Hoa Hướng Vãn nghe chàng gọi tỷ tỷ, không nhịn được cười. Nàng đang muốn nói gì đó thì nghe ngoài cửa sổ có tiếng gió tạt. Tạ Trường Tịch phản ứng cực nhanh, rút kiếm đâm thẳng về phía đối phương. Hoa Hướng Vãn mới kịp hô một tiếng: “Chậm đã...”
Đã nghe “Đinh” một tiếng nhỏ, Hồ Miên quỳ một gối ở cửa sổ, hai ngón tay kẹp mũi kiếm của Tạ Trường Tịch. Nàng ấy quay đầu lại nhìn về phía Hoa Hướng Vãn ở trên giường, nhướng mày nói: “Muội tìm được sói con này ở đâu ra thế?”
“Đệ ấy là đệ đệ của muội, Tạ Trường Tịch, từ Vân Lai đến đây tìm muội. Mất trí nhớ.”
Hoa Hướng Vãn làm mặt quỷ với Hồ Miên, sợ nàng ấy vạch trần lời nói dối của nàng. Hồ Miên vừa nghe lập tức hiểu ra, ánh mắt lộ ra vẻ “Giỏi lắm”. Sau đó nàng ấy ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò buông mũi kiếm ra nói: “Cái đó, đệ đệ ngoan, ta là sư tỷ của tỷ tỷ ngươi, Hồ Miên. Ngươi đừng đề phòng như vậy.” Hồ Miên xoay người, dựa vào trên cửa sổ, cười tủm tỉm nói: “Nào, gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe chút.”
Tạ Trường Tịch lạnh mắt nhìn nàng ấy bất động.
Hồ Miên “Chậc” một tiếng, lẩm bẩm: “Không thú vị.”
Nói xong, nàng ấy từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi về phía Hoa Hướng Vãn: “Muội sao rồi? Tử Tiêu Đạo Nhân kia có làm muội bị thương không?”
“Không.”
Hoa Hướng Vãn lắc đầu, chỉ hỏi: “Tử Tiêu Đạo Nhân làm gì đó?”
“Muội bị bắt cóc rồi mà còn không biết à?”
Hồ Miên ngồi vào một bên, gõ gõ bàn nói với Tạ Trường Tịch: “Tiểu mỹ nhân, dâng trà.”
Tạ Trường Tịch không để ý tới nàng ấy. Hoa Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, Trường Tịch, đệ đi ra ngoài pha trà trước được không?”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, nhìn một lượt hai người rồi lúc này mới đi ra ngoài.
Hồ Miên đánh giá bọn họ. Chờ Tạ Trường Tịch vừa đi, nàng ấy lập tức bố trí kết giới, tiến đến trước mặt Hoa Hướng Vãn: “Vãn Thu, trước kia ta không biết hóa ra muội là loại người này đó. Hắn nhìn như mới 17 tuổi hả? Này mà muội cũng xuống tay được?”
“Tỷ bớt quản ta.” Hoa Hướng Vãn lườm nàng ấy một cái: “Ta có chút chuyện khác, mang theo chàng mà thôi. Tỷ đừng nghĩ nhiều. Tử Tiêu Đạo Nhân là sao?”
“Hắn ta là người cung phụng con Vực ở gần đây. Mấy năm trước hắn ta tu đạo, bị một cô gái làm cho đau lòng, tự mình không giết nổi nhà người ta nên cung phụng một con Vực. Sau khi tu vi tăng nhanh thì hắn ta đi tìm đối phương, lỡ tay giết người ta cho nên mất trí. Hiện nay hắn ta bắt giữ nữ tử khắp nơi, muốn để những nữ tử này trở thành tế phẩm, làm người trong lòng hắn ta sống lại.”
“Hàng năm đều tồn tại mấy người không biết quý trọng, chết rồi mới làm ra vẻ thâm tình.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, thấy Hồ Miên dường như xuất thần nghĩ gì đó thì nói: “Thế giờ người đâu?”
“Giết rồi. Ta còn giữ làm gì?”
Hồ Miên quay đầu liếc nàng một cái. Hoa Hướng Vãn đắn đo: “Lúc ta đi thấy tỷ không giống có thể giết bọn họ. Là... có kỳ ngộ gì à?”
Vừa nói cái này, Hồ Miên lập tức hứng thú. Nàng ấy ngồi vào bên cạnh Hoa Hướng Vãn, kích động nói: “Vãn Thu, muội từng nghe nói đến Lăng Tiêu Kiếm chưa?”, “Nghe nói rồi.” Hoa Hướng Vãn ra vẻ bình tĩnh: “Tần Mẫn Sinh à?”
“Ta nói muội nghe, ta coi trọng chàng ấy.”
Hồ Miên nói rất nghiêm túc. Hoa Hướng Vãn ra vẻ kinh ngạc: “Hắn ta? Hắn ta có tiếng không hiểu phong tình. Tỷ coi trọng hắn ta... Sợ là hắn ta sẽ không coi trọng tỷ?”
“Sao có thể?”
Vừa nghe lời này, Hồ Miên mở to mắt, giận dữ nói: “Ta bảo đảm trong ba tháng nhất định bắt được chàng ấy. Muội không tin thì cứ nhìn xem. Hiện nay sư tỷ cho muội một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
Hoa Hướng Vãn chớp chớp mắt.
“Giúp ta nhìn chằm chằm chàng ấy.” Hồ Miên tiến đến trước mặt nàng: “Gần đây ta phải đi vào một mật cảnh. Muội giúp ta để ý chàng ấy, thuận tiện làm rõ tất cả yêu thích của chàng ấy. Chờ ta trở lại.”
Biết người biết ta bách chiến bách thắng, Hợp Hoan Cung muốn ra tay, vậy tất nhiên phải hiểu đối phương trước.
Vừa hay lần này Hoa Hướng Vãn nhập cảnh, mục đích là vì làm rõ rốt cuộc năm đó Tần Mẫn Sinh đã làm gì. Nàng gật gật đầu: “Ngày mai ta sẽ đi tra.”
“Tỷ!” Hai người đang nói, giọng của Tạ Trường Tịch xuất hiện ở cửa: “Ta đã bưng trà trở lại.”
Chàng biết rõ hai người này là muốn đuổi chàng đi để nói chuyện, vào cửa còn phải cố ý chào hỏi.
Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên liếc nhau. Hồ Miên cười cười: “Vậy muội đi tra đi. Có việc thì cho ta biết. Ta đi ngủ trước một giấc.”
Nói xong, Hồ Miên đứng dậy, nhảy cửa sổ rời đi.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới bảo Tạ Trường Tịch vào. Tạ Trường Tịch thấy Hồ Miên rời đi, chàng bưng trà, sau khi chần chờ một lát, chàng nhỏ giọng nói: “Tỷ, ta đi thuê phòng khác.”
Hoa Hướng Vãn thấy vẻ mặt chàng kiên định thì biết, nếu nàng từ chối, có khi chàng sẽ nhất định đòi ngủ ở bên ngoài cửa sổ.
Chỉ cần người ở lại là được, nàng cũng không có tâm tình tranh với chàng. Nàng phất phất tay nói: “Đi đi. Đừng cách ta quá xa.”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch trả lời, sau đó buông khay trà, tự mình đi thuê một phòng.
Phòng của chàng ở ngay cách vách phòng Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn cảm giác được. Nàng giơ tay đặt một cái kết giới cho phòng của chàng rồi nhắm mắt ngủ.
Tạ Trường Tịch phát hiện nàng đặt kết giới cho mình. Chàng xoay đầu đi, nhìn mặt tường. Lúc lâu sau, chàng gỡ ngọc bài Thiên Kiếm Tông của mình xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng thật sự là tỷ tỷ của chàng ư?
Nếu đúng là như vậy thì vì sao chàng vẫn loáng thoáng cảm thấy không đúng?
Nếu không phải thì vì sao... chàng lại muốn thân cận nàng như vậy, cảm thấy ở bên nàng rất yên tâm?
Chàng nghĩ không ra, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cuối cùng chàng quyết định, mặc kệ tương lai thế nào, hiện giờ nàng tốt với chàng một ngày, chàng sẽ tốt với nàng một ngày.
Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm. Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Hoa Hướng Vãn kiểm tra đơn giản cho chàng. Sau khi xác nhận chàng không có vấn đề gì, nàng dắt chàng đi trả phòng rồi đi ra ngoài.
Nàng dẫn chàng trở về sơn động đêm hôm trước. Sau khi kiểm tra quanh một vòng thì tìm được hơi thở của Tần Mẫn Sinh.
Tần Mẫn Sinh không có cố tình che giấu tung tích của mình. Hoa Hướng Vãn đuổi theo hắn ta một đường đi về phía trước. Tạ Trường Tịch đi theo sau nàng, không bao lâu thì hiểu ra ý đồ của nàng: “Ngươi đang tìm Kiếm tu tối hôm qua?”
“Không sai.”
Hoa Hướng Vãn không giấu chàng.
Trong lòng Tạ Trường Tịch có chút không vui khó hiểu, nhưng lại không biết vì sao. Chàng mím môi: “Ngươi tìm hắn ta làm gì?”
“Sư tỷ của ta coi trọng hắn ta.” Hoa Hướng Vãn thẳng thắn trả lời: “Nên để ta chú ý quan sát.”
“À!” Tạ Trường Tịch gật gật đầu, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Để ý hắn ta làm gì?”
“Làm rõ con người hắn ta.” Hoa Hướng Vãn liếc chàng một cái: “Theo đuổi nam nhân phải có sách lược, không thể mạnh mẽ ép buộc. Đầu tiên phải biết yêu thích của hắn ta, sau đó tỉ mỉ sắp đặt nhằm vào cá nhân hắn ta.”
Nghe Hoa Hướng Vãn nói, Tạ Trường Tịch nhíu mày: “Ngươi... Hình như ngươi rất quen với loại chuyện này?”
“Ặc...” Hoa Hướng Vãn vừa nghe đã biết chàng không tán đồng việc này. Nàng vội giải thích: “Ta chỉ hỗ trợ, bản thân ta cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm.”
Tạ Trường Tịch gật gật đầu, không nói thêm gì.
Hai người đuổi theo một ngày một đêm, cuối cùng cũng đuổi kịp Tần Mẫn Sinh.
Hắn ta tìm một sơn động, ngồi đả tọa. Hai người không dám tới quá gần, chỉ có thể nhìn từ xa.
Nhìn một buổi sáng, Tần Mẫn Sinh bất động. Tạ Trường Tịch cũng dứt khoát đả tọa. Hoa Hướng Vãn đành ngồi xổm một bên, bất động.
Nhìn đến buổi tối, Hoa Hướng Vãn đã mệt nhoài. Nàng ngậm cây cỏ đuôi chó, bắt đầu ngồi xổm đếm kiến.
Đếm kiến tới đêm khuya, Hoa Hướng Vãn mơ mơ màng màng.
Ngày tháng không có Kim Đan, nàng làm việc và nghỉ ngơi như một phàm nhân. Sau khi đã quen, dù không có cố ý duy trì, nàng cũng thấy buồn ngủ. Hiện nay không có việc gì, tuy nàng cố gắng, nhưng Tần Mẫn Sinh này quá mức nhạt nhẽo. Nàng nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm, hoàn toàn không nhịn nổi, không hay biết ngã sang bên cạnh, gục vào vai Tạ Trường Tịch.
Chàng định giục nàng rời đi, nhưng nháy mắt quay đầu khi thấy ánh trăng dừng ở trên mặt nàng.
Dường như nàng cực kỳ mệt, trên mặt đầy vẻ mỏi mệt, màu da trắng bóng như ngọc, lông mi dày nhỏ dài.
Nàng lẳng lặng dựa vào chàng, như coi chàng thành chỗ dựa, dựa sát vào chàng giống con mèo nhỏ. Trái tim chàng đột nhiên trũng xuống. Chàng lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, nhất thời lại cảm thấy, hẳn nên là như vậy.
Nàng nên dựa vào chàng như vậy, mà chàng nên vì nàng che mưa chắn gió, để nàng dựa vào.
Nghĩ đến đây, chàng mới kinh ngạc phát hiện dường như mình có chút quá phận, nhưng ngẫm lại, nếu đây là tỷ tỷ của mình...
Thì đúng là cũng nên như thế.
Chàng gian nan thu ánh mắt, lại nhắm mắt, lặng yên không một tiếng động mở kết giới ra, để tránh gió đêm quá lạnh, làm nàng bị lạnh mà tỉnh.
Khi Hoa Hướng Vãn mơ màng tỉnh lại, đã là chính ngọ ngày hôm sau. Tần Mẫn Sinh còn đang đả tọa, Tạ Trường Tịch cũng đang đả tọa.
Hoa Hướng Vãn cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị bọn họ ép đến điên mất.
Cũng may kiên trì đến ngày thứ ba, rốt cuộc Tần Mẫn Sinh có động tác. Hắn ta tỉnh lại từ trong nhập định, đứng dậy đi ra ngoài. Hoa Hướng Vãn vừa thấy hắn ta đi ra ngoài, vội đi theo.
Hắn ta đi xuống trấn nhỏ dưới chân núi, đi vào khách điếm thuê phòng. Sau đó hắn ta lại đi tửu quán mua mấy bầu rượu, tiếp đó lộn về khách điếm.
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch ngồi xổm ở nóc nhà, xa xa đi theo hắn ta. Nhìn hắn ta vào hành lang dài ở khách điếm, đột nhiên một tiếng nữ tử vang lên: “Tần Đạo quân.”
Tần Mẫn Sinh nghe vậy dừng bước chân. Hắn ta quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tử dựa vào cuối hành lang. Nữ tử ăn mặc hở hang, ý cười uyển chuyển: “Tần Đạo quân còn nhớ rõ ta không?”
“Vu Mị.”
Tần Mẫn Sinh lạnh giọng mở miệng, khẽ nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đêm dài đường xa, thực sự rét lạnh.” Vu Mị từng bước một đi lên trước, ngừng ở trước mặt Tần Mẫn Sinh, chớp chớp mắt: “Tần Đạo quân không mời ta vào phòng à?”
Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức phản ứng lại, bắt lấy Tạ Trường Tịch chạy nhanh dọc theo mái hiên một đường chạy đến phòng Tần Mẫn Sinh. Sau khi đẩy cửa sổ ra, nàng nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, thấy căn phòng này chỉ có một cái tủ quần áo có thể ẩn nấp. Nàng vọt đến trước tủ quần áo, gọi Tạ Trường Tịch: “Mau vào đi!”
Tạ Trường Tịch sửng sốt. Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hoa Hướng Vãn sốt ruột, túm Tạ Trường Tịch nhét vào trong.
Tạ Trường Tịch nhíu mày, bị nàng nhét vào trong tủ. Hoa Hướng Vãn tự mình nhanh chóng lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt chen vào tủ. Nàng đóng cửa tủ lại, sau đó giơ tay dán một lá bùa ở phía trước, ngay sau đó nghe bên ngoài có người đẩy cửa đi vào.
Tủ quần áo không nhỏ, nhưng muốn chứa hai người thì lại có vẻ cực kỳ hẹp.
Tạ Trường Tịch cuộn ở trong tủ quần áo, Hoa Hướng Vãn ngồi ở một đầu khác, chân dính sát vào với chàng, nghiêm túc nhìn chằm chằm bên ngoài.
Tu vi nàng cao hơn Tần Mẫn Sinh và Vu Mị một đoạn. Nàng mang theo Tạ Trường Tịch tránh ở trong ngăn tủ, hai người bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra hai bọn họ tồn tại.
“Ngươi tới làm gì?”
Tần Mẫn Sinh lạnh lùng hỏi.
Vu Mị chống đầu, lắc xích, hở cẳng chân, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai chính là ngày giỗ của mẫu thân ngươi à?”
“Vu Sở muốn tới?”
“Suy nghĩ nhiều rồi.” Vu Mị vừa nghe lời này, lập tức ngắt lời hắn ta: “Tông chủ sao có thể tự mình lại đây?”
“Vậy ngươi cút đi.”
“Ui da.” Vu Mị đứng dậy, đi đến gần Tần Mẫn Sinh, muốn duỗi tay ôm cổ hắn ta: “Đừng lạnh lùng như vậy...”
Còn chưa dứt lời, Tần Mẫn Sinh bắt được tay nàng ta, cảnh cáo: “Có chuyện thì nói.”
“Được rồi.” Vu Mị bất đắc dĩ: “Ta thay Tông chủ đến để dặn ngươi làm một chuyện. Tông chủ nói...” Vu Mị quay đầu ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu nghịch móng tay của mình: “Chỉ cần ngươi thành công thì sẽ cho ngươi nhận tổ quy tông, trở thành người thừa kế của Vu Cổ Tông.”
Tần Mẫn Sinh nghe vậy, cười nhạo nói: “Không phải ông ta nói ta là đồ hạ tiện do kỹ nữ sinh ra, không có quan hệ với Vu Cổ Tông?”
“Ngươi tiện thì là tiện.” Vu Mị cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhưng tiện nhân có thể sử dụng thì cũng là người.”
Tần Mẫn Sinh không nói lời nào. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tất cả âm thanh, cảm giác, đều bị phóng đại vô hạn.
Bao gồm độ ấm, hô hấp.
Tủ quần áo quá nhỏ hẹp, Tạ Trường Tịch cảm giác toàn bộ tủ quần áo đều là hương vị của Hoa Hướng Vãn. Nàng kề sát ở bên chàng, độ ấm theo thời gian cũng tăng dần lên.
Hoa Hướng Vãn không phát hiện. Nàng nghe chuyện bên ngoài rất nghiêm túc, nhưng Tạ Trường Tịch lại không có cách nào bỏ qua loại cảm giác này.
Chàng không biết trước khi mất trí nhớ thì mình là thế nào, cũng không biết hình thức ở chung của mình và Hoa Hướng Vãn.
Nhưng lúc này giờ phút này, da thịt Hoa Hướng Vãn thỉnh thoảng lại cọ qua chàng. Chàng cảm thấy có loại cảm giác tê dại vi diệu, làm chàng không nhịn được muốn tránh.
Nhưng tủ quần áo khiến chàng không thể tránh đi đâu được, chỉ có thể cố gắng dời đi lực chú ý, niệm thanh tâm chú, không nhìn nàng nữa.
Ngoài phòng lặng im một lúc lâu, cuối cùng giọng của Tần Mẫn Sinh lại lần nữa vang lên: “Chuyện gì?”
“Nghe nói, mấy ngày hôm trước, ngươi gặp được Hồ Miên của Hợp Hoan Cung?”
Vu Mị dường như đã sớm biết hắn ta sẽ đồng ý, giọng điệu thờ ơ, Tần Mẫn Sinh gật đầu: “Phải. Gặp mặt một lần.”
“Ý tông chủ, chính là muốn ngươi tiếp tục mối nhân duyên này.”
Nghe lời nói của nàng, Tần Mẫn Sinh nâng mi, Vu Mị nhìn Tần Mẫn Sinh: “Làm nàng thích ngươi, tín nhiệm ngươi. Ngươi có thể làm được không?”
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Tần Mẫn Sinh hỏi. Vu Mị cười khẽ: “Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi có thể làm được không?”
Tần Mẫn Sinh không nói, như đang ngẫm nghĩ. Vu Mị không chút để ý gõ mặt bàn, nhắc nhở chàng: “Đây chính là cơ hội cuối cùng cho ngươi về Vu Cổ Tông. Nếu ngươi thành công, tương lai ngươi có thể là Thiếu chủ của Vu Cổ Tông, thậm chí Tông chủ. Làm nhân vật đứng đầu trong chín Tông, so với hiện tại làm một tán tu, không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần?”
“Con người sống phải bò lên trên.” Vu Mị nhìn chằm chằm hắn ta: “Ngươi nói đúng không?”
Hai người giằng co. Qua lúc lâu, Vu Mị đứng lên: “Quyết định xong thì nói cho ta. Hiện tại Hồ Miên ở bí cảnh Cổ Kiếm. Ngươi muốn tiếp xúc nàng thì đây là cơ hội tốt nhất.”
Nói xong, Vu Mị đi ra ngoài, trong nháy mắt quay người, nàng ta đột nhiên quay đầu: “Ta nói, ngươi vẫn là lần đầu tiên à? Thật không cần thử với ta hả?”
“Cút!”
Tần Mẫn Sinh quát khẽ. Vu Mị cười không chút để ý, xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi nàng ta rời đi, Tần Mẫn Sinh một mình ngồi ở trong phòng. Một lát sau, hắn ta cầm bầu rượu, ngồi uống một mình.
Có hắn ta chặn bên ngoài, Hoa Hướng Vãn đương nhiên không thể đi ra ngoài. Nàng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trong tủ quần áo chật hẹp với Tạ Trường Tịch.
Chân nàng đã hơi tê rần, không nhịn được khẽ nâng lên, duỗi thẳng chân về phía Tạ Trường Tịch.
Động tác này của nàng trong nháy mắt đánh động đến Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch nhíu mày nhìn nàng tựa như chất vấn.
Hoa Hướng Vãn ra vẻ xin lỗi, sau đó nhéo nhéo chân mình, ý bảo chân đã tê rần.
Tạ Trường Tịch nhíu mày không buông, coi như chịu đựng để cho nàng đỡ tê.
Hoa Hướng Vãn cười cười lấy lòng, duỗi tay đi bóp chân Tạ Trường Tịch, mát xa cho chàng, lại nhìn nhìn chân mình, ý bảo chàng làm theo.
Ai biết Tần Mẫn Sinh này sẽ uống bao lâu, phải chịu đựng lâu như vậy, đây là sự tra tấn với hai người.
Nhưng mà nàng chủ động lấy lòng, Tạ Trường Tịch lại không chút cảm kích. Trong nháy mắt tay nàng đặt lên cẳng chân nàng, chàng càng mím chặt môi, nhìn chằm chằm nàng, cảnh cáo nàng đừng làm xằng bậy.
Hoa Hướng Vãn không ngừng nhìn chân mình, dùng ánh mắt cầu xin chàng.
Tạ Trường Tịch bị nàng nhẹ nhàng nhéo cẳng chân.
Không thể không thừa nhận, nhéo như vậy, thật ra người sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng nàng nhéo chân chàng, ngoài mang đến một loại cảm giác thoải mái.
Còn có loại xúc cảm vi diệu dâng lên, tê tê dại dại, theo cẳng chân một đường hướng lên trên, tới chỗ không thể nói kia.
Chàng một mặt muốn ngăn cản nàng, một mặt sâu trong nội tâm lại có vài phần mơ hồ, chờ mong... không nói nên lời?
Ý thức được điểm này, trong lòng chàng đột nhiên kinh hãi. Cũng chính vào lúc này, Tần Mẫn Sinh hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Tần Mẫn Sinh ra khỏi phòng, Tạ Trường Tịch gần như không chút do dự, đẩy ngay cửa tủ quần áo ra, nhào ra ngoài như chạy trốn.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, sau đó nhanh chóng xé phù xuống, để lại một người giấy đuổi theo Tần Mẫn Sinh, tự mình nhanh chóng đuổi theo Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch chạy trốn cực nhanh. Chờ khi Hoa Hướng Vãn đuổi theo thì chàng đã tới đường cái rồi.
Nàng dùng thần hành phù mới miễn cưỡng đuổi kịp chàng. Nàng túm lấy cổ tay chàng, vội nói: “Đệ chạy cái gì?!”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Hoa Hướng Vãn xem chàng như người câm, nhất thời có chút bất đắc dĩ: “Tạ Trường Tịch, có phải không ai dạy đệ nói chuyện không?”
Tạ Trường Tịch cúi đầu, Hoa Hướng Vãn nghĩ những người mà Tử Sinh Giới dạy ra hình như đều là dạng này.
Nàng ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: “Tạ Trường Tịch, có phải đệ có gì khó chịu không. Đệ nói cho ta đi.”
“Ta không có khó chịu.”
“Hiện tại ngươi như thế này...” Hoa Hướng Vãn nói rất nghiêm túc: “Còn bảo không khó chịu.”
Tạ Trường Tịch sửng sốt. Hoa Hướng Vãn nhìn chàng, thế mà lại cảm thấy có chút đáng thương. Nàng không biết vì sao nàng lại cực kỳ có kiên nhẫn với Tạ Trường Tịch 17 tuổi.
Có lẽ là bởi vì tuổi còn nhỏ, còn có không gian trưởng thành, nàng không nhịn được muốn dạy chàng nhiều một chút: “Đệ đừng cái gì cũng giữ ở trong lòng, cảm thấy có chỗ không tốt, đệ cứ nói ra. Đệ thích cái gì, đệ cũng nói ra.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ: “Có phải đệ không thích ta chạm vào đệ không? Ta đồng ý với đệ.” Nàng buông chàng ra, vươn tay, làm ra tư thế đầu hàng: “Về sau ta chắc chắn sẽ không chạm vào đệ. Đệ đừng nóng giận nhé?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tạ Trường Tịch càng cảm thấy khó chịu.
Chàng cúi đầu, khó nhọc nổi: “Ta... Không phải không thích.”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn ngây ra, Tạ Trường Tịch chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Là bởi vì ta thích… nên mới… cảm thấy… sợ hãi.”
Mỗi một chữ chàng đều nói rất gian nan, nhưng lại cố gắng biểu đạt, tựa như nghe vào lời nàng nói. Chàng đang cố gắng giải thích.
Hoa Hướng Vãn nhìn đôi mắt nghiêm túc trong sáng của chàng, đột nhiên ý thức được.
Thật ra không giống.
Chàng và Tạ Trường Tịch năm đó, khác nhau.
Khi đó Tạ Trường Tịch, lưng đeo trách nhiệm với Thiên Kiếm Tông.
Chàng là người thừa kế Vấn Tâm Kiếm định ra. Chàng biết phá kết giới Tử Sinh Giới, trên người chàng nặng trĩu, trên lưng sớm đã đeo kỳ vọng và sinh tử của quá nhiều người.
Nhưng Tạ Trường Tịch hiện nay, chàng quên hết mọi thứ, chẳng còn biết gì cả. Chàng như một tờ giấy trắng, sạch sẽ, lại cũng là dáng vẻ chân thật nhất.
Nàng nhìn người trước mặt, không biết vì sao chợt có vài phần chua xót.
Nàng không nhịn được bật cười: “Đệ nói từng chữ từng chữ như vậy, ta còn cho rằng đệ nói lắp.”
Tạ Trường Tịch lúng túng, nhẹ nhàng cụp mi: “Ta không nói lắp.”
Chàng chỉ chưa bao giờ nói những thứ này thôi.
Hoa Hướng Vãn hiểu rõ. Nàng ngẫm nghĩ, không nhịn được cười rộ lên: “Vậy đệ luyện nhiều thêm đi. Nào! Để tỷ tỷ dạy.”
Tạ Trường Tịch nghi hoặc nâng mi, thấy Hoa Hướng Vãn lấy ra một cái túi linh thú, đổ ngược xuống lập tức giũ ra một con hổ trắng nhỏ.
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn con hổ trắng nhỏ này. Hoa Hướng Vãn giơ lên: “Có thích không?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Ánh mắt chàng di động lên trên mặt Hoa Hướng Vãn, trong mắt mang theo những vụn sáng đã nói lên cảm xúc lúc này của chàng.
“Thích thì phải nói.” Hoa Hướng Vãn nhéo nhéo móng vuốt của Tiểu Bạch: “Đệ nói thích Tiểu Bạch, ta sẽ đưa nó cho đệ ôm.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, ánh mắt chuyển đi, dao động bất định.
Hoa Hướng Vãn đưa Tiểu Bạch đến trước mặt chàng: “Đệ nói đi, Tạ Trường Tịch?”
Chàng nói không nên lời.
Chàng cũng có chút không biết nói như thế nào.
Không biết vì sao đáy lòng như có một âm thanh bảo chàng cố gắng nói ra tiếng.
Chàng nhìn cô gái lắc lắc con hổ trước mắt, trong mắt nàng đầy ý cười, mặt mày nàng hớn hở, dáng vẻ nàng nghiêm túc muốn dạy chàng.
Chàng không kìm được dò hỏi: “Vì sao?”
“Cái gì?”
Hoa Hướng Vãn không nghe rõ, Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn nàng: “Vì sao nhất định phải dạy ta những cái này?”
Hoa Hướng Vãn bị chàng hỏi, mím môi, suy nghĩ một lát mới nói: “Bởi vì... Nếu đệ không học nói ra, sẽ mất đi rất nhiều.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn cũng thấy hình như mình xen vào việc người khác, lắc đầu nói: “Thôi! Ta chỉ là tâm huyết dâng trào thôi. Đi! Chúng ta đi tìm Tần Mẫn Sinh.”
Dù sao ra khỏi tranh, chàng sẽ không nhớ rõ gì cả, học và không học, có gì khác nhau đâu?
Nàng xoay người, ôm Tiểu Bạch đi về phía trước. Tạ Trường Tịch nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, đột nhiên lên tiếng: “Ta thích.”
Hoa Hướng Vãn dừng bước chân, ngơ ngác quay đầu lại.
Nàng thấy thiếu niên mặc áo trắng, đứng ở cách đó không xa, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta thích Tiểu Bạch.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, đang muốn cười.
Ngay sau đó lại nghe thiếu niên nghiêm túc nói: “Ta cũng thích ngươi.”
“Vãn Vãn.”
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Sàn kịch nhỏ]
Hoa Hướng Vãn: “Nào! Trường Tịch đệ đệ, ta dạy đệ nói thích.”
Tạ Trường Tịch: “Ta sẽ không nói.”
Hoa Hướng Vãn: “Đừng xấu hổ. Nào! Theo ta học, ta thích Tiểu Bạch.”
Tạ Trường Tịch: “...”
Hoa Hướng Vãn: “Nói đi.”
Tạ Trường Tịch: “Ta không thích Tiểu Bạch.”
Hoa Hướng Vãn: “...”
Tạ Trường Tịch: “Ta thích nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT