“Khương Dung?”

Hoa Hướng Vãn mở miệng, ý vị thâm trường đọc lên cái tên này.

Khương Dung đứng ở trung tâm mắt trận, nàng ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Thật là linh khí nồng đậm, tu sĩ nửa bước Hóa Thần. Quả nhiên tu vi thật thơm.”

“Ngươi lấy tu vi của Ôn Thiếu Thanh?”

Hoa Hướng Vãn hiểu trạng thái lúc này của nàng. Khương Dung đảo con ngươi, ánh mắt mang theo chút quyến rũ: “Đương nhiên. Chờ một lát! Ta tiêu hóa hắn xong thì đến phiên ngươi và Minh Hoặc.”

Hoa Hướng Vãn nghe vậy cười nhẹ. Nàng cụp mi nhìn về phía mặt đất, chỉ nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ chờ ngươi?”

“Vậy phải xem ngươi có thể đợi hay không.”

Vừa dứt lời, cây dù trong tay Hoa Hướng Vãn xoay chuyển, nhanh chóng bay thẳng đến Khương Dung ở phía trong trận pháp.

Khương Dung vung tay lên, một đạo pháp quang đánh về phía cây dù. Cũng chính trong giây lát này, trường kiếm từ sau tán dù phá không mà đến, đâm thẳng về phía mặt nàng ta.

Khương Dung thả người nhảy ra, móng tay trên ngón tay trắn ngần nháy mắt dài ra biến thành vuốt bén, cào về phía Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn dùng thân kiếm ngăn vuốt bén, nhấc chân lăng không đánh thẳng lên đỉnh đầu đối phương. Tay kia của Khương Dung bị ép bắt chân của nàng, đan điền bại lộ, Hoa Hướng Vãn một tay bóp vỡ hạt châu linh khí. Hạt châu linh khí nổ tung ở lòng bàn tay. Nàng giơ tay lên đánh một chưởng thẳng về phía vùng đan điền của Khương Dung!

Một tiếng giao nhân thét chói tai vang lên, Khương Dung hung hăng đẩy Hoa Hướng Vãn một cái. Hoa Hướng Vãn giống như một bông hoa tuyết nhẹ bỗng, tà tà rơi xuống đất. Nàng vừa quay đầu lại đã thấy nữ tử trong trận pháp lộ răng nanh vuốt sắc, mắt lạnh nhìn nàng.

Đây là dáng vẻ giao nhân hóa hình vào trạng thái chiến đấu ít người biết đến. Tính tình giao nhân ôn hòa, trừ đuôi cá, thường ngày không khác gì người thường. Nhưng nếu như tiến vào trạng thái chiến đấu, vuốt sắc và răng nanh cùng với kịch độc ở hàm trên, đều là vũ khí đặc thù của bọn họ.

“Ta còn thật sự thích ngươi.” Nàng ta giơ tay lên, liếm liếm mu bàn tay: “Đáng tiếc, ngươi đã đến Thần Nữ Sơn.”

Dứt lời, một trận pháp màu lam sáng lên dưới chân nàng. Tất cả linh khí nhanh chóng tụ tập vào trong trận pháp. Ánh sáng pháp thuật màu lam dày đặc như mưa, bay thẳng trút về phía Hoa Hướng Vãn!

Hoa Hướng Vãn đứng bất động tại chỗ, mơ hồ cảm giác có lực lượng nào đó đang kéo lấy linh lực trong người nàng. Đáng tiếc nàng không sử dụng hạt châu linh khí, linh lực liên hệ quanh người lại không có gì để lực lượng này lấy ra cả.

Nàng lặng im nhìn những ánh sáng kia, cả người đến tay cũng không nhấc, cực kỳ thảnh thơi.

Có một hơi thở quen thuộc ở phía sau từ xa đến gần, ngay lúc ánh sáng trận pháp rơi xuống trước mặt nàng, một đạo kiếm ý ầm ầm đến, trong nháy mắt đánh nát ánh sáng này.

Hoa Hướng Vãn nhìn Tạ Trường Tịch lướt qua bên cạnh nàng, lướt qua những mảnh sáng nhỏ màu lam thẳng tiến lên. Nàng bình tĩnh nhìn về phía trước, chỉ dặn dò: “Để người sống.”

Nghe Hoa Hướng Vãn nói, Khương Dung mở to mắt, hét ầm lêm: “Ngươi mơ tưởng!”

Dứt lời, linh lực của Tạ Trường Tịch bùng lên, băng tuyết theo kiếm của chàng che trời lấp đất bay về phía Khương Dung.

Quanh người đất rung núi chuyển, chân núi Thần Nữ Sơn căn bản không cách nào chống đỡ trạng thái Tạ Trường Tịch mở ra toàn bộ linh lực. Khương Dung điên cuồng hút linh lực vào trận pháp, linh lực của Tạ Trường Tịch cũng đi vào thân thể của nàng ta, kết lại thành từng trận pháp đánh về phía Tạ Trường Tịch.

Ngay sau đó lại dùng linh lực của Tạ Trường Tịch chống lại kiếm ý của Tạ Trường Tịch. Trong lúc nhất thời, hai phe đúng là giằng co, Tạ Trường Tịch không thể tiến lên một bước nhưng Khương Dung cũng không được hời gì.

Điên cuồng hút linh lực một Độ Kiếp Kỳ vào rồi lại tiêu hao, điều này làm cho gân mạch quanh người nàng ta đã đến cực hạn, da bắt đầu ngấm ra máu.

Nhưng nàng ta cắn răng không chịu lui bước, Hoa Hướng Vãn đứng ở một bên, quan sát Khương Dung.

Theo linh lực đi vào thân thể của nàng ta, bụng nàng ta dần lớn lên.

Nàng ta đang làm cái gì?

Tại sao phải cho nàng ta huyết lệnh Ma Chủ? Nàng ta là một con giao nhân, tại sao phải lấy dáng vẻ con người sống ở núi tuyết? Bụng của nàng ta là sao? Nàng ta thật sự là Khương Dung ư?

Từng vấn đề một hiện lên, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch ở bên cạnh không có cách nào tiến lên. Nàng nghĩ thầm cuối cùng vẫn phải mở miệng: “Khương Dung, dừng lại đi.”

“Đi chết đi! Các ngươi đều đi chết đi!”

Khương Dung đã gần bùng nổ, căn bản không có bất kỳ thời gian suy xét nào.

Pháp thuật của Tạ Trường Tịch từ bốn phía tấn công dồn dập khiến cho cả người nàng ta gần như tan vỡ. Nàng ta chỉ cần sai lầm một giây thì sẽ lập tức chết dưới kiếm ý. Nàng ta ra sức phản kháng, nhưng dưới áp lực cao, thanh niên áo trắng phía trước vẫn duy trì một trạng thái lạnh lùng đến đáng sợ.

Điều này làm cho nàng ta ý thức được rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên, nỗi sợ cái chết hiện lên. Nàng ta nghĩ đến bụng của mình, không kiềm được kích động, chợt hét lên: “Đi chết đi!”

Trong nháy mắt đó, cây cỏ quanh người chớp mắt điêu linh, tất cả lực lượng tranh nhau nhào về phía nàng ta. Hoa Hướng Vãn thở dài, trở tay lấy ra một hạt châu màu lục. Nàng rót linh lực vào hạt châu, lặp lại lần nữa: “Khương Dung, dừng lại đi.”

Giọng của nàng từ hạt châu truyền đi, cả người Khương Dung cứng đờ giống như có một lực lượng vô hình khống chế nàng ta. Cũng chính trong nháy mắt đó, Tạ Trường Tịch dùng trường kiếm đánh nát kết giới của nàng ta, kiếm ý chợt nện lên người nàng ta. Nàng ta bị kiếm ý đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, nôn ra một búng máu.

Cách xa pháp trận, nàng ta còn lâu mới có thể là đối thủ của Tạ Trường Tịch.

Nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dốc. Hoa Hướng Vãn cầm hạt châu màu lục trong tay, đi về phía nàng ta.

Khương Dung ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hạt châu màu lục trong tay Hoa Hướng Vãn, cắn răng lên tiếng: “Tại sao ngươi lại có Bích Hải Châu?”

Hoa Hướng Vãn cười cười: “Nếu như không có chút gì để dựa vào, ngươi nghĩ rằng một phế nhân Kim Đan vỡ một nửa như ta, dám ra tay với ngươi à?”

“Ngươi biết ta là giao nhân.” Khương Dung lạnh lùng lên tiếng, Hoa Hướng Vãn gật đầu.

“Lần đầu tiên thấy bức họa của Lâm phu nhân, ta đã biết Lâm phu nhân là giao nhân.”

“Làm sao ngươi nhìn ra được?” Khương Dung cau mày.

Hoa Hướng Vãn nhớ lại bức họa mà Ôn Thiếu Thanh cho nàng xem, bình thản nói: “Giao nhân lên bờ, biện pháp duy nhất chính là xé đuôi cá ra hóa thành chân người. Cho nên chân bọn họ thon dài hơn chân người thường. Hơn nữa, lúc ngồi, bọn họ rất khó thay đổi thói quen coi chân thành đuôi cá.”

Hoa Hướng Vãn nhắc nhở Khương Dung: “Lúc ngươi ngồi ở trên đùi Lâm Lạc, rõ ràng chân có thể đặt xuống đất, nhưng vẫn treo trên không trung như đuôi cá. Đây không phải là động tác của người thường.”

“Vậy nếu đã biết,” Khương Dung không giải thích được: “vì sao không trực tiếp bắt ta?”

“Tiếng hát của giao nhân sẽ mê hoặc tâm trí con người, trong vô hình phóng đại lòng người đáng ghê tởm. Ngươi không có năng lực đồng thời đối phó với tất cả mọi người, cho nên ngươi mượn ưu thế của mình, không ngừng gây xích mích. Ngươi khiến Vu Lễ bất mãn với Ôn Thiếu Thanh, ám sát hắn, khiến Ôn Thiếu Thanh sinh ra ham vọng với vị trí Ma Chủ, sinh lòng xằng bậy, định lợi dụng ta lấy đi tu vi của Tạ Trường Tịch, phản bội Tần Vân Y; khiến Minh Hoặc phóng túng sự đố kỵ của mình, sát hại Ôn Thiếu Thanh... Tất cả những thứ này...” Hoa Hướng Vãn giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt trên ngực mình: “Rất hợp ý ta. Vì sao ta phải bắt ngươi chứ?”

“Vậy còn ngươi?”

Khương Dung nhìn Hoa Hướng Vãn, như đang nhìn một con quái vật: “Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?”

“Ta?”

Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Ta đương nhiên chịu ảnh hưởng. Cho nên… Ôn Thiếu Thanh mới chết, không phải à?”

Khương Dung sửng sốt, nàng ta đột nhiên hiểu ra: “Cho nên, ngươi muốn là...”

“Suỵt.” Hoa Hướng Vãn giơ tay lên, đặt ở trên môi, lắc đầu.

Tạ Trường Tịch nhìn sang, trên gương mặt cô gái diễm lệ là tính toán khôn khéo mà chàng xa lạ, trong đôi mắt xinh đẹp không có chút tình cảm nào, lộ ra nụ cười lạnh băng như đang giễu cợt nhân gian.

Nàng xinh đẹp gần như hoàn mỹ, chàng không biết vì sao từ xa nhìn nàng lại khác hẳn với hồi ức của chàng, trong thân thể chàng lại như có hai người.

Một người là đau lòng, một người là muốn yêu.

Khương Dung nghi ngờ nhìn Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn chuyển động hạt châu màu xanh biếc trong tay, tiếp tục nói: “Cho nên ta phối hợp với ngươi, cho ngươi mượn một tay để người bên Ôn Thiếu Thanh tự giết lẫn nhau. Ta biết ngươi nhất định sẽ mở đại trận vào lúc này, hấp thụ tu vi của tất cả mọi người. Cho nên ta mới qua đây, đuổi xem cảnh tượng náo nhiệt này. Bích Hải Châu có áp chế huyết mạch với giao nhân, dù ngươi mở đại trận, cũng không thể từ chối loại ảnh hưởng này. Nhưng giao nhân bình thường lúc này phải không thể động đậy, ngươi vẫn còn có thể phản kháng,” Hoa Hướng Vãn nói rồi có chút ngạc nhiên, tiến tới quan sát Khương Dung: “Ngươi cũng coi như có huyết thống cao quý ở trong tộc giao nhân à?”

Khương Dung tàn bạo nhìn Hoa Hướng Vãn, không nhiều lời. Hoa Hướng Vãn nhìn mặt nàng ta, nàng nhìn kỹ lúc lâu, đang muốn đưa tay ra kiểm tra, đã bị Tạ Trường Tịch ở phía sau kéo lại.

“Là thật.” Chàng bình tĩnh nhắc nhở, không muốn để nàng đụng vào người khác chút nào.

Tạ Trường Tịch xác nhận đây là một khuôn mặt thật, Hoa Hướng Vãn cũng không hoài nghi. Nàng gật đầu, đứng thẳng lên, tiếp tục phân tích: “Ngươi là một con giao nhân, cho nên chuyện ban đầu ngươi kể kia là giả. Không có cái gọi là giao nhân truy sát Lâm gia, lại càng không có giao nhân truy sát Khương Dung. Như vậy, thảm án năm đó của Lâm gia,” Hoa Hướng Vãn suy tư: “là ngươi làm?”

Khương Dung không nói lời nào, nàng ta cụp mi coi như nhận mệnh.

Hoa Hướng Vãn thấy thế, giơ tay lên, hai luồng ánh sáng không chút do dự xuyên qua xương tỳ bà của nàng ta. Khương Dung đau đến kêu thành tiếng, khiếp sợ ngẩng đầu: “Ngươi làm cái gì?!”

“Ngoan một chút, khỏi bị khổ.”

Hoa Hướng Vãn nhắc nhở nàng ta rồi thong thả suy tư: “Năm đó ngươi giết một nhà Lâm gia, sau đó trở về Thần Nữ Sơn, trở thành Thần nữ. 20 năm sau, ngươi chiếm được huyết lệnh Ma Chủ, lại muốn làm gì đó, cho nên mới bày đại trận. Ngươi dùng pháp trận này, rốt cuộc muốn làm gì? Huyết lệnh Ma Chủ đang ở nơi nào?”

Khương Dung ngồi quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói lời nào. Hoa Hướng Vãn cười khẽ một tiếng, nàng đi lên trước giơ tay lên để trên cái bụng lớn của Khương Dung, ôn hòa nói: “Nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ xé ra nhìn.”

“Ngươi dám?!”

Khương Dung chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy uy hiếp.

Hoa Hướng Vãn bất động, nàng mỉm cười chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Hai người giằng co, ngón tay của nàng đè xuống bụng Khương Dung.

Phát hiện động tác của nàng, Khương Dung túm tay nàng lại. Hoa Hướng Vãn mỉm cười: “Còn không nói?”

“Ta... ngươi cho ta một đêm,” Khương Dung cắn răng: “ta sẽ đưa huyết lệnh Ma Chủ cho ngươi.”

“Làm gì?”

“Ta...” Khương Dung ảm đạm, khó nhọc mở miệng: “Ta muốn sinh đứa bé này ra.”

“Đứa nhỏ?”

Hoa Hướng Vãn cau mày, có chút kỳ quái.

Lâm Lạc đã chết nhiều năm như vậy. Đứa nhỏ của ai?

Khương Dung dường như phải giữ bằng bất cứ giá nào. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, kích động nói: “Hoa Thiếu chủ, ta hút lực lượng nuôi lớn đứa bé này. Tối nay nó có thể sinh ra. Ngươi để ta sinh nó ra, huyết lệnh chỉ cần dùng thêm một đêm. Chỉ cần một đêm...”

“Đây không phải là vật sống.”

Hoa Hướng Vãn nghe "nuôi lớn" thì lên tiếng kết luận. Nàng nhìn bụng của nàng ta, lạnh lùng nói: “Nó rốt cuộc là cái gì?”

“Nó là...” Khương Dung nói, âm thanh khẽ run: “Đứa nhỏ của ta và Khương Dung.”

Hoa Hướng Vãn nghe vậy, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn. Lúc này “Khương Dung” như đã nhận mệnh, nhìn chằm chằm mặt đất: “Ta không phải Khương Dung.”

“Ta biết.”

Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Thần nữ của Thần Nữ Sơn đời đời độc truyền, huyết thống bình thường, không thể nào là giao nhân.”

“Ta là Ngọc Sinh, vốn là quý tộc trong giao nhân ở Định Ly Hải.”

Giọng cô gái trước mặt rất thấp, kể về quá khứ: “Thuở thiếu thời, nàng ấy có một lần đi qua Định Ly Hải. Ta ở đó quen nàng, kết làm bạn tốt. Về sau, vì ta, nàng từ Định Ly Hải dẫn nước đến Thần Nữ Sơn. Mỗi ngày ta đều có thể đến Thần Nữ Sơn gặp nàng. Giao nhân 500 tuổi thành niên, khi đó ta mới 300 tuổi, cái gì cũng không hiểu. Ta chỉ biết mỗi ngày mình nhìn thấy nàng đều rất vui vẻ, ta ở đáy nước hái cho nàng rất nhiều Hải Thượng Hoa. Mỗi ngày đều đưa tới cho nàng. Nàng thường xuyên ngồi ở bên đầm nước, đan vòng hoa cho ta. Nàng nói với ta, có một ngày, nàng sẽ trở thành Thần nữ của Thần Nữ Sơn, phù hộ dân chúng dưới chân núi. Có thể cho dân chúng một cuộc sống tốt đẹp, là trách nhiệm lớn nhất cả đời nàng.”

Ngọc Sinh lại nói tiếp, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Trước khi thành niên, giao nhân không có ngũ quan, cũng không phân biệt nam nữ. Chờ sau khi thành niên, chúng ta có thể tuỳ ý biến thành dáng vẻ và giới tính mình muốn. Ta vô số lần nhìn ngắm nàng, ta muốn sau này ta sẽ trở thành người đàn ông anh tuấn nhất trên đời. Đến lúc đó, nàng sẽ chỉ thích ta, chúng ta có thể luôn ở bên nhau. Thế nhưng 200 năm trước, nàng đột nhiên nói với ta, nàng đã gặp một người.”

“Là Lâm Lạc?”

Hoa Hướng Vãn đoán được, Ngọc Sinh cụp mi lạnh lùng nói: “Đúng. Hắn ta bị người đuổi giết, chạy trốn đến Thần Nữ Sơn, là Khương Dung cứu hắn ta. Địa vị kẻ thù của hắn ta rất lớn, Khương Dung không dám bại lộ thân phận của mình, sợ đưa tới mối họa cho Thần Nữ Sơn. Nàng bèn che mặt, một mực chăm sóc hắn ta. Nàng che giấu thân phận mình, chăm sóc hắn ta nhiều năm, giúp hắn làm giả thân phận, giúp hắn đặt chân ở trấn Vân Thịnh, xây dựng lại gia nghiệp. Lâm Lạc này, trong quá trình hắn ta bị truy sát đã bị phế Kim Đan, thành một phàm nhân. Hắn ta không có gì dựa vào, cũng chỉ có thể dựa vào Khương Dung. Thế là hắn ta miệng lưỡi trơn tru lừa nàng. Khương Dung cho là hắn ta yêu nàng, cố gắng làm tất cả cho hắn ta. Vì ở bên hắn ta, nàng rất ít về lại Thần Nữ Sơn. Mỗi ngày ta sẽ ở trong cái hồ nước đó chờ nàng, mỗi ngày mang tới một đóa Hải Thượng Hoa. Ta, chờ, chờ rất nhiều năm...”

Ngọc Sinh nói xong, không nhịn được cười rộ lên: “Thật ra ta chưa từng nghĩ nhất định phải ở cùng nàng, ta chỉ muốn nàng sống tốt. Nàng có thể ở cùng một chỗ với người mình thích, có thể một nhà đoàn viên, có thể hạnh phúc vui sướng, vậy ta có thể chờ mãi ở chỗ này. Nhưng về sau... có một ngày, ta ở trong nước đột nhiên ngửi được hơi thở của nàng, đó là mùi máu của nàng.”

Ngọc Sinh nói, dường như nhớ tới hình ảnh năm đó, nàng ta không nhịn được run rẩy, nắm chặt đất tuyết: “Ta vội đi qua. Ta tìm được nàng rồi. Nàng đã già... Tóc đã bạc, toàn thân đều là máu, bụng bị người ta xé ra... Kim Đan của nàng,” Ngọc Sinh run rẩy, “bị người ta mổ sống lấy mất rồi.”

“Lâm Lạc không thương nàng.” Ngọc Sinh nhìn Hoa Hướng Vãn, tựa như hoàn toàn không hiểu: “Nàng tốt như vậy, Lâm Lạc thế mà không thương nàng!”

“Hắn ta chỉ là muốn lợi dụng nàng. Hắn ta lợi dụng nàng để có thân phận mới, lợi dụng nàng để đứng vững gót chân ở trấn Vân Thịnh, sau đó hắn ta yêu một người khác. Hắn ta hận nàng, hận nàng mạnh mẽ, hận nàng đã thấy lúc hắn ta nghèo túng. Hắn ta nhịn nàng rất lâu rồi, không nhịn nổi nữa. Thế là, hắn ta cho nàng một chén rượu độc, sau đó mổ sống lấy Kim Đan của nàng.”

“Hắn ta cho là nàng đã chết nên ném nàng vào trong nước. Thế nhưng nàng vẫn còn một chút hơi thở. Ta cứu nàng, chạy về Thần Nữ Sơn. Nhưng thân nàng trúng kịch độc, vừa không có Kim Đan, ta cầm vô số linh đan diệu dược từ trong biển tới, nhưng cũng không cách nào cứu nàng về được. Ta lặp đi lặp lại từng ngày, nhìn cuộc sống của nàng trôi dần. Ta cố gắng nhưng ta không níu giữ được.”

Ngọc Sinh ngơ ngẩn nói: “Một đêm cuối cùng, nàng đột nhiên khá hơn. Nàng đi tới bên hồ nước, ngồi ở bên cạnh hồ, giống như trước đây cúi đầu nhìn ta ở trong nước. Khi đó nàng đã là một bà lão. Nhưng ta lại cảm thấy, nàng cực kỳ đẹp, ta liếc mắt một cái đã không chuyển đi được.”

“Chúng ta nói thật nhiều chuyện. Nàng bảo ta ngồi lên, dựa vào vai ta. Đến cuối cùng, nàng hỏi ta, Ngọc Sinh ngươi đã thấy trái tim người chưa?”

“Nàng nói nàng còn tưởng đã thấy được trái tim của Lâm Lạc. Nàng không rõ sao lòng người có thể đáng ghê tởm thành như vậy.”

“Ta cũng muốn...” Ngọc Sinh cười rộ lên: “Ta cũng muốn nhìn xem cuối cùng trái tim của người là dạng gì.”

“Cho nên,” Hoa Hướng Vãn đã hiểu: “ngươi khoét tim của người Lâm gia.”

“Phải.” Ngọc Sinh uể oải nói: “Đêm hôm đó, thật ra nàng còn nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Ta an vị bên đầm nước, nàng dựa vào ta. Ta cảm giác nàng dần dần lạnh đi. Ta ngồi ở chỗ kia, ngồi mấy ngày liền, cuối cùng ta mới hiểu ra nàng sẽ không nói nữa.”

“Nàng không đợi được ta thành niên, cũng không đợi được hình dáng của ta. Trong lòng nàng, thậm chí ta là nam hay nữ, nàng đều không phân rõ.”

“Sau đó thì sao?”

Hoa Hướng Vãn cụp mi nghe, không tự chủ nhìn Bích Hải Châu trong tay.

Ngọc Sinh cúi đầu, nói đến chuyện sau đó nàng ta đã không còn bao nhiêu tâm tình: “Về sau, ta đưa nàng về biển, chôn nàng trong Hải Thượng Hoa. Sau đó ta chăm chỉ tu luyện. Ngày ta thành niên, ta biến thành dáng vẻ của nàng. Ta nghe nói, 200 năm trước, từng có một vị giao nhân, chém đuôi cá đi lên trên bờ, trở thành người. Thế là ta cũng học theo, bổ đuôi cá ra, đi lên trên bờ. Nhưng khác nhau ở chỗ…” Trong mắt Ngọc Sinh mang theo châm chọc: “Vị giao nhân kia là vì yêu, mà ta là hận.”

“Ta dùng hình dáng của Khương Dung đi tới bên cạnh Lâm Lạc. Ta quyến rũ hắn ta.” Ngọc Sinh nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn: “Ban đầu hắn ta rất khiếp sợ. Nhưng sau khi xác nhận Khương Dung đã chết, hơn nữa tính tình chúng ta khác quá nhiều. Hắn ta nhanh chóng đón nhận ta.”

“Hiểu rõ đàn ông nhất chính là đàn ông. Khương Dung không hiểu, đàn ông là cặn bã như vậy. Ta như gần như xa với hắn ta, hắn ta rất nhanh đã yêu ta. Hắn ta vì ta bỏ rơi vợ con, dùng hết gia tài. Lúc đó truyền đi sôi sục ở trấn Vân Thịnh, danh tiếng của hắn ta mất hết, hắn ta vẫn cố ý lấy ta. Ngày lấy ta đó, hắn ta phát lời thề với ta sẽ toàn tâm toàn ý, nguyện ý giao trái tim cho ta. Hắn ta nói như vậy, đương nhiên ta muốn đưa trái tim của hắn ta về cho Dung Dung nhìn.”

“Tim của hắn ta rất tốt!” Ngọc Sinh cười rộ lên: “Trái tim của người Lâm gia đều rất tốt.”

“Sau đó ngươi trở thành nàng.”

Tạ Trường Tịch khẳng định.

Ngọc Sinh lộ ra chút mờ mịt: “Báo thù xong, ta không biết nên đi nơi nào. Nếu ta đã trở thành nàng thì nên sống là nàng. Nàng là Thần nữ của Thần Nữ Sơn, mộng tưởng của nàng là phù hộ dân chúng dưới chân núi, ta sẽ trở thành nàng. Ta làm nàng 20 năm nhưng ta rất mờ mịt. Ta không biết rốt cuộc ta sống vì cái gì, kiên trì vì cái gì. Mỗi ngày ta lại mơ về nàng, mỗi đêm ta đều ngồi ở đầm nước. Ta cảm thấy nàng còn dựa vào vai ta, đang nói chuyện với ta. Loại đau khổ này, ta biết các ngươi không hiểu.”

Ngọc Sinh quay đầu, nhìn Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn: “Nó giống như lăng trì, từng ngày từng ngày lặp lại. Ta không biết lúc nào là lần cuối. Mãi đến một thời gian trước, có một con ưng, ngậm huyết lệnh Ma Chủ giao vào trong tay ta. Nó nói cho ta biết, huyết lệnh có lực lượng khổng lồ, có thể thực hiện một nguyện vọng của ta.”

“Ngươi có tâm nguyện gì?”

Hoa Hướng Vãn tò mò. Ngọc Sinh cười khẽ: “Ta hi vọng nàng sống lại.”

“Nhưng người đã chết,” Hoa Hướng Vãn cụp mi: “biện pháp bình thường, không thể phục sinh.”

“Con ưng kia cũng nói như vậy. Nhưng nó nói cho ta biết, người chết không thể phục sinh, nhưng ta có thể sinh ra lần nữa.”

Nói xong, Ngọc Sinh nhìn bụng mình, trong mắt mang theo chút dịu dàng: “Ta có thể có đứa con của ta và Dung Dung. Ta giữ lại thân thể hoàn chỉnh của nàng năm đó, ta lấy trái tim của nàng, đặt ở trong bụng. Chỉ cần có đầy đủ lực lượng...”

Ngọc Sinh ngẩng đầu, trong mắt đầy cuồng nhiệt: “Vậy nó sẽ biến thành một đứa nhỏ. Đây là đứa nhỏ của ta và Dung Dung. Ta có thể sinh nó ra được, nuôi nó lớn. Vậy đây chính là ý nghĩa ta còn sống, là sinh mệnh mới của ta và Dung Dung! Hoa Thiếu chủ!” Ngọc Sinh túm lấy tay Hoa Hướng Vãn: “Một đêm, ngươi cho ta một đêm thôi. Ta có thể sinh nó ra được. Ta cầu xin ngươi...” Trong mắt nàng đều là nước mắt: “Ngươi để ta sinh nó ra, có được không?”

Hoa Hướng Vãn không nói chuyện. Nàng lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, lại có chút không đành lòng.

Tạ Trường Tịch ở bên cạnh thấy hai người giằng co. Lúc lâu sau chàng mới thong thả mở miệng: “Đó là lừa ngươi thôi.”

Ngọc Sinh mờ mịt quay đầu, Tạ Trường Tịch lạnh lùng lên tiếng: “Coi như là trái tim của nàng ta thai nghén ra thứ còn sống. Đứa nhỏ lấy tà thuật như vậy sinh ra, cũng nhất định là tà vật. Nó không phải người, càng không thể nào là con của ngươi và Khương Dung được.”

“Coi như là tà vật thì đó cũng là con của ta và nàng!” Ngọc Sinh kích động lên tiếng: “Các ngươi là không muốn để cho ta sinh hạ nó. Các ngươi chính là...”

“Vậy Khương Dung nghĩ sao?”

Hoa Hướng Vãn đột nhiên mở miệng. Ngọc Sinh sửng sốt, nàng ta ngơ ngác quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn. Ánh mắt Hoa Hướng Vãn sáng trong: “Nếu như năm đó nguyện vọng của nàng ta là hi vọng trở thành người bảo vệ Thần Nữ Sơn, bảo vệ dân chúng một phương. Nàng ta nguyện ý dùng tính mạng của dân chúng trấn Vân Thịnh đi tạo ra một tà vật à?”

Ngọc Sinh không nói nên lời.

Hoa Hướng Vãn tiếp tục: “Ngươi là bắt nạt nàng ta đã chết. Nếu như nàng ta sống, nàng ta sẽ không cho phép ngươi làm như vậy.”

“Nhưng nàng đã chết.”

Nước mắt Ngọc Sinh rơi xuống: “Ta có thể làm sao?”

Hoa Hướng Vãn cụp mi. Nàng suy nghĩ một chút, đưa Bích Hải Châu đến trước mặt Ngọc Sinh.

“Trái tim của hoàng tộc giao nhân tự nguyện mổ ra là Bích Hải Châu,” Hoa Hướng Vãn giải thích: “Không chỉ hiệu lệnh bộ tộc giao nhân, còn có thể truy tìm hồn phách kiếp trước kiếp sau của bộ tộc giao nhân. Ngươi thử nhỏ một giọt máu của Khương Dung vào xem.”

“Nàng không phải là giao nhân.”

Ngọc Sinh mờ mịt, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Kiếp trước không phải, kiếp này chưa chắc.”

Lời này làm Ngọc Sinh sửng sốt.

Hoa Hướng Vãn đưa Bích Hải Châu: “Ngươi thử xem.”

Ngọc Sinh cụp mi. Một lúc lâu sau, nàng ta từ trong cổ mình lấy ra một mặt ngọc hổ phách, trong hổ phách là một giọt máu. Nàng ta bóp nát hổ phách, máu rơi xuống Bích Hải Châu.

Hoa văn trên Bích Hải Châu không nhúc nhích, Ngọc Sinh ảm đạm. Hắn ta cười nhẹ: “Ta đã nói...”

Còn chưa dứt lời, ánh sáng từ trong Bích Hải Châu bay lên. Đúng là hình ảnh hai người ngồi ở bên đầm nước đêm hôm Khương Dung chết đi năm đó.

Khương Dung dựa vào hắn ta, uể oải mở miệng: “Ngọc Sinh, ngươi đã nhìn thấy tim người chưa?”

“Ta cứ tưởng đã nhìn thấy trái tim Dương Tố. Lòng người sao có thể đáng ghê tởm thành như vậy?”

Thiếu niên đeo mặt nạ, hắn ta không dám trả lời, đuôi cá ngâm trong nước. Nước mắt hắn ta ở sau mặt nạ ào ào rơi xuống.

Khương Dung chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngọc Sinh, nếu có kiếp sau ta muốn gặp ngươi ở trong biển.”

“Như vậy, ta cũng không phải suy nghĩ ta và ngươi, người và giao khác nhau, nhân duyên không có kết quả.”

Nói xong, giọng nàng ta rất nhỏ.

“Ngọc Sinh, ta đã hiểu, Dương Tố chỉ giống ngươi mà thôi. Hắn ta chung quy không phải là ngươi.”

Trong nháy mắt nghe thấy lời này, Ngọc Sinh mở to mắt.

Người và giao khác nhau, nhân duyên không có kết quả.

Nếu là giao nhân và người yêu nhau, hắn ta sẽ phải chém đuôi lên bờ, sẽ vĩnh viễn không thể về biển.

Nếu thích một người, sao có thể nhẫn tâm khiến hắn chịu nỗi khổ chém đuôi, chẳng bằng từ lúc bắt đầu, chỉ có một người thích.

Ngọc Sinh nhìn chằm chằm ảo ảnh. Trong hình, hồn phách Khương Dung rời khỏi cơ thể, nhưng vẫn luôn bay ở quanh người hắn ta. Hắn ta ngồi bên hồ nước bao lâu, nàng ta cũng ở đó bấy lâu.

Sau đó hắn mang theo xác nàng vào sâu trong Định Ly Hải, nàng cũng theo hắn đi vào. Khi hắn không biết, nàng ấy lặng yên không một tiếng động nắm tay hắn.

Nàng ấy nhìn thân thể mình được vào biển Hải Thượng Hoa, nhị hoa trên Hải Thượng Hoa vươn ra dịu dàng cắn nuốt thân xác nàng. Nàng lặng im nhìn lúc lâu rồi xoay người bơi vào trong biển.

Không bao lâu, hình ảnh biến thành một sinh mệnh mới xuất hiện, rất nhiều giao nhân vây bắt đứa nhỏ kia.

“Tên gọi là gì vậy?”

Có người mở miệng, Ngọc Sinh từ bên cạnh bơi qua, một người chợt gọi hắn ta lại: “Ngọc Sinh, có đồng bạn mới, ngươi lấy cho nó cái tên đi?”

Ngọc Sinh hờ hững nhìn thoáng qua giao nhân mới sinh ra, rõ ràng còn chưa có ngũ quan nhưng hắn ta lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

Hắn ta lẳng lặng nhìn chốc lát, nhẹ giọng mở miệng: “Niệm Dung.”

Hình ảnh hơi ngừng, Hoa Hướng Vãn ngước mắt nhìn đối phương.

Ngọc Sinh đầy vẻ kinh ngạc sững sờ. Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Số cũng đỏ đó nha. Thật sự đầu thai thành giao nhân, còn là ngươi đặt tên cho. Giao nhân này còn chưa trưởng thành hả? Bây giờ ngươi là nữ giao, vậy chờ giao nhân kia thành niên ngươi vui vẻ biến từ nữ giao về nam giao...”

Còn chưa dứt lời, Ngọc Sinh đã đứng phắt dậy, bối rối định rời đi.

Hoa Hướng Vãn níu nàng ta lại, vội hỏi: “Chờ một chút. Ta giúp ngươi việc lớn như vậy, trước khi đi ngươi đưa huyết lệnh Ma Chủ cho ta! Dù sao thứ tà vật này, ngươi cũng không sinh ra mà.”

“Người sống còn ở đó.” Hoa Hướng Vãn cười nhìn về phía bụng của nàng ta: “Gửi gắm vào một tà vật làm cái gì?”

Ngọc Sinh nghe vậy, lúc này mới phản ứng kịp. Nàng ta cố gắng để cho tâm tình mình trấn định lại, gật đầu nói: “Là ta sơ sẩy.”

Nói xong, nàng ta ngồi xếp bằng, hít sâu một hơi, nhắm mắt vận khí xuống đan điền. Một lát sau, bụng nàng ta sáng lên, bụng to bắt đầu nhỏ lại, linh khí từ quanh người nàng ta tản ra bên cạnh, bay dần ra bốn phía.

Cây cỏ đang héo rũ mọc thành bụi, dân chúng còn đang dập đầu dưới chân núi cũng dần dần trở về đúng tuổi của mình. Ánh sáng từ bụng nàng ta đi lên, qua ngực, cổ, cuối cùng từ trong miệng nôn ra.

Ánh sáng lục rơi trên mặt đất, chậm rãi biến thành một miếng sắt vỡ, phía trên còn có phù văn và hai chữ “Huyết lệnh” không trọn vẹn, mang theo khí tức của Ma Chủ.

Ngọc Sinh ngồi tại chỗ, sắc mặt hơi tái nhợt. Tạ Trường Tịch giơ tay lên dùng hoa tiêu chú, sau khi rửa sạch sắt vỡ thì dùng khăn trắng bọc lại, đưa cho Hoa Hướng Vãn.

“Đây là huyết lệnh Ma Chủ.”

Ngọc Sinh chầm chậm nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Cảm ơn ngươi nói cho ta biết tin tức của Khương Dung. Nàng còn sống, ta không có gì tiếc nuối. Thứ này ta không giữ được, ngươi cầm đi.”

Hoa Hướng Vãn nhận miếng sắt vỡ trong tay Tạ Trường Tịch. Sau khi nhìn thoáng qua, nàng bỏ vào trong túi càn khôn, gật đầu nói: “Trở về đi. Định Ly Hải mới là nơi giao nhân các ngươi nên ở.”

Ngọc Sinh gật đầu. Nàng ta đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe Tạ Trường Tịch mở miệng: “Người mà Khương Dung thích tên gì?”

Ngọc Sinh sửng sốt. Tạ Trường Tịch đưa mắt nhìn nàng. Hoa Hướng Vãn nhắc nhở: “Dương Tố.”

“Không sai.” Ánh mắt Ngọc Sinh lạnh lùng: “Hắn ta tên Dương tố.”

“Nhưng ngươi gả cho người tên Lâm Lạc.”

Tạ Trường Tịch chỉ ra hai cái tên khác nhau. Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại. Ngọc Sinh chưa phát hiện khác thường, giải thích: “Đó là sau khi hắn ta đến trấn Vân Thịnh, Dung Dung đổi tên giúp hắn ta, là Dung Dung thay hắn ta ngụy tạo thân phận, sinh sống ở trấn Vân Thịnh. Hơn nữa...” Ngọc Sinh dường như nhớ ra cái gì, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hắn ta coi như còn có chút quan hệ với ngươi đấy.”

“Ồ?”

Hoa Hướng Vãn giả vờ kinh ngạc: “Còn có quan hệ với ta?”

“Đúng,” Ngọc Sinh gật đầu, giọng trầm xuống: “Năm đó người đuổi giết hắn ta đến từ các tông môn khác nhau, loại người gì cũng có. Ta nghe Dung Dung nói, mấy đời gia tộc người này trấn thủ ở Thanh Hà Quan. Thanh Hà Quan nằm ở biên cảnh phía tây Tây Cảnh, vốn là phạm vi quản hạt của Hợp Hoan Cung. Ngoài Thanh Hà Quan là những ma thú không có vũ lực không có thần trí.”

“Sau đó thì sao?” Tạ Trường Tịch hỏi tiếp. Chàng rất ít khi đào bới đến ngọn nguồn.

“Nghe nói thật ra Thanh Hà Quan đã sớm phát hiện ma thú có dị động. Người này phụ trách truyền tin, nhưng hắn ta không thể kịp thời truyền tin tức này đến Hợp Hoan Cung, trái lại truyền cho Minh Loan Cung. Sau đó, Minh Loan Cung hạ lệnh cho hắn ta mở pháp trận phòng ngự biên cảnh ra.”

Pháp trận phòng ngự biên cảnh mở ra, mười vạn ma thú không có gì ngăn cản chạy thẳng một đường đến Hợp Hoan Cung.

Tu sĩ tiền tuyến chết trận toàn bộ, Hợp Hoan Cung không kịp nhận được tin tức đã phải trực tiếp nghênh chiến.

Lúc đó mẫu thân nàng đang ở Độ Kiếp, ba vị trưởng lão bị Ma Chủ mời đi tham gia đại hội ngộ đạo. Hợp Hoan Cung chỉ còn thế hệ trẻ ở trong cung, liều mạng chống lại.

Nghe nói vậy, Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn ở bên cạnh.

Trên mặt Hoa Hướng Vãn mang theo nụ cười, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hắn ta làm xong chuyện này, nhận một lượng lớn pháp bảo linh thạch của Thanh Lạc Cung, mang theo cả nhà nhân lúc loạn lạc chạy trốn. Nhưng mà Minh Loan Cung đuổi sát không buông, hắn ta vốn cho là mình đến địa giới Thanh Lạc Cung thì coi như đã an toàn, không nghĩ đến Thanh Lạc Cung cũng muốn giết hắn ta. Cuối cùng hắn ta chạy trốn đến Thần Nữ Sơn, muốn vượt núi đến Định Ly Hải, qua biển đi Vân Lai. Sau đó ở chỗ này, hắn ta gặp Dung Dung.”

“Thì ra là thế.”

Hoa Hướng Vãn không có chút kinh ngạc nào, không cần Tạ Trường Tịch hỏi tiếp, nàng đã nói: “Vậy trừ cái đó ra, còn có những chuyện khác liên quan đến ta à?”

Ngọc Sinh suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Trước khi các ngươi vào núi, ta nghe Vu Lễ tranh chấp với Ôn Thiếu Thanh, nói hắn ta muốn nói sự thật năm đó cho ngươi biết. Năm đó hình như ngay từ đầu Ôn Thiếu Thanh đã nhận được cầu viện của Hợp Hoan Cung, thế nhưng...”

Hắn không đến.

Không cần Ngọc Sinh nhiều lời, mọi người ở đây đã biết kết quả.

Ba người trầm mặc chốc lát, Ngọc Sinh chần chờ: “Ta đã nói tất cả những điều ta biết. Nếu không có việc khác, Thiếu chủ, ta đi trước?”

“Nhân quả đã hết.” Hoa Hướng Vãn cười giơ tay lên: “Mời.”

Ngọc Sinh gật đầu, nàng ta đứng lên, xoay người đi về phía Định Ly Hải.

Đi mấy bước, nàng ta không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Bích Hải Châu trong tay Hoa Hướng Vãn. Nàng ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cái đó... Mạo muội hỏi nhiều một câu.”

“Hử?” Hoa Hướng Vãn nâng mi.

“Nếu không cam tâm tình nguyện, Bích Hải Châu không có khả năng nhận chủ.” Ngọc Sinh nhíu mày: “Không biết là vị hoàng tộc nào trong tộc ta, nguyện ý moi tim làm Bích Hải Châu, tặng cho Hoa Thiếu chủ?”

Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nụ cười trên mặt nàng phai nhạt vài phần.

Gió tuyết hỗn loạn thổi qua, Hoa Hướng Vãn cười cười: “Mấy trăm năm qua, bộ tộc giao nhân còn có ai đã từng tới đây?”

Ngọc Sinh sửng sốt. Một lát sau, nàng ta mím môi, đặt hai tay ở giữa trán, làm một đại lễ bái chỉ thuộc về bộ tộc giao nhân với Hoa Hướng Vãn, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn Ngọc Sinh xoay người rời đi, Hoa Hướng Vãn đứng dậy. Nàng còn chưa quay đầu lại, chợt nghe tiếng Tạ Trường Tịch vang lên: “Cho nên, trước kia nàng đã biết năm đó Ôn Thiếu Thanh cố ý chậm trễ cứu viện.”

Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn hơi dừng lại. Tạ Trường Tịch bình tĩnh lên tiếng: “Hợp Hoan Cung gặp chuyện không may, không phải là kẻ thù bên ngoài, là nội họa.”

“Nàng biết rõ hắn là kẻ thù nhưng vẫn là ở bên cạnh hắn giả vờ nịnh hót 200 năm.”

“Đi thôi.”

Hoa Hướng Vãn dường như không muốn nói cái này, xoay người đi xuống dưới chân núi.

Nhưng Tạ Trường Tịch kéo nàng lại, không để cho nàng rời đi.

“Năm đó...” Chàng khàn khàn mở miệng: “Nàng nên tới tìm ta.”

Hoa Hướng Vãn không nói lời nào. Nàng cúi đầu, nhớ tới lúc mình ngã vào trong vũng máu.

Không phải là không muốn qua.

Đi tới đường cùng, tự tôn gì đều có thể buông, chỉ cần có thể cứu người là tốt rồi.

Nàng có thể dối trá diễn trò với Ôn Thiếu Thanh 200 năm trong khi biết rõ hắn hại Hợp Hoan Cung, không phải nàng không thể cúi đầu với Tạ Trường Tịch.

Chẳng qua…

“Khi đó, nếu ta thật sự cầu cứu thì chàng có thể giúp à?”

Hoa Hướng Vãn nói rồi đưa mắt nhìn về phía Tạ Trường Tịch, bình tĩnh: “Tử Sinh Giới vừa bị phá một tháng, Thiên Kiếm Tông ốc còn không mang nổi mình ốc, thiếu chút nữa diệt tông. Trăm tông Vân Lai nhìn Thiên Kiếm Tông như hổ như sói. Nếu không phải về sau chàng tìm hiểu thức cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm… Nếu như không phải chàng có thể một kiếm diệt tông kinh sợ trăm tông lúc bọn họ vây công Thiên Kiếm Tông, chàng cho là Thiên Kiếm Tông có thể tốt hơn Hợp Hoan Cung bao nhiêu? Chàng lại tốt hơn Hoa Hướng Vãn ta bao nhiêu?”

“Ta không mạnh như chàng, cho nên ta không thủ được Hợp Hoan Cung, ta biết điều này.” Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch: “Ta không trách chàng. Nhưng nếu chàng hỏi vì sao ta không cầu cứu, vậy chàng nói cho ta biết…”

Nàng đến gần chàng: “Nếu ta cầu cứu chàng, chàng thật sự có thể tới à? Chàng đến rồi, thì có ích lợi gì đây?”

Tạ Trường Tịch không nói ra lời. Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Ta chỉ không muốn tạo ra một lần chọn lựa giữa ta và chàng mà thôi.”

“Năm đó ta sai rồi, ta không biết chàng là người kế nhiệm kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm, để chàng lựa chọn đại đạo và ta. Đại đạo của tu sĩ quan trọng cỡ nào. Nếu ta biết, ta sẽ không làm như vậy. Năm đó ép chàng thích ta, là ta đã sai. Mà ta,” Hoa Hướng Vãn nghiêm túc nói hết: “sẽ không mắc lỗi thêm nữa.”

Cho nên đi tới đường cùng cũng chưa từng cầu cứu.

200 năm một mình.

Nàng chẳng bao giờ oán hận chàng, chẳng bao giờ nghĩ chàng làm gì sai.

Sai ở chỗ nàng.

Nàng không đủ mạnh, cho nên không bảo vệ được Hợp Hoan Cung, không bảo vệ được tất cả những gì nàng muốn.

Nàng không biết trời cao đất rộng, cho là mình thiên tư trác tuyệt nên tùy ý làm bậy, không hiểu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không hiểu giấu tài, cho nên dẫn tới mọi người ghi hận, sài lang lo lắng.

Mà hôm nay cũng giống vậy.

Nàng hi vọng chàng vĩnh viễn ngồi trên đỉnh núi cao, vĩnh viễn ở trong hồi ức, đừng xuống khỏi thần đàn.

Đơn độc bước đi, nàng đã đi 200 năm rồi. Đoạn đường còn lại, nàng muốn tự mình đi nốt.

Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng nắm Bích Hải Châu, như dùng lồng giam vô hình tự trói chặt mình trong đó.

Trong một chớp mắt này, rốt cục chàng cũng thấy được bóng dáng của 200 năm trước từ trên người nàng.

Trái tim chàng từ từ mềm xuống.

Chàng nhớ kỹ thuở thiếu thời nàng có đi lạc mất một lần. Khi đó trên người nàng có thương tích, người của Tây Cảnh nhân lúc nàng gặp rủi ro đuổi theo giết nàng. Nàng không muốn cho chàng thêm phiền phức nên tự mình chạy trên đường cái.

Chàng quay đầu lại không thấy nàng đâu, tìm người khắp nơi như phát điên. Cuối cùng lúc tìm được nàng trong một vũng máu, nàng chính là dáng vẻ này.

Khi đó nàng cười, chỉ nói: “Chàng đừng lo lắng, ta có thể xử lý. Ta giết hết bọn họ rồi sẽ trở lại tìm chàng.”

Chàng không nói lời nào. Một lát sau, nàng cúi đầu: “Đương nhiên. Nếu chàng có thể tới tìm ta, trong lòng ta rất vui mừng đó.”

Chàng nhìn người trước mặt, nhẹ giọng mở miệng.

“Nàng từng thích ta, đây không phải là sai. Chỉ là khi đó, ta không đủ mạnh, ta không có tư cách nhận lấy yêu thích của nàng.”

Tạ Trường Tịch nói rồi chàng lấy Bích Hải Châu từ trong tay nàng đi, đặt kiếm của mình vào trong tay nàng, cùng nàng cầm kiếm của mình.

“Nhưng bây giờ đã khác, Vãn Vãn.”

Tạ Trường Tịch thong thả nâng mi: “Ta đã đến rồi.”

Nàng muốn làm gì, giết người và báo thù…

Tâm nàng về đâu, kiếm ta chỉ về đó.

___

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

[Sàn kịch nhỏ - 1]

Ngọc Sinh: “Bà xã của ta đã chết, cho nên ta biến thành bà xã của ta, sinh con cho nàng.”

Hoa Hướng Vãn: “Hành động này của ngươi thật sự làm cả nhà ta khiếp sợ.”

Tạ Trường Tịch: “Ngươi có thể chia sẻ một chút tâm đắc không. Ta cực kỳ đồng cảm với ngươi, đau khổ của ngươi, ta đều hiểu.”

Ngọc Sinh: “Sao ngươi hiểu được?”

Tạ Trường Tịch: “Trước kia, bà xã của ta, ngất 200 năm...”

[Sàn kịch nhỏ - hiện trường phỏng vấn Thiếu quân Hợp Hoan Cung]

Hoa Hướng Vãn: “Tạ tiên sinh, những người cạnh tranh vào cương vị chồng tôi đều rất ưu tú. Nói ví dụ như giao nhân kia, thân phận cao quý, hoàng tộc giao nhân, vì tôi chém đuôi lên bờ, moi tim làm châu vì tôi... Mời trình bày một chút, anh nhận lời mời vào cương vị này thì ưu thế ở đâu? Anh có thể cho mang đến cho công ty trách nhiệm hữu hạn Hợp Hoan Cung cái gì?”

Tạ Trường Tịch: “...” (xong, chết rồi)

Hoa Hướng Vãn: “Tạ tiên sinh?”

Tạ Trường Tịch: “Tôi... Tôi có thể đánh nhau.”

Hoa Hướng Vãn: “Vậy anh có thể nhận lời mời làm bảo vệ.”

Tạ Trường Tịch: “Tôi đẹp.”

Hoa Hướng Vãn: “Chúng tôi có phòng hát múa. Nếu không anh chuyển cương vị thử xem?”

Tạ Trường Tịch: “Chúng ta đã từng có một đoạn thời gian với nhau.”

Hoa Hướng Vãn: “Anh nói là đoạn thời gian anh vứt bỏ tôi à?”

Tạ Trường Tịch: “Thật ngại quá câu kia phiền em bỏ nó đi.”

Hoa Hướng Vãn: “Còn có cái khác không?”

Tạ Trường Tịch: “Tôi có thể nhịn.”

Hoa Hướng Vãn: “???”

Tạ Trường Tịch: “Không tin em gọi cậu ta qua đây, chúng ta nhịn 50 vạn chữ, em xem cậu ta có thể hay là anh có thể.”

Hoa Hướng Vãn cúi đầu viết một tờ giấy giới thiệu vào bệnh viện nam khoa.

“Bệnh viện này danh tiếng khá tốt, đi xem đi. Vị kế tiếp, mời Tiết Tử Đan đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play