Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

386 + 387


1 năm

trướctiếp

Chương 386 – Tòa nhà 18 tầng

📚 "Hóa ra đây là lý do tại sao tỷ lệ kết hôn và sinh sản của thành phố Dương Quang lại cao như vậy trong ba năm liên tiếp." Bạch Liễu suy tư, "Bởi vì sự tồn tại của khoản vay 【Cây giống thành phố Dương Quang 】này."
Mục Tứ Thành kinh hãi: "Sinh con để thế chấp? Nhỡ đâu mấy đứa trẻ đó lớn lên biết mình bị thế chấp, chúng chạy đi thì sao?"
Bà cụ thở dài lắc đầu: "Không chạy thoát được đâu, chỉ cần cậu đến thành phố Dương Quang, nếu chưa trả nợ xong thì không có cách nào rời đi."
"Vợ chồng tôi đã 60 năm không rời nơi này kể từ ngày vay tiền mua nhà, mãi cho đến hôm nay", ông cụ nhìn về phía ngoại khu E đã bị những tòa nhà cao tầng chặn lại, chỉ còn le lói một chút ánh sáng mặt trời, trong đôi mắt thoáng qua khát vọng ít ỏi, "Đôi khi tôi muốn đi ra nhìn ngắm bên ngoài, nhưng chỉ cần tôi nghỉ phép một ngày thì xem như mất luôn công việc."
"Mong là sau khi hoàn trả khoản vay 10 năm vẫn còn dư lại một số tiền để có thể nhìn ra thế giới bên ngoài."
"Ở thành phố Dương Quang này, tôi sống một cuộc đời dài như vậy mà chưa được nhìn thấy toàn bộ ánh mặt trời."
Ông cụ khẽ thở dài, chưa kịp nói hết lời thì đã che miệng ho dữ dội, từng ngụm từng ngụm máu mủ trộn lẫn nhau trào ra từ mũi miệng.
Bà cụ bên cạnh theo thói quen lấy chiếc khăn tay nhỏ trên ngực ra lau cho ông cụ, còn ngượng ngùng gật đầu với bọn Bạch Liễu: "Để các cậu chê cười rồi, tôi và ông ấy đều làm việc trên công trường, bụi nhiều quá, bệnh đường hô hấp đã lâu lắm rồi, cứ tái phát mãi."
"Tháng nào cũng tốn bộn tiền thuốc men, bởi thế mới nói lúc còn trẻ chúng tôi nên đeo khẩu trang bảo hộ, không nên vội vàng đi làm mà ảnh hưởng đến sức khỏe như thế này." Bà cụ vỗ vỗ lưng ông cụ có chút trách móc, thở dài nói: "Nhìn bây giờ xem, đủ thứ bệnh tật thế này!"
Đường Nhị Đả lấy ra một chai nước, chậm rãi đút cho ông cụ uống để bớt ho khan, cau mày hỏi: "Đây là bệnh nghề nghiệp do làm việc lâu đúng không? Coi như tai nạn lao động nghiêm trọng rồi, công ty của hai người không bồi thường sao?"
Ông bà cụ nghe gã nói thì có chút bối rối: "Tai nạn lao động là gì, bồi thường gì?"
Đường Nhị Đả vừa muốn mở miệng giải thích nhưng lại nhớ tới đủ loại chế độ kỳ quái ở đây, dưới chế kỳ quái này, công ty bồi thường bệnh nghề nghiệp cho nhân viên là một thứ quá xa xỉ, vì vậy gã vừa mở miệng rồi khép lại, cuối cùng cứng nhắc nói "không có gì", muốn bỏ qua chủ đề này.
Ngược lại, ông cụ chậm rãi uống hai ngụm nước xong thì suy nghĩ về những gì Đường Nhị Đả nói, dường như ông đã hiểu ý của Đường Nhị Đả, lắc đầu tỏ vẻ buồn cười: "Ai nha, chàng trai trẻ, tôi làm công trường cũng mấy chục năm nay rồi, ở tuổi tôi ai cũng phải mắc bệnh thế này, công ty nào mà quan tâm chứ, tiền thuốc men tốn kém quá mà."
"Bọn họ mở công ty là để kiếm tiền chứ không phải làm từ thiện." Ông cụ xua tay, "Tốn tiền thuốc men mấy chục năm cho cậu á? Làm gì có chuyện tốt như vậy."
Bạch Liễu theo bước chân chậm rãi của ông cụ đi về phía trước: "Tôi thấy rất nhiều công dân mới đến thành phố Dương Quang, cụ là người bản xứ hay là người nhập cư ạ?"
"Tôi và bà bạn già đây đều là người nhập cư." Ông cụ nhìn Bạch Liễu, "Mấy năm gần đây ít người nhập cư rồi, cùng thời với tôi còn nhiều hơn kìa!"
Bạch Liễu theo đó hỏi tiếp: "Sao những năm đó lại có nhiều người nhập cư ạ?"
"Bởi vì đợt của chúng tôi có một dự án cho vay gọi là 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】, trí nhớ của ông cụ dường như không được tốt lắm, cho nên dừng lại ngẫm nghĩ, "Điều khoản cụ thể như thế nào thì tôi không nhớ rõ lắm, hình như là, nếu cậu đến thành phố Dương Quang định mua nhà, đồng thời có thể giới thiệu hơn 20 người xứ khác đến mua nhà tại thành phố Dương Quang thì được trợ giá nhà đất gần 3 triệu."
"Lúc đó đa số mọi người đều chọn mua nhà diện tích khoảng 30m2, giá trung bình 200.000 tệ, trợ giá như thế thì tương đương được giảm giá 50%!" Mặt mày ông cụ hớn hở, "Tuy là lúc đó tiền lương không cao, chỉ 1000, 2000 một tháng nhưng vẫn còn có lời!"
Bà cụ gật đầu đồng ý: "Lúc đó cắn răng mua nhà là quyết định đúng đắn nhất mà chúng tôi từng đưa ra."
"Thời điểm đó chúng tôi không muốn ở lại đây đâu." Bà cụ nhớ lại thì che miệng cười, bạn của tôi cuống quýt đến nỗi phải gào lên 【 nếu còn là anh em thì giúp tôi tiết kiệm 3 triệu đi ! 】"
"Đúng vậy, vì lúc đó vợ chồng tôi cũng bị bạn bè dụ dỗ tới đây, bởi vì đối phương cần 20 người xứ khác mua nhà để hưởng dịch vụ cho vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】." Ông cụ hơi ngẩng đầu, nhớ lại quá khứ, "Bạn tôi nài nỉ ghê lắm, tôi lại là một người trọng nghĩa khí nữa, bởi thế cắn răng mua một căn, rồi sau đó, để được hưởng dịch vụ 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】, tôi đã gọi điện cho 20 người bạn đến mua nhà."
Ông cụ vung tay tự hào: "Đương nhiên, bây giờ họ rất biết ơn tôi, nếu không, cứ theo giá nhà hiện nay thì không bao giờ có thể mua được một căn nhà."
Ánh mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích: "Vâng."
Bảo sao thành phố Dương Quang có nhiều dân nhập cư mới như vậy, hóa ra là một kế hoạch bán hàng đa cấp mô hình kim tự tháp để thu hút mọi người.
Một người đến đây mua nhà trả nợ thì sẽ kéo theo 20 người đến đây mua nhà trả nợ, nếu 20 người mua nhà thì sẽ kéo theo 400 người đến đây, mà một khi đã mua nhà vay nợ ở thành phố Dương Quang thì sẽ không đi được nữa, cứ như thế từng đợt lại từng đợt, người dân hoàn toàn bị mắc kẹt trong thành phố Dương Quang.
"Chương trình cho vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】này còn không?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi, "Tôi thấy còn có rất nhiều người nhập cư đến đây."
"Đã qua lâu rồi." Ông cụ lắc đầu, "Hiện tại tỷ lệ sinh đẻ trong một năm ở thành phố Dương Quang cao lắm, dân số cũng tăng nhanh, không cần phải giới thiệu dân xứ khác nữa, phỏng chừng bọn họ chưa nắm được thông tin, không biết khoản vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】đã bị hủy từ lâu, bỏ lỡ dịp rồi."
Bà cụ thở dài: "Cũng do bọn họ tới muộn, sớm hơn một chút thì đã tranh thủ vớt được món hời, chỉ cần kéo được người là có thể mua được một căn nhà tốt khoảng 20m2 ở Dương Quang rồi."
"Aiz, giá nhà bây giờ cao quá, cũng khó trách người trẻ tuổi như các cậu bị buộc phải sống trong nhà nghĩa trang công cộng." Ông cụ không giấu được tiếng thở dài, "Ở trong mấy cái nhà đó chẳng khác nào đi chết, lá gan của các cậu cũng lớn thật đấy, còn dám mua ở."
Bạch Liễu nhanh chóng nắm lấy từ khóa: "Nhà nghĩa trang công cộng?"
Ông cụ kỳ lạ liếc nhìn đám người Bạch Liễu, cao giọng hỏi: "Các cậu không biết sao? Đường 18 và đường 444 ở khu E là nghĩa trang công cộng của thành phố Dương Quang đấy."
Mộc Kha khựng người: "Nhưng trên giấy chứng nhận bất động sản ghi là lầu 18, sao có thể là nghĩa trang công cộng được ạ?"
"Đúng rồi." Ông cụ tự nhiên giải thích, "Nghĩa trang công cộng ở đây cũng là một tòa nhà, đào rỗng ngầm xây thấp xuống, tầng một của nghĩa trang xây gần mặt đất, càng đi xuống thấp thì tầng càng cao, thông thường mỗi tòa mộ có 18 tầng, cậu mua được là tầng cao nhất, hay có thể nói là tầng tồi tệ nhất, thấp nhất của nghĩa trang."
"Tầng dưới chót là nghĩa trang công cộng diện tích lớn, nhìn chung có thể để được thi hài của cả gia đình, có 3-5m2, chia sẻ diện tích trung bình thì cũng hơn 2,7m2, đa số đều được công dân hạng nhất giàu có chọn mua, còn trên cùng chỉ có 1- 2m2, , chia sẻ diện tích trung bình thì còn khoảng 1,5m2, chỉ đặt được một thi thể, rất khó bán, hiện vẫn đang giảm giá, căn 2,5m2 của cậu được xem là lớn rồi đấy."
"Nghĩa trang công cộng dưới tầng 18?!" Mục Tứ Thành nghe xong có hơi choáng váng, "Này mẹ nó thì có khác gì địa ngục tầng 18 đâu."
Ông cụ nghe xong thì cũng nghĩ Mục Tứ Thành đang nói đùa, còn phá ra cười ha ha: "Đây là đặc trưng của thành phố Dương Quang đấy, nghĩa trang cũng giống như nhà cao tầng, nếu không thì nghĩa trang chiếm cả một mảnh đất, đắt quá thì ai mà mua được chứ."
"Nhưng tuyệt đối đừng mua nghĩa trang để ở nhé." Ông cụ cười xong thì nghiêm nghị nói với Bạch Liễu, trịnh trọng dặn dò: "Tôi biết có một số thanh niên tham lam ham rẻ mua về làm nhà ở, nhưng ngàn vạn lần đừng ở trong đó."
"Hung trạch còn có thể ở, tại sao lại không thể sống ở đây?" Bạch Liễu nhướng mày hỏi.
Ông cụ thấp giọng, ghé vào tai Bạch Liễu nói: "Tòa nhà nghĩa trang không có thang máy, buổi tối sau khi tan sở cậu phải về nhà nghĩa trang ở tầng 18 nghỉ ngơi, chỉ có thể đi từ lầu một xuống từng lầu phía dưới, đi qua tất cả các nhà của nghĩa trang."
"Nhưng đây là nơi của người chết, họ sẽ ra ngoài vào ban đêm."
"Sống trong hung trạch thì chỉ gặp một con quỷ, nhưng sống ở nghĩa trang công cộng thì gặp cả đống quỷ ở mỗi tầng, một con quỷ còn có thể trốn, cả đống quỷ thì trốn ở đâu? Muốn chạy lên mặt đất cũng không kịp."
Ông cụ ho nhẹ một tiếng, vỗ vai Bạch Liễu sốt sắng: "Sống ở nơi của người chết thì sẽ chết thật đất, người trẻ tuổi, hãy chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng mua một căn nhà trên mặt đất ở thành phố Dương Quang đi."

Chương 387 – 370.000

📚 Buổi chiều 6 giờ, trời đã chạng vạng, khắp nơi trong thành phố đầy những tòa nhà cao tầng chẳng có chút ánh sáng mặt trời, bầu trời cũng nhanh chóng tối sầm lại.
Khu C, đèn đường ở hai bên hành lang gần tòa nhà mới lần lượt được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng cam nhẹ nhàng ấm áp, đèn của một vài căn hộ trên tầng cao nhất của các tòa nhà cũng được thắp sáng rực rỡ, chói lóa như kim cương, lóa mắt còn hơn cả đèn đường, trong bóng đêm tỏa sáng như ánh sao, lóng lánh mê hoặc đến nỗi Viên Quang và Thi Thiến ngồi trên phố cũng phải ngước nhìn.
"Sáng quá." Thi Thiến cảm thán, "Đèn trên mấy tầng cao nhất này sáng thật đấy, ban ngày hôm nay tôi còn chưa thấy đèn sáng như vậy."
"Đó là đương nhiên." Viên Quang cầm một túi bánh mì và một chai nước khoáng, nhìn lên các tầng trên cùng, "Đó là nơi những người giàu nhất khu C sinh sống mà, toàn là mua trọn gói không đấy."
"Tầng đầu tiên hơn 320m2, chia sẻ diện tích trung bình thì cũng còn hơn 300m2." Viên Quang nói.
Thi Thiến líu lưỡi: "Căn hộ rộng hơn 320m2? Dựa theo tính toán 25m2 ở được 5 người tại đây thì có thể chứa ít nhất 52 người!"
"Chưa đâu, tầng trên cùng là tầng đắt nhất, giá của nó khoảng 370.000 đến 400.000 tệ." Viên Quang lẩm nhẩm thông tin mà anh hỏi được từ người bán hàng, rồi đột nhiên dừng lại, "Nếu tính kiểu này thì giá một tầng đâu đó khoảng 130 triệu ... "
Thi Thiến bị Tiểu Đông lải nhải phổ cập khoa học cả một buổi trưa chuyện 【 Cây giống thành phố Dương Quang】 , bắt đầu tính toán theo bản năng: "Một đứa con có thể thế chấp 500.000 đến 1 triệu, nếu nợ 130 triệu thì cần có 130 đứa con ..."
Nơi này chỉ có thể sống tối đa 52 người nhưng cần phải thế chấp 130 trẻ em, rõ ràng là những đứa trẻ thừa ra không thể sống trong ngôi nhà khi chúng lớn lên, vì ngôi nhà không đủ diện tích sinh sống, thậm chí trên giấy chứng nhận bất động sản cũng không có tên của chúng.
Theo người bán hàng Tiểu Đông nói, khi những đứa trẻ thế chấp cho vay lớn lên, chúng sẽ bị bố mẹ yêu cầu rời khỏi nhà tự lập để đi làm, song song đó, để có thể trả nợ khoản vay của bố mẹ trong vài chục năm, đồng thời tích cóp tiền để mua nhà cho riêng mình, chúng sẽ càng nỗ lực liều mạng làm việc.
Nói cách khác, họ sẽ sống dưới áp lực của hai khoản vay mua nhà suốt đời.
Nghĩ đến điều này, Viên Quang và Thi Thiến không khỏi cảm thấy ngột ngạt, họ cùng im lặng.
Viên Quang nhìn xuống túi bánh mì giảm giá 10 tệ của mình, ngón tay siết chặt túi bao bì dính dầu mỡ: "Nếu không vay 【 Khoản vay thành phố Dương Quang】, theo mức lương trung bình là 4.500, muốn ở nhà trên tầng cao nhất, không tính lãi suất vay, cho dù không ăn không uống... "
Thi Thiến dừng lại một lúc, rồi gượng cười ha ha hai tiếng: "Xem ra phải mất 2000 giờ làm việc mới có thể sống trong ngôi nhà rộng 300m2 này ..."
Viên Quang cúi đầu cắn một miếng bánh mì, không nói gì, chiếc bánh mì giảm giá tràn ngập vị chua cũ kỹ hết hạn trong khoang miệng khiến anh thật buồn nôn, cố nén lại nuốt xuống một cách khó khăn.
"Bánh mì này đã hết hạn, đừng ăn." Thi Thiến nãy giờ vẫn không ăn, chỉ cầm trên tay.
Viên Quang cúi đầu: "Nhưng bánh mì là sản phẩm bán chạy trong cửa hàng tiện lợi, tôi thấy người khác cũng xếp hàng mua."
"Bởi vì nó rẻ." Thi Thiến khẽ thở dài, "Chúng ta đi muộn, mì gói 8 tệ đã bán hết sạch, ở đây một chuỗi lẫu Oden có giá 16 tệ, ngoại trừ bánh mì giảm giá 10 tệ, thì người ở đây chẳng mua nổi mấy món khác."
Thi Thiến tỉnh táo vỗ vai Viên Quang: "Ôi thiu hết rồi, đừng ăn nữa, tôi cắn một miếng mà giá trị sinh mệnh giảm hết một mớ, vứt đi thôi."
Viên Quang hít sâu một hơi, ừ một tiếng chống đầu gối thở dài đứng lên, nhìn lại tòa nhà giống như rừng thép trong đêm đen, chỉ có tầng trên cùng mới tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mê hồn.
"Nhân viên bán hàng kia bảo là căn nhà trên tầng cao nhất là nơi gần mặt trời nhất ở thành phố Dương Quang, bán lúc nào cũng rất chạy, giới nhà giàu đổ xô tranh nhau mà mua."
Viên Quang đột nhiên thì thào: "Mới sáu giờ, ban đêm sáng như mặt trời, nơi nào cũng toàn là bóng tối, chỉ có tầng trên cùng là sáng, chẳng trách ở đây ai cũng muốn mua nhà ở đó."
Thi Thiến bước đến thùng rác, cô quay đầu nhìn theo tầm mắt của Viên Quang, vẻ mặt khó nén phức tạp, "Bởi vì chỉ có những người ở tầng cao nhất mới đi làm về nhà lúc sáu giờ rồi bật đèn lên."
"Các tầng khác đều là dân cư bình thường, lúc này họ vẫn đang tăng ca."
Viên Quang giật mình, liền nhanh chóng thu hồi suy nghĩ: "Ừm, bọn họ căn bản làm việc cả ngày không nghỉ..."
Ngay lúc Viên Quang đang cùng Thi Thiến định ném túi bánh mì vào thùng rác thì một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, nhìn chiếc bánh mì trên tay Viên Quang và Thi Thiến với đôi mắt sáng quắc khiến hai người sợ hãi nhảy dựng lên.
Người nọ nhỏ giọng nói: "Hai người không ăn bánh mì thì cho tôi được không?"
Viên Quang nương theo ánh sáng lờ mờ của đèn đường nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ trang điểm nhẹ trước mặt, anh không khỏi cao giọng: "Tiểu Đông?!"
Người phụ nữ đứng bên thùng rác trước mặt chính là người vừa cười vừa giới thiệu bất động sản cho họ lúc trưa, Tiểu Đông.
Tiểu Đông không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhìn thẳng vào ổ bánh mì sắp bỏ vào thùng rác: "Không ăn thì đưa cho tôi nhé?"
Viên Quang và Thi Thiến nhìn nhau do dự, sau khi Thi Thiến gật đầu, Viên Quang đưa bánh mì ra, khó hiểu hỏi: "Tiểu Đông, cô làm việc ở công ty kinh doanh bất động sản, tiền lương cũng không thấp phải không? Sao lại .. "
Giọng của Viên Quang ngừng lại, anh ngớ người nhìn Tiểu Đông cắn hai cái đã hết sạch ổ bánh mì, thậm chí còn uống một ngụm nước.
... Thứ này đã thiu thối đến mức giảm giá trị sinh mệnh của Thi Thiến, vậy mà Tiểu Đông ăn một chút cũng không có phản ứng, tựa hồ đã quen với loại đồ ăn này.
Tiểu Đông ăn xong rồi vỗ vỗ đôi tay, nở một nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn với Viên Quang: "Tôi chỉ là nhân viên bán hàng, tương tự như nhân viên lễ tân, vị trí này nhiều người xin việc lắm, tôi chỉ may mắn có ngoại hình ưa nhìn và tài ăn nói nên được nhà tuyển dụng lựa chọn thôi."
Viên Quang hỏi: "Vậy cô có phiền cho chúng tôi biết lương mỗi tháng của cô là bao nhiêu không?"
Tiểu Đông không chút để ý: "3.500."
Vẻ mặt của Viên Quang nghe xong không thể diễn tả được, người đi bán nhà vậy mà không mua nổi một căn nhà ... thế giới này thật là ảo ma canada.
Thi Thiến dò hỏi, "Thông thường mà nói, sau khi có người mua nhà thì cô có thể nhận được hoa hồng phải không?"
"Hoa hồng là cái gì?" Tiểu Đông hơi bối rối.
Thế là Thi Thiến đành phải giải thích với Tiểu Đông một phen, Tiểu Đông bừng tỉnh hiểu ra: "Hai người nói thứ đó à, thứ đó chỉ có người phát triển đại lý mới được hưởng, mỗi một căn nhà bán được có thể nhận đến 27% tiền hoa hồng, còn chúng tôi không có, chúng tôi chỉ làm công cho đại lý thôi."
Viên Quang cau mày hỏi: "Đại lý bán hàng?"
Kinh doanh trong thế giới thực cần phải có đại lý thì anh có thể hiểu được, nhưng hiện tại ở đây đất đai đều trực tiếp thuộc về tay tư nhân, còn cần đại lý sao?
Không phải muốn định giá như thế nào thì định giá thế ấy, muốn chặt chém bao nhiêu thì cũng có người bỏ tiền ra mua sao, sao lại còn có đại lý đứng giữa ăn chênh lệch giá?
"Đúng rồi, mỗi tòa nhà mới đều có một người phát triển đại lý." Tiểu Đông vừa giải thích vừa phủi tay, "Người phát triển đại lý thường là nhà phát triển cấp cao nhất, tức là con cháu của 5 nhà phát triển lớn nắm giữ tất cả đất đai."
Năm nhà phát triển lớn sẽ ký hợp đồng bất động sản cho con cháu của họ làm đại lý, các nhà phát triển lớn chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có đại lý ra mặt kinh doanh thôi, ví dụ như theo tôi biết, người phát triển đại lý của tòa nhà mới ở khu C là cháu trai của một trong số bọn họ.
Tiểu Đông cho biết: "Đại lý chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra nhu cầu mua, mong muốn và giá cả phù hợp với cư dân thành phố Dương Quang, đồng thời phân bổ diện tích bất động sản và thiết kế các loại hình căn hộ phù hợp với cuộc sống của cư dân."
"Giá cả phải chăng?! Khu vực thích hợp cho cư dân sinh sống?" Thi Thiến không nhịn được chửi tục, "Đ* má, giá thế này mà bảo là phải chăng, thích hợp cho cư dân sinh sống?!"
Ánh mắt Viên Quang nhấp nháy, anh hỏi: "Nói theo cách khác, quyền sở hữu bất động sản mới nằm trong tay của người đại lý, phải không?"
Tiểu Đông gật đầu: "Đúng rồi."
"Cô có biết ông ta sống ở đâu không?" Viên Quang cẩn thận hỏi, "Hay là, Tiểu Đông, cô có chắc người đại lý của tòa nhà mới khu C sẽ xuất hiện vào tối nay không?"
Tiểu Đông quay đầu, chỉ lên tầng cao nhất sáng nhất khu C trong đêm: "Đó, ông ta sống ở đó."
"Tối nay ông ta nhất định sẽ xuất hiện." Tiểu Đông chỉ vào Viên Quang một lúc rồi quay đầu lại, "Bởi vì tối nay tòa nhà mới này còn chưa khai trương định giá, chúng ta phải đợi ông ta qua rồi mới định giá."
Viên Quang nhẹ giọng lặp lại: "Định giá?"
Tiểu Đông nói: "Ừm, tức là ra giá một mét vuông bao nhiêu tiền ấy, bây giờ chắc ông ta đang thảo luận với các người phát triển đại lý khác trên tầng cao nhất, khoảng 7:30 ông ta sẽ tới định giá tòa nhà mới."
7:30.
Trong đại sảnh trung tâm bán hàng náo nhiệt rực rỡ, ánh sáng của chiếc đèn chùm pha lê đột ngột mờ đi, tiếng đàn violin không biết từ bao giờ vang lên du dương réo rắt, một vòng tròn ánh sáng trắng chiếu tới cạnh cửa, một người đàn ông trung niên dáng người hơi teo tóp, ngũ quan nhăn nheo ăn mặc đồ thể thao rộng thùng thình, mang giày thể thao xuất hiện ở trung tâm của ánh sáng.
Tất cả mọi người im lặng, cung kính cùng hồi hộp dạt ra chừa một đường thẳng chính giữa để người này bước vào đại sảnh, người này ôm quyền mỉm cười chào hỏi đám đông hai bên, thoải mái tươi cười đi vào bên trong giữa trung tâm quầng sáng, cho đến khi đến khán đài cao chót vót đối diện cổng thì quay lại cúi chào mọi người một lần nữa:
"Chào buổi tối mọi người."
Tiểu Đông thì thầm vào tai Thi Thiến, "Ông ta là tổng đại lý phát triển khu C, chúng tôi thường gọi ông ta là Giám đốc C."
Thi Thiến và Viên Quang nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Giám đốc C này ... trông giống như một người bình thường, lại rất lịch sự lễ phép nữa.
Người gọi là Giám đốc C đứng trên một giá gỗ đỏ cao hơn một mét so với mặt đất, phía sau có treo một bức tranh vẽ nổi hình cái thang khổng lồ, trên mỗi bậc thang lại có những tấm gỗ nhô lên cao chót vót, bên cạnh tấm ván có những con số, từ 300.000 đến 305.000, đến hết 580.000.
Mỗi tấm gỗ tương ứng với một số, số【320.000 】ứng với một lá cờ màu xanh, trên lá cờ thêu bốn ký tự vàng rực 【 Giá thị trường bất động sản hôm nay】.
Giám đốc C chậm rãi nhặt lá cờ nhỏ từ trên tấm gỗ 【320.000 】lên, Thi Thiến nghe thấy người xung quanh đồng loạt hít sâu, mọi người đều nhìn trừng trừng lá cờ nhỏ màu xanh lam đó.
Trong đám đông có tiếng đứa trẻ nhỏ giọng nói:
"Mẹ, mẹ nhéo vai con đau quá."
Thi Thiến nhìn sang thì thấy đó là hai vợ chồng đã hỏi thông tin về căn nhà sáng nay, người mẹ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy con, nước mắt lưng tròng, cô vỗ vai đứa trẻ thì thầm:
"Xin lỗi con, là lỗi của mẹ đã mang con đến một nơi như thế này."
Đứa nhỏ ngây thơ nắm tay mẹ không biết gì, vẫn cười vui vẻ: "Không sao đâu mẹ, chúng ta tới đây mua nhà mới, sao mẹ lại xin lỗi con chứ."
Người mẹ hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào vai con mình, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Người cha bên cạnh cúi đầu không dám nhìn đứa nhỏ, hai tay run rẩy ôm hai đứa nhỏ khác.
Thi Thiến thu hồi ánh nhìn, cô chậm rãi siết chặt tay mình.
Nhưng vị giám đốc C này không trực tiếp hạ cờ mà lại dấu cờ ra sau lưng, nhìn mọi người cười thân thiện: "Tôi tin rằng mọi người đến đây đều là vì gia đình."
"Mục tiêu chung của chúng ta là mang đến cho tất cả những ai đến với thành phố Dương Quang một mái ấm gia đình, giá nhà ở cũng là vấn đề được mọi người quan tâm nhất, vì lý do này mà tôi đã đàm phán với các chủ đại lý của những khu khác trong suốt một buổi chiều, nước cũng chưa kịp uống, chỉ vì muốn giảm giá căn nhà xuống thấp hơn 320.000/m2."
Ánh mắt mọi người bắt đầu sáng lên, ngay cả Tiểu Đông cũng cao hứng kiễng chân lên, cố gắng nhìn cảnh tượng ở hàng ghế đầu.
Có người nhịn không được bắt đầu hỏi, trên mặt đỏ bừng hưng phấn: "Giám đốc C, ông thật sự định hạ giá khu nhà mới?"
Giám đốc C mỉm cười gật đầu, giang hai tay như thể bất lực: "Đương nhiên rồi, tôi đã sống ở tầng cao nhất của thành phố Dương Quang, mỗi tháng có thể kiếm được hơn một tỷ nhân dân tệ, nếu kiếm thêm tiền từ mọi người nữa thì còn có ý nghĩa gì chứ?"
"Chẳng lẽ nếu tôi kiếm thêm nhiều tiền nữa thì có thể mua nhà trên mặt trời luôn sao?"
Trò đùa của giám đốc C khiến tất cả những người mua hàng đang lo lắng bật cười, bầu không khí vô tình trở nên thoải mái nhẹ nhõm hắn, có người bên dưới đã bắt đầu ồn ào:
"Giám đốc C là người tốt!"
"Sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc trong công ty của giám đốc C!"
Cặp vợ chồng kia cũng rất phấn khích, dán đầu vào nhau thảo luận:
"Nếu giảm nhiều thì chúng ta đừng thế chấp bọn nhỏ nữa, chúng ta cố gắng làm thêm mấy công việc là có thể trả nợ được rồi."
Người đàn ông gật đầu đồng ý: "Tòa nhà mới này đang tuyển công nhân xây dựng, lương cũng được lắm, anh sẽ đi dọn gạch, nếu giá nhà xuống hơn 200.000/m2 một căn, anh và em mỗi người làm việc 20 giờ/ngày, nói không chừng có thể mua được rồi."
Tiểu Đông vui mừng đến mức suýt khóc, nhưng Viên Quang và Thi Thiến càng nhìn nhau càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc này mới thức tỉnh lương tâm à, sao trước đó không giảm giá luôn đi?
Giám đốc C giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, cười rộ lên: "Bản thân tôi thực sự cảm thấy không cần thiết tăng giá nhà đất nữa, tôi vẫn mong mọi người ở thành phố Dương Quang cũng giống như tôi, nỗ lực chăm chỉ để được sống trong một căn hộ thông tầng tại thành phố Dương Quang."
"Cho nên tôi đã tranh thủ giảm xuống." Giám đốc C lấy lá cờ từ phía sau ra, từ từ hạ xuống, đặt dưới ô thấp nhất 300.000, "Giá của tòa nhà mới này giảm xuống còn 260.000/m2."
Lời vừa nói ra, khán giả im lặng hai giây, sau đó mọi người ồ lên, hò hét phấn khích như điên.
"Trời ơi! Đây là giá nhà của hai năm trước!"
"Em đánh anh một cái xem, anh đang nằm mơ sao?!"
Đôi vợ chồng ôm chặt đứa con, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, người vợ khóc vì sung sướng, bọn họ chen chúc nhau trong một căn nhà nhỏ vất vả nuôi ba đứa con nhưng mới tình cảm làm sao.
Nhưng kéo dài mãi đến bây giờ, giá nhà đã tăng kinh khủng không chịu được, cho nên mới mang con đến hỏi thăm khoản vay 【 Cây giống thành phố Dương Quang】để mua căn hộ trong tòa nhà mới khu C này.
Bản thân cực khổ nuôi con nhiều năm như vậy, sao có thể dứt khoát nhẫn tâm đẩy con xuống hố lửa được chứ.
"Nhưng mà." Giám đốc C cau mày buồn bã, lá cờ xanh nhỏ trên tay từ từ dựng lên, "Mặc dù giá nhà đã xuống nhưng các đại lý ở các khu khác lại không hài lòng với hành động của tôi, họ yêu cầu ——"
Giám đốc C ngẩng cao khuôn mặt thân thiện hòa nhã: " —— tăng hoa hồng từ 27% lên 40%."
"Vì vậy, mặc dù giá nhà là 260.000, cộng với 40% hoa hồng, tổng cộng là ——"
Giám đốc C không vội giơ cao lá cờ xanh nho nhỏ, đặt bên cạnh tấm gỗ tương ứng với 【370.000 】, thở dài nhìn mọi người: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, giá cuối cùng là 370.000/m2, mọi người sẽ không trách giám đốc C chứ?"
Mọi người ngơ ngác nhìn lá cờ xanh nho nhỏ được đặt ở mốc 【370.000 】, Tiểu Đông lảo đảo lùi lại hai bước, đột nhiên che miệng chạy đến thùng rác bên cạnh, nôn thốc nôn tháo, nôn hết mấy miếng bánh mỳ thiu mốc vừa nãy đã ăn ra.
Hai vợ chồng tuyệt vọng ngã xuống đất, ôm chặt lấy con trong cơn mê man, trên tay cầm tờ giấy hợp đồng của 【 Cây giống thành phố Dương Quang】, ánh mắt không còn chút tia sáng, lẩm bẩm trong miệng: "Không trách, không trách giám đốc C ... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp