Lời này nói ra, tất cả mọi người có chút sợ hãi. Bọn họ đều cảm thấy gió tối nay hơi lạnh quá rồi.

Tạ Trường Tịch đứng lặng im tại chỗ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

Chàng biết mình không thể thất lễ ở trước mặt mọi người.

Chàng cũng biết nàng sẽ đi.

Tuy trong lòng chàng vẫn mong sẽ có may mắn, trước khi ra cửa phòng, chàng nghe nàng hứa hẹn “Ta chờ chàng trở về”. Chàng cũng hy vọng nàng không lừa chàng. Nhưng thật ra chàng biết rõ rằng nàng đã muốn rời đi.

Nhưng chàng không ngờ nàng sẽ đi với Thẩm Tu Văn.

Hai người mới ở chung mấy ngày mà thôi…

Thích dịu dàng ư?

Nàng thích người như vậy sao?

Trong đầu chàng nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Chàng hơi cụp mi, để bản thân cố bình tĩnh lại.

Một lát sau, chàng mới làm như không có gì xảy ra, bình tĩnh ra lệnh: “Ức Nhiên! Đi Trường Sinh Điện xem hồn đăng của Tu Văn.”

Giang Ức Nhiên sửng sốt, sau đó vội trả lời: “Vâng.”

“Linh Nam, báo cho Linh Bắc.” Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn Linh Nam: “Chuẩn bị đồ xuống dưới chân núi trấn Minh Dương chờ ta. Ngày mai lập tức xuất phát đi Tây Cảnh.”

“Vâng... Nhưng mà... nhưng mà Thiếu chủ...”

“Ta sẽ tìm được nàng.”

Nói xong, Tạ Trường Tịch giơ tay, một bóng kiếm từ bàn tay chàng bắn ra đi thẳng về một hướng.

Lúc này Hoa Hướng Vãn vác Tiểu Bạch đi theo Thẩm Tu Văn chạy vội ở trong rừng rậm. Nàng đột nhiên cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó xao động. Hoa Hướng Vãn lập tức cảm thấy không đúng, nhưng nàng còn chưa có động tác gì, Thẩm Tu Văn đã đánh một chưởng vào đầu vai nàng!

Hoa Hướng Vãn lảo đảo một cái. Sau đó nàng thấy một luồng ấn truy tung thoát ra từ trong thân thể nàng bị hai con người giấy túm chặt rẽ một cái ở phía trước chạy như điên về phương hướng khác.

Sau đó nàng nghe phía sau truyền đến tiếng gió, Thẩm Tu Văn túm nàng nhảy lên trên cây, hắn giơ tay đặt một trận pháp ở trước người.

Chỉ trong chốc lát, một bóng kiếm từ dưới chân bọn họ bay qua. Hai người ngừng thở, nhìn bóng kiếm đuổi theo ấn truy tung.

Chờ bóng kiếm rời đi, Hoa Hướng Vãn ngạc nghiên nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tu Văn: “Đây là cái gì?”

“Ấn truy tung của Thiên Kiếm Tông.”

Thẩm Tu Văn nhíu mày: “Nơi đây không nên ở lâu. Chạy nhanh đi!”

Nói xong, hắn kéo nàng nhảy xuống, không chút do dự quay đầu chạy về hướng khác: “Chạy!”

Không biết giờ phút này Tạ Trường Tịch ở nơi nào, hai người không dám sử dụng linh lực, chỉ có thể một đường chạy như điên ở trong rừng rậm, định sớm chui vào thành trấn gần nhất.

Nhưng chạy trong chốc lát, bước chân Hoa Hướng Vãn càng ngày càng chậm, hơi thở của nàng càng thêm dồn dập, rõ ràng là không chạy nổi nữa.

Nàng giữ chặt Thẩm Tu Văn, thở hổn hển ra tiếng: “Chờ đã... Từ từ!”

“Làm sao vậy?”

Thẩm Tu Văn nhíu mày quay đầu lại. Hoa Hướng Vãn ném Bạch Hổ xuống rồi ngồi bệt xuống đất, xua tay nói: “Ta chạy không nổi, không chạy nữa.”

“Nhưng mà...”

“Thế thì,” Hoa Hướng Vãn nuốt nước bọt, chỉ về một hướng: “Chúng ta chia ra chạy, như vậy bắt người này sẽ không bắt được người kia. Ngươi chạy bên kia trước, ta nghỉ ngơi một chút.”

“Không được,” Thẩm Tu Văn nhíu mày: “Sao ta có thể bỏ người lại được?”

“Vậy thì,” Hoa Hướng Vãn quay đầu chỉ về phía Bạch Hổ bị ném xuống đang lắc đầu cho tỉnh táo ở bên cạnh: “Tiểu Bạch quá nặng. Nếu không làm phiền ngươi thay ta vác nó.”

Thẩm Tu Văn không nói gì. Nàng nhìn Thẩm Tu Văn do dự thì nghi hoặc: “Thẩm Đạo quân?”

Thẩm Tu Văn nhìn Tiểu Bạch còn có chút mơ màng đang dần tỉnh táo lại, đứng bất động ở tại chỗ.

Hoa Hướng Vãn chớp chớp mắt: “Không phải Thẩm Đạo quân không vác được chứ?”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn chống người đứng dậy: “Chẳng lẽ Thẩm Đạo quân không dám đụng vào con Âm Dương Điếu Tình Hổ này à?”

Âm Dương Điếu Tình Hổ, có thể phân biệt hồn phách của người đó có thuộc về bản thể hay không.

Trên đời này chỉ có một loại người không dám đụng vào Âm Dương Điếu Tình Hổ, đó là người đoạt xá.

Nghe được lời này, Thẩm Tu Văn cười ôn hòa: “Phát hiện từ lúc nào?”

“Thẩm Tu Văn có thế nào cũng là đệ tử hạch tâm của Thiên Kiếm Tông. Mới ở chung với ta mấy ngày, sao có thể vì ta mà phản bội sư môn, tự thả ta xuống núi, còn muốn bỏ trốn với ta? Dọc theo đường đi, cho dù là tu sĩ bình thường, cũng muốn vác Tiểu Bạch hộ ta một chút, nhưng ngày thường rõ ràng ngươi dịu dàng săn sóc, lại chẳng quan tâm vào lúc này. Từ đủ loại dấu hiệu, trừ đoạt xá ra thì còn có khả năng gì?”

Nghe được lời này, “Thẩm Tu Văn” cười khẽ: “Nếu biết, còn đi theo ta?”.

“Không thể nhờ ngươi giúp một tay à?” Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua trận pháp đã sắp hình thành cách đó không xa: “Nếu không nhờ đạo hữu, ta có thể thuận lợi rời Thiên Kiếm Tông như này ư?”

“Không sợ ta hại người?”

“Ngươi biết người đoạt xá sợ nhất cái gì không?”

Hoa Hướng Vãn đột nhiên hỏi lại. Sắc mặt “Thẩm Tu Văn” đại biến, bóng dáng nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hoa Hướng Vãn, khí đen trên tay ngưng tụ, đánh một chưởng về phía Hoa Hướng Vãn!

Hoa Hướng Vãn đã sớm có chuẩn bị. Ngay lúc hắn đến thì nàng vội vàng lùi lại kéo giãn khoảng cách, pháp ấn trên tay nhanh chóng biến hóa: “Chư thần thập phương, trừ tà trừ mị, đất trời có linh, ác không thể sinh!”

Trong khoảnh khắc âm thanh phát ra, tay nàng hợp lại, phù chú nháy mắt biến mất ở trong tay. Cuồng phong nổi lên, một trận pháp phía sau Thẩm Tu Văn sáng lên rực rỡ, bốn cái dây leo chui từ dưới đất lên như linh xà quấn quanh xoắn chặt lấy Thẩm Tu Văn. Vẻ mặt Thẩm Tu Văn nghiêm lại, nhưng hắn không kịp đáp trả đã bị dây leo kéo giật về trận pháp phía sau!

Ánh sáng phóng lên cao, Hoa Hướng Vãn nhảy lên người Bạch Hổ. Nàng nhìn Thẩm Tu Văn, khe khẽ thở dài: “Đạo hữu, tuy ta nhìn nhỏ yếu bất lực lại đáng thương nhưng ta cũng không phải con thỏ. Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ! Khư Nạn Tỏa Hồn Trận, hưởng thụ đi nhé.”

Nói xong, nàng vẫy vẫy tay, cưỡi Bạch Hổ quay đầu phóng ra ngoài rừng rậm.

Thẩm Tu Văn đứng ở bên trong trận pháp, bị dây leo quấn chặt. Quanh người hắn tràn ngập khí đen, thân thể cũng bắt đầu hư thối.

Hắn nhìn Hoa Hướng Vãn đi xa, thở dài, rất bất đắc dĩ: “A Vãn, người không ngoan. Nhưng ta sẽ còn đến…”

Nói rồi hắn vung tay lên, mười mấy tờ giấy hình người từ trong trận pháp bay ra. Lúc giấy rơi xuống mặt đất thì hóa thành từng thi thể nhe răng nhếch miệng rít gào đuổi theo Hoa Hướng Vãn.

Thẩm Tu Văn nở nụ cười: “Đưa người chút lễ vật.”

Nhìn mấy thứ đuổi theo phía sau, Hoa Hướng Vãn khá bất ngờ.

Tuy biết hắn chắc chắn còn có hậu chiêu nhưng nàng không ngờ người này không chỉ tinh thông thuật Khống Thi của Âm Dương Tông mà còn biết người giấy của Vu Cổ Tông?

Cũng may người giấy của Vu Cổ Tông cần dựa vào linh lực của người thực hiện chèo chống, chỉ cần thoát khỏi phạm vi thao tác của người thực hiện thì sẽ hóa thành giấy vụn.

Thẩm Tu Văn bị trận pháp vây khốn, đám người giấy này sớm muộn gì cũng sẽ vô dụng. Hoa Hướng Vãn không lo lắng, cưỡi Bạch Hổ xuyên qua rừng rậm, tránh né đám người giấy nhào đến.

Thứ đồ chơi làm bằng giấy này không có suy nghĩ. Nàng vốn định đi vòng vèo vài vòng để cắt đuôi bọn nó, nhưng nàng thử vài lần mà đám người giấy đều có thể tìm được chính xác vị trí của nàng.

Hoa Hướng Vãn thấy kỳ lạ. Đang lúc nàng nghi hoặc vì sao lại như thế thì đột nhiên ý thức được chỗ không đúng. Nàng cúi đầu nhìn thì thấy túi Càn Khôn của mình vẫn luôn nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Tuy ánh sáng này mỏng manh nhưng đám người giấy này lại mẫn cảm với ánh sáng. Chút ánh sáng này với người giấy mà nói quả thực là thắp đèn lồng giữa đêm, muốn không tìm được cũng khó!

Hoa Hướng Vãn dứt khoát bỏ đi đường vòng vèo, cưỡi Bạch Hổ lấy ra ngọc bài truyền âm trong túi Càn Khôn. Nàng nhìn là tên của Tạ Trường Tịch thì không chút do dự lướt qua. Nàng nghiêng người sang bên cạnh, lại tránh được người giấy bất ngờ đánh tới.

Ngọc bài yên tĩnh trong giây lát rồi tiếp tục sáng lên, Hoa Hướng Vãn cúi đầu nhìn, là Tạ Vô Sương.

Hoa Hướng Vãn thấy tên này, nháy mắt nhớ tới tất cả mọi thứ lúc trước.

Vì sao mình lại ở chỗ này chạy nạn?

Vì sao mình lại bị đoạt hôn?

Vì sao mình chỉ kém một bước cuối cùng là sẽ hoàn mỹ thu quan lại thất bại thảm hại vào giờ phút này?

Tất cả đều tại tên chó săn này!

Giờ phút này, chàng còn làm ảnh hưởng đến nàng. Nàng nhìn thấy tên này, khí huyết dồn lên đầu, giơ tay đập một chưởng đánh bay một con người giấy. Nàng mở truyền âm, tức giận mắng: “Tạ Vô Sương! Ngươi còn dám truyền âm cho ta? Còn có mặt mũi nói chuyện với ta?! Ngươi đã làm cái quái gì?! Ta coi ngươi là bạn bè mà ngươi lại đối xử với ta như vậy à?”

“Ta cũng đã nói với ngươi, ta và Tạ Trường Tịch kết thúc rồi! Ngươi còn muốn bán ta! Cho dù ngươi không suy xét cho ta thì chẳng lẽ ngươi không suy xét một chút cho tông môn của ngươi à?!”

“Bây giờ thì tốt rồi! Ta...”

“Hoa Hướng Vãn.”

Giọng Tạ Trường Tịch bình tĩnh truyền đến. Bên chàng đều là tiếng gió, không nghe ra đang ở nơi nào.

“Thẩm Tu Văn có thể bị đoạt xá, nàng gặp nguy hiểm.”

Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn sững sờ. Giọng nói lo lắng của Tạ Trường Tịch truyền đến: “Hoa Hướng Vãn?”

“Tạ Trường Tịch...” Hoa Hướng Vãn chậm rãi hoàn hồn. Nàng rất khiếp sợ: “Ngươi ở Tử Sinh Giới hai trăm năm, da mặt bị gió sương mài giũa thành huyền thiết ngàn năm không gì chặn được à? Cướp hôn của sư điệt, dùng ngọc bài truyền âm của đồ đệ? Ngươi còn mặt mũi à?!”

Tạ Trường Tịch trầm mặc. Một lát sau, chàng đáp lại: “Nàng không nhận truyền âm của ta.”

“Ngươi có chuyện gì quan trọng nhất định cần ta nghe à?”

“Thẩm Tu Văn...”

“Thẩm Tu Văn đoạt xá còn cần ngươi nói?” Hoa Hướng Vãn gầm lên: “Nguy hiểm? Ta nói cho ngươi biết nguy hiểm lớn nhất của ta chính là ngươi! Đừng truyền âm cho ta nữa! Ngươi mà còn truyền âm thì ta nhất định phải chết!”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn trực tiếp ném ngọc bài truyền âm ra sau. Nàng ở trên lưng Bạch Hổ đảo chân đá bay một con người giấy. Trong khoảnh khắc nàng nhảy lên, một con người giấy ẩn nấp đã lâu đột nhiên nhào về phía nàng. Hoa Hướng Vãn không kịp phòng ngừa, bị người giấy bên cạnh này đè ngã ra đất, cúi đầu cắn xuống!

Cũng may Bạch Hổ kịp thời đuổi tới, nó rít gào cắn sau cổ người giấy hung hăng ném ra. Hoa Hướng Vãn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mấy thứ này, ném một lá bùa bay ra.

Vừa rồi nàng giao thủ với Thẩm Tu Văn, đã dùng hơn nửa số hạt châu linh khí. Bây giờ dây dưa với mấy thứ này lâu như vậy, hạt châu linh khí rõ ràng đã thấy đáy.

Cũng may bây giờ chỉ cần đi về phía trước mười trượng thì sẽ ra khỏi phạm vi khống chế của Thẩm Tu Văn, đám người giấy này sẽ mất đi hiệu lực. Nàng chỉ cần tiếp tục đi về phía trước mười trượng!

Nhưng rõ ràng đám người giấy này cũng biết dự tính của nàng, chúng như dùng hết toàn lực, trở nên cực kỳ nôn nóng hung mãnh, gắt gao chặn đường đi của Hoa Hướng Vãn, một con lại một con đánh về phía nàng!

Hiện giờ nàng là Pháp tu, không giỏi cận chiến. Đám người giấy này toàn tâm toàn ý nhào về phía nàng, nhất thời ép nàng đến chật vật.

Nàng linh hoạt tránh né không cho đám người giấy đến gần người nhưng càng trốn thì giới hạn khoảng cách để bọn nó mất đi hiệu lực càng xa.

Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, trong lòng định ra phương án. Nàng ôm tất cả hạt châu linh khí đập về phía trước. Hai con người giấy lập tức bị nổ tung, nàng cất bước chạy nhanh, mắt thấy tới sát biên giới rồi, một bàn tay từ phía sau nàng chộp tới. Hoa Hướng Vãn xoay người nâng chưởng, thấy đối phương cũng ra một chưởng!

Hai chưởng đối nhau, khí đen ở lòng bàn tay hai người nổ tung. Trong nháy mắt Hoa Hướng Vãn cảm thấy có cái gì đó chui vào ngực, sau đó bị lực lớn đánh bay đi.

Cũng chính vào lúc này, một bàn tay đột ngột xuất hiện, chặn ngang bên hông nàng, dừng thế bay đi của nàng.

Chóp mũi là hương thơm thanh mát nhàn nhạt như là băng tuyết pha với tùng xanh mai lạnh. Hoa Hướng Vãn kinh sợ ngẩng đầu, thấy thanh niên mặc đồ đỏ kim quan, khuôn mặt tuấn tú đỡ nàng vững vàng rơi xuống đất.

Rồi sau đó, chàng không nói lời nào, bẻ cành làm kiếm trực tiếp vọt lên.

Kiếm của chàng nhanh, cực nhanh, nhưng chiêu thức này lại làm người ta nhìn thấy rõ ràng một cách kỳ lạ, giống như thẩm phán vận mệnh, biết rõ tử vong đã đến, lại không thể tránh.

Trong khoảnh khắc, tất cả người giấy bị cố định tại chỗ. Sau đó máu phun ra, người giấy hóa thành màu đỏ như máu bị vẽ hỏng, bồng bềnh rơi xuống.

Thanh niên mặc đồ đỏ cầm cành cây làm kiếm, hoa đào trên cành nhuộm máu, dưới ánh trăng lá rụng chiếu lên người. Chàng ngoái đầu nhìn qua, một đôi mắt không chút cảm xúc, không khỏi mang theo sự lạnh lẽo làm người ta lạnh đến tận trong xương cốt.

Người như kiếm lạnh, vẻ đẹp vô song.

Hoa Hướng Vãn sửng sốt trong khoảnh khắc. Ngay sau đó nàng không chút do dự, xoay người chạy!

“Nàng chạy.”

Giọng Tạ Trường Tịch vang lên ở phía sau: “Ta đi theo.”

Động tác của Hoa Hướng Vãn cứng đờ.

Có một Độ Kiếp Kỳ đi theo sau nàng, nàng còn chạy gì nữa?

Nàng đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, làm bản thân bình tĩnh lại sau đó mới quay đầu nhìn qua.

Tạ Trường Tịch đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tạ Trường Tịch rất bình tĩnh, giống con người của chàng.

Chàng luôn có một loại mị lực làm người ta yên ổn một cách thần kỳ không thể hiểu nổi. Đây là một điểm năm đó nàng cực yêu.

Nhưng mà hiện giờ nàng đã không cần mượn dùng một người khác để bình tĩnh nữa. Bản thân nàng đã giống như một mặt nước lặng rồi.

Hai người cách xa nhau không xa, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Mì lạnh!” Tạ Trường Tịch như chưa hề xảy ra chuyện gì, giọng điệu trước sau như một: “Nàng về đi! Ta làm lại cho nàng một bát.”

“Ta lừa ngươi đó.” Hoa Hướng Vãn nhíu mày: “Ta không muốn mì lạnh, ta chỉ muốn chạy.”

“Ta biết. Không sao cả.”

Tạ Trường Tịch bước lên kéo tay Hoa Hướng Vãn rót linh lực vào gân mạch nàng.

Linh lực theo gân mạch đi vào, Hoa Hướng Vãn nháy mắt cảm thấy mình như được linh tuyền rót vào, gân mạch giãn ra. Khí đen trong thân thể nàng bị vuốt phẳng từng chút một, thoải mái đến làm cả người nàng muốn thở dài thành tiếng.

Chàng cúi đầu nhìn mu bàn tay nàng, giọng điệu chậm rãi.

“Nàng đã lừa ta rất nhiều lần. Về sau muốn lừa ta bao nhiêu lần cũng được. Chỉ cần nàng nguyện ý thì lừa ta cả đời, ta cũng không để ý.”

Nói rồi, chàng ngẩng đầu, sắc mặt không nhìn ra vui giận.

“Vãn Vãn!” Chàng nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta bái đường, uống rượu hợp cẩn.”

___

Sàn kịch nhỏ 1:

Hoa Hướng Vãn: “Ông anh à, ta thấy trạng thái tinh thần của huynh không đúng lắm.”

Sàn kịch nhỏ 2:

Tạ Trường Tịch: “Vốn chỉ muốn lừa uống một chén rượu hợp cẩn, không ngờ chơi quá trớn không liên lạc được với bà xã. Nhanh gọi điện thoại.”

Hoa Hướng Vãn: “Từ chối không bắt máy, cho vào sổ đen.”

Tạ Trường Tịch: “…”

Do dự lúc lâu.

Tạ Trường Tịch: “Vô Sương, gọi điện thoại cho sư nương con.”

Một lát sau.

Tạ Vô Sương (hoảng): “… Chuyện này con nghĩ không liên quan gì đến con. Sư phụ, người phải tự xét lại mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play