Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

377


1 năm

trướctiếp

Chương 377 – Giá trị tối đa của cái chết

📚 Ngày áp chót của tiền mùa giải và giữa mùa giải.
Vương Thuấn cầm lấy xấp tài liệu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng họp của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, hắn nhìn thẳng vào mọi người đang ngồi: "Tin là mọi người đã ghi nhớ thật kỹ thông tin về đối thủ của chúng ta lần này rồi."
"Bởi vì họ không có bất kỳ dữ liệu nào để chúng ta phân tích." Vương Thuấn cười khổ, "Đội Nghĩa Trang Công Cộng Laser, đối thủ cuối cùng của chúng ta trong trận đấu."
Hắn vừa nói, vừa click mở hệ thống giao diện:
"Biểu hiện tiền mùa giải của Laser tương tự như hai năm trước, từ bỏ đấu đơn, đấu đôi và tập trung vào thi đấu đồng đội, đối với đội tân binh như chúng ta thì đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu."
"Chuyện tốt chính là các cậu chỉ cần đánh một trận duy nhất, còn chuyện xấu chính là đánh đội của các cậu còn rất nhiều khuyết điểm."
Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển hệ thống, trượt sang trang tiếp theo, có một video ngắn, Vương Thuấn nhấp vào nút phát, video bắt đầu phát, một màn sương xám tràn lan bốn phía, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài người chạy cuống cuồng bên trong, phát ra tiếng thở hổn hển.
Vương Thuấn bấm dừng lại, vẻ mặt trở nên nặng nề:
"Đây không phải là lần đầu tiên tôi cho các cậu xem đoạn video ngắn này, đây là video ghi hình trận đấu trước đó của Nghĩa Trang Công Cộng Laser, trong suốt tiền mùa giải, video ghi hình hầu hết các trận đấu của Laser đều như thế này."
"Toàn là sương mù, chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì."
Bạch Liễu dựa vào lưng ghế: "Chúng ta đã phân tích qua điểm này, chắc là Nghĩa Trang Công Cộng Laser làm thêm một bước để bảo mật kỹ năng của các tuyển thủ trong đội, do đó họ đã cố định một đội viên có kỹ năng che lấp sương mù, lúc thi đấu thì triển khai kỹ năng vừa đánh lừa tầm nhìn của đối thủ vừa giữ bí mật thông tin của mình trước khán giả."
Vương Thuấn thở dài: "Cách làm này cực kỳ thành công, các đội khác cũng không thể bắt chước được, họ không cần sự ủng hộ của khán giả bởi thế mới làm được vậy, chính vì cách làm đó mà trong suốt giai đoạn tiền mùa giải chúng ta chỉ biết được số lượng tử vong của Nghĩa Trang Công Cộng Laser, còn lại chẳng biết thông tin nào khác."
"So với mùa giải trước, năm nay Nghĩa Trang Công Cộng Laser đã giảm đáng kể số ca tử vong trong giai đoạn tiền mùa giải."
Vương Thuấn dừng lại: "Dùng từ giảm đáng kể cũng không hình dung chính xác được, tiền mùa giải năm nay Nghĩa Trang Công Cộng Laser chỉ có chết hai đội viên, thuận lợi vào thẳng luôn vòng chung kết tiền mùa giải."
"Trước thời điểm này, tôi vẫn không hiểu tại sao Nghĩa Trang Công Cộng Laser top 10 năm ngoái lại từ bỏ tư cách tham gia vòng loại giữa mùa giải năm nay, thay vào đó là hạ cấp để chơi tiền mùa giải, nhưng bây giờ dựa vào phân tích của Bạch hội trưởng, tôi mới nhận ra mình đã tư duy sai lầm."
Vương Thuấn lắc đầu bất đắc dĩ cười một chút: "Tôi vẫn luôn cho rằng Nghĩa Trang Công Cộng Laser là một hiệp hội tùy tiện hy sinh tính mạng của người chơi để đổi lấy chiến thắng, là một công hội tàn nhẫn, vô nhân đạo, máu lạnh."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Mục Tứ Thành chống cằm, quay đầu bút hỏi ngược lại, "Năm ngoái đội này hy sinh hơn 80 người mới còn gì."
Bạch Liễu lấy lại cây bút mà Mục Tứ Thành đang xoay tròn: "Không phải đâu."
"Ngược lại, hiệp hội này giống như họ quảng cáo, là nơi trú ẩn cho những người chơi tuyệt vọng, một nghĩa trang tập thể ấm áp và nhân văn, Nghĩa Trang Công Cộng Laser là một hiệp hội cộng đồng khép kín điển hình, họ có một mối quan hệ thân thiết với nhau giống như bà con hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, rất đoàn kết hữu ái."
Mục Tứ Thành trên đầu bắt đầu hiện đầy dấu chấm hỏi: "Đoàn kết hữu ái mà đẩy người ta vào chỗ chết?"
"Cậu nên thay đổi suy nghĩ của mình, lúc họ tham gia hiệp hội này thì tự bản thân họ đã biết rõ là mình sẽ chết, nói cách khác, những người này không phải muốn sống mà tham gia hiệp hội."
Bạch Liễu nhướng mắt: "Mà là bởi vì muốn chết, nhưng không muốn chết một cách vô giá trị."
"Nghĩa Trang Công Cộng Laser là nơi có thể giá trị hóa tối đa cái chết của họ."
Mục Tứ Thành nằm trên bàn, liếc trộm cây bút của mình bị Bạch Liễu thu giữ bút: "Cho dù như vậy thì Nghĩa Trang Công Cộng Laser cũng đâu có liên quan gì đến tình đoàn kết hữu ái đâu?"
Bạch Liễu rũ mắt xuống nhìn Mục Tứ Thành, chủ đề đột ngột thay đổi: "Cậu cho rằng giá trị lớn nhất của cái chết là gì?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra, sau đó ngồi thẳng dậy bắt đầu suy nghĩ lung tung: "Tiền? Không đúng, chết rồi thì cũng đâu có tiêu tiền được, danh tiếng sao? Chúng ta chết rồi thì cũng đâu còn ý nghĩa gì......"
Cuối cùng Mục Tứ Thành hừ một tiếng từ bỏ, dựa lưng vào ghế: "Tôi không hiểu mấy người đó đang nghĩ gì, người đã chết thì chẳng còn lại gì cả, cho dù chết để đổi lấy đồ vật gì đó cũng vô giá trị thôi, với lại đã tiến vào trò chơi thì liều chết kiếm điểm muốn đổi gì chẳng được, có chết cũng chẳng đáng chút nào."
"Đó là ở hoàn cảnh của cậu thôi." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Một người mới có thực lực mạnh mà các công hội lớn đều săn đuổi, Mục Tứ Thành, trong thực tế cậu cũng thuộc hàng trung lưu, gia cảnh tốt, học trường hạng nhất, có hiểu biết rõ ràng đối với giá trị bản thân, cho nên sẽ không dễ dàng lựa chọn con đường về 0."
"Cậu có bao giờ bị cuốn chưa?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra: "Cuốn cái gì?"
"Nội cuốn." Bạch Liễu nói.
Mục Tứ Thành cau mày: "Cái đó không phải lúc mới vào nghề mới bị sao?"
"Không phải, nơi tài nguyên bị lũng đoạn đều sẽ có nội cuốn." Bạch Liễu cầm bút viết lên một tờ giấy trắng, "Điểm trong trò chơi có thể kiếm được bằng cách chơi trò chơi, giống như tiền lương có thể kiếm được thông qua công việc, vì vậy chơi game cũng chính là một loại công việc."
"Nhưng trong trò chơi xuất hiện đủ loại hiệp hội, bọn họ đã phân loại nhận thầu trò chơi theo cách hiệu quả hơn, cải thiện hiệu suất chơi game để đổi điểm, cũng như cung cấp nhiều đảm bảo khác nhau, giảm tỷ lệ tử vong của người chơi trong game, giống như đủ loại công ty vậy."
"Những người chơi bình thường sẽ tích cực tham gia các công ty này để thu hoạch điểm hiệu quả và gia tăng khả năng sống sót tồn tại của mình."
"Đây là cơ chế hình thành đầu tiên, đồng thời cũng là cơ chế vận hành hợp lý". Bạch Liễu viết dòng chữ 【 hình thức ban đầu】trên giấy, "Thông thường, cơ chế này có thể tiếp tục vận hành trong một thời gian dài rồi mới bắt đầu sụp đổ, nhưng lúc này, trò chơi lại xuất hiện một cơ chế gia tốc bị sụp đổ."
Bạch Liễu chậm rãi nhướng mi: "Đó chính là đánh bạc."
"Cờ bạc trong trò chơi này là một cơ chế cho vay có tính toán trước để ràng buộc niềm tin, sở thích và cuộc sống của cậu với hiệp hội, điều này làm tăng gấp đôi chi phí đặt cược của cậu, ngay cả khi người chơi biết rằng anh ta có nhiều khả năng sẽ bị tiêu tốn bởi hiệp hội này, bởi vì tâm lý và chi phí của con bạc đang chìm xuống, cùng với rất khó tìm được ngôi nhà tiếp theo, cho nên người chơi khó mà thoát khỏi hiệp hội này, từ đó hình thành yếu tố chuẩn bị đầu tiên cho nội cuốn."
"—— ràng buộc."
"Mối quan hệ càng thắt chặt, nhân sự luân chuyển giữa các hiệp hội càng chậm, mà càng chậm thì mọi người sẽ ý thức được rằng ngôi nhà tiếp theo càng ngày càng khó tìm, lựa chọn hiệp hội sẽ trở thành một sự lựa chọn cả đời, vì vậy trong giai đoạn còn là người chơi mới, mọi người sẽ điên cuồng nội cuốn, tự hạ thấp đãi ngộ của bản thân mình để được tiến vào các công hội lớn."
"Mà một khi đã đến được bước này, cậu sẽ phát hiện ra một sự thật rất kỳ diệu." Bạch Liễu dùng đầu bút gõ gõ hai cái vào tờ giấy, "Hiệu suất thu điểm của hiệp hội tăng cao, tốc độ thay phiên của trò chơi tăng cao, khoảng cách điểm lưu thông giữa các Hồ Đánh Cuộc ngày càng nhiều, chỉ số điểm trong toàn bộ trò chơi tăng trưởng theo cấp số nhân."
"Nhưng đãi ngộ dành cho thành viên mới trong hiệp hội càng ngày càng thấp, cho dù công hội tiết kiệm được bao nhiêu điểm thì cuối cùng tất cả đều phải đập vào cho giải đấu để duy trì vị trí xếp hạng, không còn giữ lại bao nhiêu cả."
"Tất cả số điểm đó đã đi đâu? Bị ai nuốt hết rồi?"
Bạch Liễu đặt bút xuống, dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ rồi lăn bút tới chỗ Mục Tứ Thành đang ngẩn người.
Mục Tứ Thành vươn tay chụp lấy bút Bạch Liễu đẩy tới, cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh: "... Hồ Đánh Cuộc."
"Bingo." Bạch Liễu mỉm cười, "Đúng vậy, cơ chế Hồ Đánh Cuộc sử dụng xác suất đòn bẩy gấp năm lần để đặt cược số điểm mỗi lần, nhìn thì có vẻ là thua lỗ, nhưng số điểm mà mọi người lấy được từ Hồ Đánh Cuộc kết nối trực tiếp với thu nhập của họ, cuối cùng vẫn trở về Hồ Đánh Cuộc, sau đó giữa mỗi lần thắng thua còn bị nuốt đi 5% - 15% phí thủ tục."
"Từ thực tế hiệp hội giàu có nhất là Liên Minh Dân Cờ Bạc mà không phải Danh Sách Sát Thủ, có thể thấy rằng Hồ Đánh Cuộc mới là nhà cái lớn nhất trong trò chơi này."
Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn dữ liệu trên giao diện hệ thống của Vương Thuấn: "Giả sử cậu chỉ là một người chơi bình thường trong trò chơi, kỹ năng và giao diện bình thường, mặc dù có thể sống sót, nhưng nếu không cuốn tham gia vào công hội lớn thì cũng không thể trở thành một tuyển thủ ngôi sao."
"Cậu tham sống sợ chết nỗ lực sinh tồn, cứ mỗi một giải đấu cậu lại không thể không đặt cược tất cả tiền tiết kiệm của mình vào một đội nào đó, sau đó cậu lại mất tất cả, rồi cậu suy sụp nhận ra rằng mình không thể kiếm được tiền từ Hồ Đánh Cuộc."
"Nhưng sau mỗi giải đấu, điểm kiếm được từ đòn bẩy gấp năm lần trong Hồ Đánh Cuộc sẽ làm tăng giá tất cả các đạo cụ trong trò chơi, nếu cậu không dám tham gia đánh bạc, điểm trong tay cậu sẽ không tăng trưởng, đạo cụ cậu có thể mua sẽ ngày càng ít, cậu càng khó tồn tại trong trò chơi."
"Trong tay cậu không còn dư bao nhiêu điểm để đổi ra tiền sử dụng trong thực tế, game không còn là nơi để cậu giải tỏa dục vọng mà càng ngày càng khiến cậu khổ sở hơn, bởi vì sau 6 ngày làm việc thực tế, vất vả lắm mới nghỉ được một ngày thì cậu phải vào trò chơi để 【 đi làm 】, nơm nớp lo sợ tích cóp điểm mua đạo cụ để có thể giúp mình sống sót trong phó bản tiếp theo."
Mục Tứ Thành hai mắt nhìn thẳng: "... Cảm ơn đã giải thích, nghe xong cảm giác chỉ muốn chết luôn cho nhanh."
Bạch Liễu nói tiếp: "Thật ra chỉ có những người chơi cấp cao dư dả điểm trong tay hoặc một số người chơi điên cuồng chỉ muốn hưởng lạc hôm nay không buồn quan tâm ngày mai mới có thể dùng điểm trò chơi để đổi lấy đạo cụ sử dụng trong hiện thực, nhưng đó chỉ là số ít, số còn lại dưới sự xúc tác của Hồ Đánh Cuộc đã trở thành người chơi có cơ số lớn nhất, tức là người chơi cờ bạc, cho nên Liên Minh Dân Cờ Bạc mới có thể lớn mạnh đến như vậy."
Vương Thuấn gật đầu đồng ý với lời của Bạch Liễu: "Nhưng có Liên Minh Dân Cờ Bạc thì cũng có phi Liên Minh Dân Cờ Bạc, sau khi Bạch hội trưởng phân tích, tôi đã đi điều tra mức đầu tư trung bình vào Hồ Đánh Cuộc của đội viên Nghĩa Trang Công Cộng Laser."
"Kết quả làm tôi rất ngạc nhiên." Vương Thuấn nhấp vào giao diện, một biểu mẫu phân tích dữ liệu bắn ra, "Bọn họ đầu tư Hồ Đánh Cuộc không vượt quá 10 điểm, đúng là danh xứng với thực chẳng liên quan gì đến đánh bạc cả."
"Cờ bạc là một loại hình kích thích tiêu dùng kỳ vọng trong tương lai, mong muốn tiêu dùng này bị hạ thấp chứng tỏ họ rất bi quan về kỳ vọng trong tương lai của mình."
Vương Thuấn thở dài: "Không có biện pháp nội cuốn để tham gia hiệp hội lớn, không dám đánh bạc, tuần nào cũng phải trải qua thử thách để sống sót trong trò chơi tử vong, rất nhiều người trong hiện thực cũng thật sự mệt mỏi, chăm chỉ làm việc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, ngày nào cũng căng thẳng, vất vả tiến vào trò chơi, kết quả là .."
"Bọn họ thật sự quá vất vả."
Vất vả đến nỗi ngay cả hắn là điều tra viên đối phương cũng không đành lòng.
"... Không thể nào ..." Mục Tứ Thành bắt đầu cảm thấy bên kia thật thê thảm, "Năm ngoái bọn họ vẫn thắng đấu đội giữa mùa giải đấy thôi? Cho dù Hồ Đánh Cuộc có nuốt được cả đống tiền thì cũng đâu đến mức thê thảm như vậy chứ?!"
Bạch Liễu giơ ba ngón tay lên:
"Thứ nhất, bởi vì không có tuyển thủ ngôi sao cho nên họ không có chiêu bài thu hút đầu tư của người khác, bản thân họ không có tiền vốn trong Hồ Đánh Cuộc, nếu muốn nuốt cũng chỉ có thể nuốt của đối phương."
"Thứ hai, dù thắng thì người thắng cũng khán giả đầu tư vào Hồ Đánh Cuộc, còn nếu bỏ đi phí thủ tục của Hồ Đánh Cuộc thì chiến đội chỉ được hưởng 5% đến 10% điểm cược."
"Thứ ba, đội ngũ của họ không quá nổi bật vào năm ngoái, trong giai đoạn giữa mùa giải không được chú ý nhiều, không có khán giả đặt cược, họ chỉ ăn được 5% điểm lót đáy thông qua TV nhỏ của tuyển thủ ngôi sao hiệp hội lớn kia mà thôi."
" Nói tóm lại, tuy là bọn họ giành chiến thắng liên tục nhưng không nhận được nhiều tiền lãi từ giải đấu."
Vương Thuấn thở dài và nói thêm: "Hơn nữa tôi còn nghe nói, hội trưởng của Nghĩa Trang Công Cộng Laser đã dùng số điểm mà họ thắng được năm ngoái thành lập quỹ chăm sóc, chia ra hơn 80 phần để phân phát cho người thân của các đội viên đã chết."
Mục Tứ Thành nghe thấy cảm xúc lẫn lộn: "... Nếu là tôi chắc tôi chịu không nổi quá."
"Chúng ta quay trở lại vấn đề ban đầu." Bạch Liễu nhướng mi, "Nếu một người không thể làm được gì, không thể chiếm được gì, cả cuộc đời sống rất vất vả, không thể chịu đựng được nữa, thì đối với anh ta, giá trị tối đa của cái chết là gì?"
"Tiền bạc, quyền lực, danh vọng và tài sản đều vô nghĩa đối với người đã chết, điều gì có giá trị đối với một người đã chết?"
Mộc Kha nãy giờ vẫn luôn im lặng mở miệng: "Cái chết của họ được công nhận là có giá trị, và giá trị này sẽ luôn được mọi người ghi nhớ."
"Trước đây tôi đã từng đi du học, tỷ lệ tự tử bên đó rất cao, trước khi tự sát, nhiều người sẽ đến một số khu vực dễ xảy ra tai nạn, hoặc sẽ lang thang trên đường phố, nhìn thấy bọn cướp hoặc lưu manh gì đó thì sẽ lao lên thực thi công lý, để bọn chúng giết chết mình."
"Một cuộc phỏng vấn trên một tạp chí nói rằng hơn 70% những người từng có ý định tự sát muốn làm điều gì đó tốt đẹp trước khi chết để khiến người khác nhớ đến họ."
Mộc Kha dừng một chút, tiếp tục nói: "Một số người tự sát cũng thành lập nhóm gọi là【 cộng đồng tự sát】để giúp đỡ lẫn nhau , tôi đã xem tin tức chuyên đề đưa tin về bọn họ, những người đứng đầu 【 cộng đồng tự sát】cũng là những người có ý định tự sát, thường thì họ xây dựng cộng đồng vì muốn người khác sống sót, vì vậy sẽ cố gắng hết sức để cứu trợ những người trong cộng đồng, hy vọng bọn họ sẽ sống sót."
"Nhưng kỳ quái là bởi vì có cộng đồng đó mà đôi khi tỷ lệ tự tử lại tăng cao hơn."
Mục Tứ Thành hỏi: "Tại sao?"
Bên cạnh Lưu Giai Nghi đáp: "Bởi vì có người nhớ tới bọn họ, cho nên chết rồi mới có thể được nhớ đến."
"Trong bầu không khí cộng đồng từ bỏ bản thân như thế này rất dễ sinh ra cảm giác hy sinh, dùng một câu nôm na để hình dung một cách dễ hiểu nhất chính là ——" Ánh mắt Bạch Liễu chuyển đến giao diện hệ thống hiển thị thông tin của Nghĩa Trang Công Cộng Laser, "—— Tôi vì bạn mà chết, tôi hy vọng bạn thay tôi sống sót, và hãy nhớ đến tôi."
"Những người sống sót có thể còn đau khổ hơn những người chết, bởi vì họ chịu đựng nhiều hơn, ngay cả cái giá của cái chết cũng trở nên nặng nề."
Mọi người trong phòng họp đều im lặng.
Vương Thuấn ho khan một tiếng, cắt ngang bầu không khí ngưng trệ rồi nói tiếp: "Tổng hợp những thông tin trên, tôi và Bạch hội trưởng đã phân tích sâu về chiến đội của Nghĩa Trang Công Cộng Laser."
"Mọi người đều biết rằng đối với một chiến đội mà nói, điều quan trọng nhất là chiến thuật gia, nhưng bởi vì các thành viên của đội Nghĩa Trang Công Cộng Laser luôn thay đổi, chiến thuật gia mỗi trận đều khác nhau, nhưng phong cách chiến thuật của họ vẫn khá ổn định."
"Vì vậy, chúng tôi suy đoán rằng chiến thuật gia thực sự xây dựng chiến thuật không phải là các đội viên chiến đội đã bị đẩy ra ngoài luân chuyển, mà chính là hội trưởng của Hiệp hội Nghĩa Trang Công Cộng Laser, người vẫn luôn ở sau màn chưa bao giờ lộ mặt trên sân đấu."
"Tuy nhiên, vị hội trưởng này quá bí ẩn, gần 2, 3 năm không hề tham gia giải đấu, thông tin chúng tôi tìm được về anh ta rất hạn chế, tôi đã dùng rất nhiều biện pháp mới tìm được một người chơi lâu năm từng chứng kiến hội trưởng Nghĩa Trang Công Cộng Laser thi đấu nhiều năm trước, ông ta nói với tôi rằng, kỹ năng của vị hội trưởng này cực kỳ kỳ lạ, sau khi vào trận thì đã nhanh chóng xóa sổ đối thủ trong một đám sương mù dày đặc."
"Cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta thấy kỹ năng hạ gục đối thủ nhanh chóng như vậy, đây cũng không phải kỹ năng kỳ lạ nhất của vị hội trưởng này."
Vương Thuấn ngẩng đầu lên với vẻ nghiêm nghị: "Tất cả chúng ta đều biết muốn đấu đội thì cần phải có 5 tuyển thủ mới có thể tham gia, nhưng người chơi lâu năm kia thề sống thề chết đảm bảo với tôi rằng ——"
"—— Vị hội trưởng kia chỉ vào trò chơi một mình, nhưng lúc vào trò chơi thì hệ thống lại thông báo rằng có 5 người chơi Nghĩa Trang Công Cộng Laser trên bản đồ trò chơi, thi đấu vận hành bình thường."
Sau cuộc họp.
Đường Nhị Đả vẫn mãi trầm mặc ít lời trong cuộc họp, hiếm thấy ngăn lại Bạch Liễu đang chuẩn bị rời đi: "Chúng ta nói chuyện riêng một lúc về Nghĩa Trang Công Cộng Laser được không?"
Bạch Liễu vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại ngồi trở lại, giơ tay ra hiệu Vương Thuấn, người rời đi sau cùng đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế quay đầu lại nhìn Đường Nhị Đả: "Đường đội trưởng muốn nói chuyện riêng gì với tôi? "
Đường Nhị Đả nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Cậu nghĩ rằng 【 Nghĩa Trang Công Cộng Laser 】là hiệp hội có loại hình 【 cộng đồng tự sát 】?"
"Trước mắt xem ra thì đúng là vậy." Bạch Liễu chống hai khuỷu tay lên bàn, đan các ngón tay vào nhau, "Hơn nữa hội trưởng của Hiệp hội Laser chính là linh hồn của hội này, anh ta có những đặc điểm tâm lý điển hình của người đứng đầu 【 cộng đồng tự sát 】. "
Đường Nhị Đả cau mày hỏi: "Đặc điểm tâm lý gì?"
Bạch Liễu nhẹ nhàng nhìn Đường Nhị Đả: "Anh ta đang làm mọi cách để cứu bản thân và các thành viên trong đội của mình."
"Nhưng giai đoạn giữa mùa giải năm ngoái Laser đã chết hơn 80 người." Đường Nhị Đả dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhấn mạnh, "Tôi không thấy mối quan hệ giữa việc đưa người mới ra sân đấu với việc cứu người."
Bạch Liễu đột nhiên nở nụ cười: "Đường đội trưởng nghĩ xem, làm thế nào mới có thể cứu một đám người đang muốn chết?"
Đường Nhị Đả khịt mũi: "Tôi không biết."
"Cho bọn họ hy vọng." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Đường Nhị Đả, "Chiến thắng giải đấu là hy vọng của bọn họ, hiệp hội này không quan tâm đến điểm, không quan tâm đến sống chết, bọn họ chỉ muốn thắng, tôi đoán ngay từ đầu hội trưởng của Laser chỉ muốn chiến thắng bằng mọi giá, sau đó dùng phần thưởng quán quân để thực hiện nguyện vọng của mình —— cứu vớt mọi người. "
"Nhưng bọn họ lại bại trận trước Danh Sách Sát Thủ, hơn nữa trong 90 trận đấu vòng loại tiếp theo bị đoàn diệt."
Bạch Liễu nói: " Đường đội trưởng, anh có nhớ Vương Thuấn đã nói rằng, sau khi chiến đội Nghĩa Trang Công Cộng Laser bị đoàn diệt thì họ đã suy sụp đến nỗi bỏ quyền không? Anh cảm thấy một chiến đội tùy ý đưa người chơi mới ra trận để bị tàn sát như vậy thì sẽ suy sụp chỉ vì một lần đoàn diệt sao?"
"Chẳng qua chỉ có 5 người chết mà thôi." Bạch Liễu giọng điệu đều đều, "Tính mạng của những người chơi cấp thấp là thứ vô giá trị nhất trong trò chơi này, chiến thắng giữa mùa giải của họ đồng nghĩa với việc họ có thể đi con đường này, chỉ cần một khoảng cách ngắn ngủi nữa là có thể thành công, đấu thêm một trận nữa không chừng có thể đạt được điều họ muốn."
"Nhưng Laser đã bỏ phiếu trắng, họ không đấu giữa mùa giải mà bắt đầu từ tiền mùa giải, Đường đội trưởng, anh nghĩ lý do là gì?"
Đường Nhị Đả im lặng không nói.
Trong lòng gã đã có câu trả lời, nhưng gạ cảm thấy câu trả lời đó thật kỳ quái và ... chua xót.
Bạch Liễu nói tiếp: "Bởi vì thương vong."
"Nếu bắt đầu từ trận đấu giữa mùa giải, đối mặt với một đội mạnh, cho dù có thể giành chiến thắng nhưng họ cũng phải hứng chịu thêm một số thương vong lớn nữa, bởi thế bọn họ thà rằng từ bỏ thứ hạng, danh vọng và số điểm mà họ đã tích cọp, chấp nhận rủi ro bất trắc rất lớn để giảm thương vong, bắt đầu lại từ tiền mùa giải."
"Họ chỉ muốn chiến thắng, họ chỉ muốn sống."
Đường Nhị Đả sờ soạng trong túi, có vẻ muốn lấy ra một điếu thuốc, nhưng cuối cùng gã vẫn kìm lại.
Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Việc hình thành loại 【 cộng đồng tự sát】này cần có sự tồn tại của một nhóm người muốn tự sát ngay từ đầu, tôi suy đoán là có một nhóm người có quen biết nhau trong thực tế cùng nhau tiến vào trò chơi, cùng nhau lập ra hiệp hội Laser."
"Trung Quốc không cho phép loại cộng đồng tự làm hại bản thân này tồn tại, cho nên tôi đoán là, ban đầu nhóm của bọn họ tồn tại dưới danh nghĩa một nhóm khác."
Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Đường Nhị Đả không lên tiếng: "Mà anh muốn nói chuyện riêng với tôi, chính là bởi vì nhóm người này, đúng không Đường đội trưởng?"
Đường Nhị Đả im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói: "Các cậu mới vừa phân tích về Nghĩa Trang Công Cộng Laser làm tôi nhớ đến một chuyện, vào thời điểm này năm ngoái, cục xử lý dị đoan có nhận được báo án một sự việc rất bất thường, nhưng sau khi điều tra thì không phát hiện ra dị đoan nên chỉ đành kết luận là sự kiện xã hội."
"Án kiện này có gì bất thường?" Bạch Liễu hỏi.
Đường Nhị Đả im lặng một lúc: "Tập thể chủ sở hữu tòa nhà Dương Quang nhảy lầu, tổng cộng 47 người chết, lần lượt nhảy lầu tự sát trong vòng một tháng, bởi vì chúng tôi nghi ngờ là có liên quan đến dị đoan nên tin tức bị trấn áp, sau khi điều tra rõ ràng thì mới phát tin tức ra."
Bạch Liễu nhàn nhạt hỏi: "Sự kiện xã hội là cái gì?"
Đường Nhị Đả lấy ra một điếu thuốc, đợi Bạch Liễu gật đầu ra hiệu đồng ý thì mới dám châm thuốc, gã hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói:
"Bất động sản Dương Quang là một tòa cao ốc trùm mền, hơn ba năm vẫn chưa hoàn thành, các nhà phát triển đầu tư thu hút vốn nước ngoài, vừa xảy ra chuyện thì bọn họ rút tiền về nước ngoài, những người nhảy lầu tự sát đều là chủ nhân của những căn hộ xây dựng dở dang, từng hộ lần lượt nhảy xuống, sau khi nhảy xuống thì đều tuyệt hậu, trong nhà không có một ai hỗ trợ nhặt xác."
"Sau khi người nhảy lầu chết thì những người chủ còn lại đã giúp thu thập thi thể, gửi về nhà tang lễ để hỏa táng, tro hỏa táng được đặt trong căn hội ban đầu của tòa nhà chưa hoàn thành."
Đường Nhị Đả chậm rãi thở ra một hơi khói: "Bây giờ cái cao ốc trùm mền đó chẳng còn lại bao nhiêu người sống, căn hộ nào cũng toàn là tro cốt, giống hệt như một nghĩa trang."
p/S: Chương này có từ 内卷 ( Nèi juǎn ) một thuật ngữ lao động khá khó hiểu. 内卷 có thể dịch là nội quyển/cuộn trong ( mình dịch nội cuốn theo QT dễ hình dung hơn ) : "Nội quyển" là một kiểu cạnh tranh trong xã hội dẫn đến phá giá giá trị. So với việc kinh doanh chẳng hạn, nếu các hãng đều áp dụng giảm giá để cạnh tranh, thì giá hàng hóa sẽ hạ, người dùng được lợi, lợi nhuận của các hãng sẽ mỏng đi. Nội quyển là chuyện cạnh tranh giữa những người lao động, người lao động giảm giá sức lao động của mình bằng cách làm nhiều việc hơn, và ít đòi hỏi hơn. Sự cạnh tranh mang tính tự sát này xảy ra khi ai cũng lo mất việc. Chủ doanh nghiệp nhờ thế hưởng lợi. Sự chèn ép diễn ra giữa chính người lao động với nhau, giống như cây bắp cải phát triển đến mức nào đó thì không to lên, các lá bắp cải muốn lớn đành cuộn chặt vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp