có thể sai, chỉ có muội là không.”
“Ta đã hại chết huynh.”
“Không phải muội hại ta.” Thẩm Dật Trần lắc đầu, “Là do ta tình nguyện.”
Hoa Hướng Vãn không nói, chỉ ngửa đầu nhìn người thanh niên phía trước mặt qua đôi mắt đã ngấn lệ.
Người thanh niên dùng tay vuốt đi hàng lệ trên mặt nàng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, ta kêu người đưa huynh về Hợp Hoan Cung trước.” Hoa Hướng Vãn từ từ bình tĩnh, khịt khịt mũi, “Ta kêu bọn họ đem huynh để xuống sông băng ở Hợp Hoan Cung, ta thì đi đến phong ấn Vực Linh ở Tử Sinh Giới, xong thì quay về rồi.”
“Sau đó nữa thì Hợp Hoan Cung bị người khác hãm hại đến suy vong, Mẫu thân của ta Độ kiếp thất bại, cả một thế hệ trẻ tuổi tinh nhuệ tất cả đều hi sinh, ngoại trừ ta và Hồ Miên sư tỷ là người mà huynh quen biết, căn bản chẳng còn ai cả.”
Thẩm Dật Trần nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới hỏi đến: “Tạ Trường Tịch đâu?”
“Huynh ấy ở Tử Sinh Giới, trở thành người đứng đầu Vân Lai, ta chẳng còn gặp lại huynh ấy nữa.”
Thẩm Dật Trần nghe vậy, yên lặng đứng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “A Vãn, muội nói dối.”
Hoa Hướng Vãn ngây người nghe Thẩm Dật Trần vạch trần nàng: “Nếu muội chỉ đang vượt thời gian trở lại đây, vậy muội không thuộc về nơi này, tất cả mọi người đều là quá khứ, vậy thì Tạ Trường Tịch bây giờ không nên ở đây. Hắn xuất hiện trước mặt ta với lý do duy nhất là, là hắn đi đến đây cùng muội.”
“Hắn vẫn ở bên cạnh muội.” ánh mắt của Thẩm Dật Trần có chút lo âu, “Đúng vậy không?”
Hoa Hướng Vãn im lặng.
Thẩm Dật Trần trong lòng đã có đáp án, y nhìn xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “A Vãn, thật ra, cho dù ta sống hay chết, ta đều hi vọng muội có thể sống thật tốt.”
Nước mắt của Hoa Hướng Vãn cứ thế rơi xuống, nàng lặng nghe lời chúc phúc từ người đứng trước mặt mình: “Ta hi vọng A Vãn của ta, mỗi ngày đều vui vẻ, ta hi vọng A Vãn của ta, có thể nghe theo trái tim của mình, sống đời này cho thật tốt. Ta nhìn ra được, hắn ở bên cạnh, muội rất vui, muội từ nhỏ đã sợ một mình, ta không hi vọng muội cả đời cứ một mình mãi.”
“Ta đã đi rồi.” Thẩm Dật Trần giơ tay lên, từ tốn đặt lên xoa đầu Hoa Hướng Vãn, “Bất luận vì sao ta chết, muội cũng không được phép tuỳ táng theo ta.”
“Nếu ta đã làm vậy thì sao?”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn chậm rãi ngước lên, nhìn Thẩm Dật Trần.
Thẩm Dật Trần sửng sốt.
“Ta không thể quay đầu được nữa.” Hoa Hướng Vãn nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của y, thần sắc tĩnh lặng “Con đường này ta chỉ có thể đi một mình.”
“Ta không thể chấp nhận huynh ấy, không phải vì hận cũng không phải vì oán trách huynh ấy, chỉ là…” Hoa Hướng Vãn cười nhạt, “Con đường này, ta không thể để huynh ấy đi cùng.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn xung quanh.
Nàng đưa mắt nhìn căn phòng đầy lạ lẫm này, nhìn cách bố trí của hai trăm năm về trước, ánh nhìn từ từ chuyển về gương mặt của Thẩm Dật Trần.
“Ở đây nói cho cùng cũng chỉ là mộng cảnh.” Hoa Hướng Vãn nói xong, tất cả cảm xúc dường như thoát ly ra hết, đôi mắt kiên định, ánh mắt tỉnh táo cùng với chút nuối tiếc, “Huynh là giả, mọi thứ đều là giả dối, kể cả Tạ Trường Tịch, huynh ấy cũng chẳng nhớ gì cả.”
“Có thể được nói chuyện với huynh ta rất vui, nhưng mà Dật Trần…”
Nàng lại một lần nữa thức tỉnh bản thân; “Đối với ta mà nói, con người thật của huynh đã chết cách đây hai trăm năm rồi.”
Thẩm Dật Trần yên lặng nhìn nàng.
Những lời này nói ra khiến y có chút buồn, Hoa Hướng Vãn lại không dám nhìn vào sắc mặt của y, nàng ép bản thân nhìn về hướng khác, tự nhủ: “Đến Vân Lai đi, A Vãn của hai mươi mốt tuổi vẫn đang đợi huynh, ta chỉ là Vãn Thu thôi.”
Thẩm Dật Trần không lên tiếng, Hoa Hướng Vãn khó khăn quay lưng, đi về phía cửa, nàng đột nhiên nghe thấy Thẩm Dật Trần gọi: “A Vãn.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu, nhìn Thẩm Dật Trần đang đứng cách đấy không xa, y nhìn chăm chăm vào nàng: “Ta là giả, nhưng Tạ Trường Tịch là thật.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn biết được ý của y liền cười nhẹ, giọng điệu điềm tĩnh: “Con đường đi mãi chẳng đến đích, ta không đi.”
“Cả một đời người, không có con đường của ai là có thể đi đến cuối cả.”
Thẩm Dật Trần bước lên phía trước, kéo nhẹ tóc của nàng, chăm chú nhìn nàng: “Sống được ngày nào hay ngày ấy, đừng quá hà khắc.”
“Đó là huynh.” Hoa Hướng Vãn lắc đầu, “Không phải ta.”
Hai người không nói thêm điều gì nữa, Thẩm Dật Trần biết rằng y chẳng thể khuyên được gì nhiều, y buông mắt lặng nhìn xuống, ánh nhìn rơi vào y phục của nàng.
“Chiếc váy thật xinh.”
Hoa Hướng Vãn nghe xong, cuối cùng cũng cười lên: “Huynh thích là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, nàng mở cửa bước ra khỏi phòng.
Cơn gió lạnh thổi đến từ một nơi gần đó, điều này khiến nàng cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng cảm thấy trong tim nứt ra một khe hở, gió lạnh thổi vào trong, nàng cảm thấy rất đau, nhưng vết thương này quá lâu rồi, lâu đến mức nó kết vảy, thối rữa, thế là loại cảm giác thống khổ tê dại này cứ vậy bủa vây lấy nàng. Thậm chí nó đã trở thành một thói quen.
Nàng đứng ở hành lang một lúc, rồi quay lại phòng của mình, trong phòng lộ ra sự vắng vẻ, thường thì Tạ Trường Tịch đều sẽ ở đây đợi, nhưng hôm nay lại quá đỗi yên tĩnh, khiến căn phòng trở nên trống vắng đến lạ.
Nàng bước lên bậc và ngồi ngay cạnh giường, tựa người vào thân giường, thu chân lại tự ôm lấy chính mình.
Xung quanh quá đỗi yên tĩnh, giống như bị chìm vào trong nước, không thể hít thở cũng chẳng thể cầu cứu.
Nàng cô đơn ngồi trong căn phòng trống trải ấy, rất lâu sau đó thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Nàng chỉ yên lặng ngồi nhìn mặt đất, cạnh bên có người âm thầm không tiếng động, đến ngồi xuống bên cạnh nàng.
Chàng chẳng hề nói gì cả, tựa như không tồn tại, nhưng thân nhiệt của chàng, hơi thở của chàng lại nhắc nhở rằng, có một người bên cạnh nàng.
Hai người lặng im, qua một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói: “Tạ Trường Tịch.”
“Ừ”
“Ta hơi khó chịu.”
“Tỷ có thể nói với ta.”
“Nói cho ngươi nghe...”, nghe đến câu này, Hoa Hướng Vãn cười cười, “thì có tác dụng gì chứ?”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên: “Người mất rồi không thể sống lại, chuyện đã qua rồi thì chẳng thể thay đổi được.”
Nàng quay đầu nhìn về chàng thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình: “Ngươi thì có thể làm được gì?”
Chàng có thể làm được gì cho nàng?
Chuyện đã xảy ra chàng không thể nghịch chuyển, chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vùng vẫy trầm luân trong biển khổ.
Mặc cho chàng đồng hành bôn ba đến đây cùng nàng, nhưng những giày vò, gian khổ mà con người này phải chịu cũng sẽ chẳng giảm đi được phần nào.
Đời này của chàng nhận được vô số an ủi, lúc nàng mất, lúc một mạch của Vấn Tâm Kiếm gần như chết sạch, lúc Thiên Kiếm Tông bị vây nhốt, Côn Hư Tử, chưởng môn…vô số người đến an ủi chàng.
“Trường Tịch, ngươi đừng buồn.”
Nhưng đáng để đau thì vẫn rất đau, không thể chợp mắt thì vẫn không tài nào chợp mắt, đau khổ thì vẫn là đau khổ, chẳng thể thay đổi nửa phần.
Chàng vẫn phải nhân tình qua lại ứng đối với đám người này, điềm tĩnh nói với họ: “Đa tạ đã quan tâm.”
Sau đó mọi người đều truyền nhau, Vấn Tâm Kiếm của chàng đã đến phác cảnh, giống như thiên đạo nhìn thời thế, không cần âu lo, cũng chẳng cần để tâm.
Chắc rằng tình cảm của chàng tất cả đều sẽ như nước trôi về biển, chàng sẽ chẳng bao giờ hồi đáp.
Ngoài một mạch của Vấn Tâm Kiếm ra, ngoại trừ Côn Hư Tử thì với Thiên Kiếm Tông mà nói, chàng không phải một con người, chẳng qua chỉ là một thanh kiếm.
Nhưng chàng biết bản thân thanh kiếm này, suốt ngày suốt đêm, chịu đựng bao nhiêu giày vò.
Thống khổ và bất an ép chàng bước đến Dị Giới, ép chàng tàn sát, ép lấy chàng mỗi ngày một viên Tuyệt Tình Đan, để có thể tiếp tục tu Vấn Tâm Kiếm.
Chàng từng nghĩ rằng, chỉ cần tu Vấn Tâm Kiếm đến đạo thành thực sự, thì chàng sẽ không còn đau khổ, nhưng đến cuối cũng mới hiểu ra.
Chàng mãi mãi không thể thành đạo.
Giờ đây nghe nàng hỏi câu này, “Có thể làm được gì?”, chàng không nói được thành lời.
Chàng quay mặt qua nhìn nàng với nét mặt tái nhợt lạ thường, linh lực bộc phát ban nãy đã để lại chi chít các vết thương, dù chỉ là một động tác nhỏ như quay đầu nhìn nàng, cũng sẽ khiến chàng đau đớn đến lạ.
Trong đầu chàng nhớ lại tất cả những khoảng khắc trong đời chàng gặp qua, khi chàng khiến cho người khác thích, khiến người khác vui vẻ, cũng nhớ lại những khi nàng để ý đến, khi nàng cười.
“Không ai dạy ngươi làm thế nào để khiến cho nữ nhân vui vẻ hay sao?”
Giọng nói của Hồ Miên vang lên.
“Ngươi muốn ta làm cho ngươi vui lòng?”
Chàng điềm tĩnh hỏi dò, Hoa Hướng Vãn nghe đến câu này, lập tức thấy kỳ lạ: “Ngươi còn biết khiến cho người khác vui ư?”
Tạ Trường Tịch gật đầu, chỉ nói: “Ta đang học.”
Nói xong, chàng liền đứng dậy. Lúc này nàng mới phát hiện ra, chàng nãy giờ không mang giày, chân trần cứ thế đi qua đi lại, cất bước đi vào trong phòng, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra một cái quạt, bày ra khởi thức của một điệu múa, đưa chiếc quạt che lấy mặt, rồi lại nhẹ nhàng lộ mặt ra.
“Ngươi…”
Hoa Hướng Vãn còn chưa nói xong, đã thấy chàng từ từ múa tiếp.
Chàng học theo điệu múa của những người mà chàng thấy ở tiểu quan quán lúc trước, mỗi một động tác đều vô cùng phức tạp, giống như trời cao tạo ra một món đồ chơi tinh xảo vậy, điềm tĩnh hoàn thành mỗi động tác.
Chàng thậm chí còn mô phỏng luôn cả biểu cảm của họ, duy chỉ có đôi mắt ấy, từ đầu đến cuối lại mang theo một sự trong veo có thể nhìn thấu hồng trần.
Thật ra đây đều không phải chuyện chàng nên làm.
Chàng vốn là Thần phật không hề có thất tình lục dục, cách ngạn xem tình, như đúng mà sai. Giờ đây tỉnh tỉnh mê mê bước vào chốn hồng trần, không hiểu làm sao để khuyên giải, không biết nói chuyện như thế nào, chỉ có thể là người khác nói gì thì chàng học đó.
Chàng học được khóe miệng cong cong, đưa quạt qua đôi mắt, đôi mắt khẽ đong đưa, ngập ngừng như có điều muốn nói.
Còn học được cách lắc đầu đi lùi từng bước nhỏ về sau, nhìn như đang tranh chấp với người khác vậy.
Ngữ điệu chàng trong trẻo lạnh lùng, âm điệu chuẩn xác không có sai sót hát lên từng câu ca, Lan Hoa Chỉ xoay chuyển, còn có thể thấy được từng đoá Hoa Lan Chỉ kim sắc ở trên tay chàng nở rộ rồi lại rơi xuống như những hạt cát.
Tu trăm năm vì diễn một màn kịch, tay cầm kiếm cầm quạt, một thân cốt kiếm lại cong lưng múa.
Lúc đầu nàng vốn muốn kêu chàng dừng lại, nhưng nhìn thấy chàng thần sắc nghiêm túc như thế, nàng liền ý thức được, chàng đang dỗ nàng.
Tạ Trường Tịch không hiểu nhân tình, không biết ái hận, chàng đến “thích” cũng không thể giãi bày.
Nhưng chàng vẫn nỗ lực để học cách dỗ nàng.
Đây là chuyện mà trong quá khứ Tạ Trường Tịch sẽ không bao giờ làm, chàng nhìn rõ được thế sự, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng người đó là thần.
Mà ngay giây phút này đây, chàng chỉ là là Tạ Trường Tịch của một mình nàng.
Hoa Hướng Vãn tĩnh lặng nhìn theo, ánh mắt không thể rời khỏi, nàng giống như người khán giả duy nhất dưới khán đài, dưới ánh đèn đung đưa, ôm lấy mình, chăm chú nhìn cái người trên sân khấu dùng cả tâm huyết đển diễn vở kịch độc nhất một vai.
Nàng không nói, chàng thì không dừng.
Mỗi một động tác đều mang theo sự đau đớn của chi chít vết thương, máu từ y phục chảy ra lặng im không một tiếng động, đêm tối khiến cho tất cả màu sắc trở nên ảm đạm, căn bản không thể phân biệt được đâu là màu máu, đâu là sắc hoa trên y phục.
Hoa Hướng Vãn nhìn sự nỗ lực của tên ngốc này, ánh mắt cũng trở nên ấm áp.
Cuối cùng nàng cũng cảm giác được là có người kéo nàng đi, cố gắng kéo nàng ra khỏi mặt nước, nàng có thể không cần nghĩ ngợi, không nghe, không nhìn, đem tất cả ánh nhìn dừng tại người đang đứng trước mặt mình.
Đợi một lúc lâu, nàng nghe ra giọng của chàng có chút khàn, nàng cuối cùng đã chịu lên tiếng: “Đừng hát nữa.”
Động tác của Tạ Trường Tịch dừng lại, chàng quay đầu nhìn, ánh mắt điềm tĩnh nhìn lấy nàng.
“Ta vui rồi.”
Nàng mở lời, trong ánh mắt của Tạ Trường Tịch như đem theo những tia vui sướng.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đứng cách nàng không xa, vẫy tay gọi với: “Tạ Trường Tịch, ngươi qua đây.”
Tạ Trường Tịch nghe thấy nàng, liền đi đến trước mặt nàng.
Chàng xổm xuống nửa người, một gối quỳ xuống mặt đất, quỳ trước mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng.
Hoa Hướng Vãn nhìn thẳng vào gương mặt chàng thanh niên đang ở trước mặt mình, giây phút ấy, nàng đặc biệt cảm kích, đây là một mộng cảnh và sẽ chẳng một ai nhớ về điều gì cả.
“Tạ Trường Tịch.” nàng ấm áp nói, “Thật ra huynh không phải đệ đệ của ta.”
Tạ Trường Tịch nghe xong, ánh mắt ôn nhu: “Vậy ta là ai?”
“Huynh là người mà ta từng thích.”
Nàng nhìn xuống: “Ta từng thích huynh, nhưng huynh lại không thích ta. Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, có rất nhiều người ta đều không biết trân trọng, sau đó Thẩm Dật Trần mất đi, Hợp Hoan Cung lật đổ, ta chỉ còn một mình, ta phải làm một chuyện rất quan trọng, ngay lúc này huynh trở về rồi.”
“Vậy thì sao?” Tạ Trường Tịch điềm đạm dò hỏi, “Nàng muốn ta làm gì?”
Hoa Hướng Vãn không nói, nàng nghe thấy giọng của chàng, khóe mắt cay cay lạ thường.
“Tạ Trường Tịch!”, nàng ngẩng đầu, mang theo mấy phần mong mỏi nhìn chàng, “Huynh nói xem, nếu Thẩm Dật Trần không chết, Hợp Hoan Cung không xảy ra chuyện, huynh và ta trở về Tây Cảnh sẽ ra sao nhỉ?”
Tạ Trường Tịch nghe giả thuyết của nàng, im lặng không nói.
Hoa Hướng Vãn nghĩ là do chàng nghe không hiểu.
Chàng không có ký ức, tìm mọi thứ theo bản năng của mình.
Những màn vũ đạo ấy, những điệu hát nhân gian ấy, có lẽ cũng giống những thứ như tu vi, kiếm pháp, hay chữ viết của chàng đều đã khắc trong tâm thức của chàng.
Nhưng những gì nàng đã trải qua, lại là thứ chàng không thể biết được.
Dù cho nàng có nói cho chàng nghe, tương lai Hợp Hoan Cung sẽ đổ xuống, Thẩm Dật Trần sẽ chết, có lẽ chàng cũng chẳng thể hiểu được, những điều đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng Tạ Trường Tịch nghe những lời này, thần sắc không đổi.
Nếu như Thẩm Dật Trần không chết.
Nếu Hợp Hoan Cung không bị huỷ diệt.
Nếu Tạ Trường Tịch chàng ta không phải là truyền nhân duy nhất của Vấn Tâm Kiếm.
Thì ngay lúc này, bọn họ gặp gỡ…
Nghe thấy giả thuyết ấy, chàng không nhịn được mà cười.
“Ta sẽ yêu nàng.”
Chàng không chút do dự.
Chàng không biết Hoa Hướng Vãn sẽ yêu một Tạ Trường Tịch không tu Vấn Tâm Kiếm hay không.
Nhưng Tạ Trường Tịch nhất định sẽ yêu Hoa Hướng Vãn.
- -----------------------
[Tác giả có điều muốn nói]
Tối hôm qua Nguyên Tiêu, lúc về viết thì có hơi muộn rồi, cảm giác như chưa đạt đến mục đích chương mà mình mong muốn.
Hôm nay xem qua xem lại, vì chương tiếp theo nên sửa lại một chút.
Mình biết là ở ver trước thật ra cũng không có vấn đề gì, nó có độ dãn và điểm tốt của riêng nó, nhưng bởi vì mạch cảm xúc của tình tiết có hơi không ăn khớp với chương sau, nên là đổi thành ver này.
Ôm đầu khóc lớn, quỳ xuống xin tha thứ.
Phát hồng bao cho mọi người vui vẻ nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT