“Ối!”.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của A Nặc, Na Sinh bất giác rùng mình phát lãnh, lại phải la hoảng lên.
Nhưng không đợi tiếng la của nàng dứt hẳn, A Nặc tung tăng nhún nhảy dẫn dắt Tô Ma như một làn gió thoảng biến mất giữa vùng tuyết phủ.
Trên đỉnh núi tuyết ngàn vạn năm không tan chảy, cuồng phong hù hụ gào rít, chim ưng chao liệng lượn vòng, một mảng trắng xóa bao la bát ngát đáng sợ.

Giữa đất trời, trừ những thi thể dưới băng tuyết ra, chỉ còn lại một mình nàng.
Na Sinh sợ sệt đứng yên, run rẩy ôm chặt hai vai, vừa đói vừa lạnh — Bất kể tính làm sao, chi bằng cứ tìm đường xuống núi trước đã! Không thì chắc phải chết đông cứng trên núi tuyết.
Ánh mặt trời từ từ nung nóng.

Mặt trời ở Vân Hoang đâu có khác gì ở Trung Châu, chỉ là đứng đằng xa mà nhìn, vùng đất mặt trời soi sáng lại bao trùm vẻ thần bí và cao quý tươi đẹp khó tả.

Bốn bề đều là biển, đất đai màu sắc rực rỡ, tận cuối lại có một mặt hồ khổng lồ, giống như một con mắt màu xanh lam, lấp lánh nhìn lên thượng giới — Thành thị và tòa bạch tháp to lớn giữa hồ cứ như con ngươi trong tròng mắt.
“Đẹp quá…”.

Hít một hơi sâu, Na Sinh thoát miệng tán thán, giơ cao hai tay như tự khuyến khích mình, lớn tiếng: “Vân Hoang! Vân Hoang! Ta nhất định phải đi đến Vân Hoang!”.
Tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ Đông Ba vang vọng núi rừng, tuyết đọng bị chấn động rơi rào rạt.
“Ối!”.

Na Sinh vội ôm giữ miệng: “Đừng chọc tuyết lở nữa.

Tô Ma đâu có ở đây để cứu ngươi, đồ ngu”.
Nàng ta chấn chỉnh lại tinh thần, chăm chú quan sát núi tuyết dưới chân, cố tìm kiếm đường hạ sơn — Chỗ Tô Ma vừa đi không để lại dấu chân nào, nàng ta chỉ dò theo được khoảng mười trượng là không còn nhớ lộ tuyến của hắn, nhất thời không khỏi do dự trù trừ, không biết đâu là chỗ đất bằng để đặt chân.

Bên dưới lớp tuyết lấp toàn là hào băng và kẽ nứt.

Nhìn một hồi lâu, nàng ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt, một vùng trắng xóa chói lòa xộc cho mắt nàng đau rát.
Mặt trời lên càng lúc càng cao, cả đỉnh núi tuyết đọng ngàn năm đó
cũng có chút ấm áp, nắng dịu trong lành, không có dấu hiệu bão tuyết hay gió lốc — Triền tây của Mộ Sĩ Tháp Cách có vẻ dễ chịu hơn nhiều so với lúc vừa đến mặt đông.

Xem ra cho dù không có Tô Ma giúp đỡ, chỉ cần mình cẩn thận một chút, trước khi sụp tối chắc có thể xuống đến sườn núi bên dưới.
Na Sinh thầm nghĩ may quá, liền thận trọng thậm thụt tìm chỗ đạp chân, chậm chạp đi xuống đỉnh núi.
Thình lình nàng ta nghe đằng sau có tiếng “lộp độp” khe khẽ, phảng phất mặt tuyết đọng đang sụt nứt.
“Ai?”.

Na Sinh vừa sợ vừa mừnng kêu lên một tiếng, nghĩ có thể có người trong đám đồng hành may mắn còn sống, quay phắt lại ngó — Nhưng Mộ Sĩ Tháp Cách trống trống vắng vắng, chỉ phủ trùm tuyết băng dày cộm, không có một chút xíu hơi người.
“Nghe lầm chăng? Nhưng… thật là có thanh âm cái gì đó đang động đậy mà”.

Thiếu nữ hoang mang quay đầu, tiếp tục dò đường xuống núi trong cơn kinh nghi.
Nhưng sau khi nàng quay đầu nhìn phía trước, tiếng lộp độp lại vang lên, dần dần thành liên hồi, phảng phất có vô số vật gì đó đang hoạt động.

Phạm vi thanh âm cũng càng lúc càng lớn, về sau không ngờ cả bốn phía chỗ nào cùng cùng một thanh âm, quỷ dị khủng bố vô cùng.
“Gì vậy… gì vậy?”.

Thiếu nữ Đông Ba linh mẫn vụt cảm thấy một tà ý đáng sợ, nhưng quan sát khắp nơi đâu thấy cái gì.

Mặt trời ban mai dâng lên, ấm áp rải rắc lên mình nàng.

Tuy nàng không thấy có gì hiển hiện, lại nhận ra tà khí dàn trải khắp mọi nơi, linh tính khiến cho nàng run cầm cập.
“Mặt trời đã hiện ra, phải thật mau chóng hạ sơn, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi đó”.
— Bất chợt lời cảnh cáo của Tô Ma lạnh lùng hồi vọng bên tai.
Đó không phải là lời nói giỡn sao? Mặt trời hiện ra, tại sao phải xuống núi mau lẹ? Ban đầu nàng chỉ cho rằng câu nói của quái nhân kia có ý muốn hù dọa, châm chọc, cho nên bỏ qua không để ý.
Nhưng hiện giờ, nghe thấy tiếng động lộp độp kỳ dị khắp vùng sơn dã, cảm thấy hơi hướm quỷ dị từ từ ép sát, thiếu nữ Đông Ba bỗng nảy sinh một trực giác bất tường, không còn lo dò xét đằng trước chỗ nào nên dẫm chân đi nữa, gắng hết sức lảo đảo chạy vắt giò trên tuyết.
Đột nhiên nàng vấp ngã xuống.

Lớp tuyết bị đá tung, để lộ một thi thể cứng đờ xanh xám, bộ dạng là người Trung Châu, nhưng lại mặc y phục tựa hồ của thời thượng cổ, không biết đã bỏ mình trên đường đến Thiên Khuyết từ bao lâu rồi.
“Tòa núi này đã thành mồ chôn cho những người Trung Châu các ngươi”.

Lời nói của Tô Ma lại vang lên bên tai.
Na Sinh đâu có thời gian để la làng, vội vàng vùng đứng dậy, tiếp tục loạng choạng chạy xuống núi — Có cái gì đó… có cái gì đó sắp đến.

Có cái gì đó sắp đến!
Dự cảm và nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến cho thiếu nữ linh mẫn bất chấp tất cả mà chạy trốn, nhưng chân nàng đã bị nắm lấy.
Na Sinh nhìn xuống theo quán tính, chợt không còn nhịn được la lên: “A! A a a a…”.
Một bàn tay đông cứng một màu xanh xám nắm chặt lấy mắt cá chân nàng.

Thi thể cứng đơ đột nhiên lổm ngổm động đậy dưới tuyết, một bàn tay nắm chân nàng, bàn tay kia chống lên mặt đất, thân người từ từ gượng bật dậy khỏi lớp tuyết đọng.
Người đó rõ ràng là người thời cổ, trang phục hoàn toàn không giống người Trung Châu thời nay, mặt và tay cứng đờ tái nhợt cơ hồ trong suốt, có thể thấy mạch máu màu xanh lợt bên dưới lớp da, cũng không biết đã bị chôn vùi dưới băng tuyết bao nhiêu năm.

Gân khớp của y tựa hồ không dùng được nữa,
toàn thân vùng dậy thẳng đơ, làm cho tuyết dày đè bám người y rơi lộp độp.
“Quỷ! Quỷ…”.

Lúc đôi mắt đục ngầu trắng nhợt của cương thi nhìn qua, Na Sinh cuối cùng kinh hồn táng đảm rú lên, liều mạng vùng vẫy, muốn đá giật chân thoát khỏi giày lẫn xà cạp.

Nhưng trước khi leo núi nàng đã cột giày thật chặt, bất kể nàng cố sức tới đâu, xà cạp thủy chung vẫn bó chân chặt cứng, không thoát ra được.
“Tiêu rồi…”.

Na Sinh thầm than trong bụng, cảm thấy bàn tay nắm mắt cá chân mình bỗng dốc sức lôi mình đi.

Nàng chỉ còn nước ra sức bắt giữ một cột băng, quyết không buông tay, lại không biết lực khí của mình có thể kiên trì được bao lâu.
Tiếng lộp độp xung quanh càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng dày kín, phảng phất vô số sự vật đang động đậy dưới lớp tuyết.
Na Sinh không nhịn được ngước lên nhìn quanh, lập tức hồn phi phách tán…
Toàn khu vực đang xao động! Tuyết đọng bị hất rơi, bên dưới tuyết, từng cương thi mặt mày tái nhợt cứng đờ chia nhau phá tuyết chui ra — Người chết trang phục thời thượng cổ đủ kiểu đủ dạng, khắp vùng sơn dã đâu đâu cũng là những gương mặt xanh xám chết chóc.
Mặt trời đã lên rất cao, dâng lên từ sau lưng Mộ Sĩ Tháp Cách, đem ánh sáng dàn trải khắp mặt đất.

Cho dù trên chót đỉnh tuyết đọng vạn năm cũng có thể cảm thấy được hơi ấm dìu dịu.

Nhưng cho dù dương quang soi rọi lên mình Na Sinh, nàng chỉ cảm thấy sự giá buốt thấu xương của tuyệt vọng.

Nàng phải chết ở đây sao? Lặn lội biết bao lâu nay, ăn uống kham khổ đến thế, hiện giờ mảnh đất Vân Hoang chỉ còn trong gang tấc, lẽ nào nàng lại phải chết ở đây?
— Cả Thiên Khuyết cũng không có cách nào đến được, nói gì tới bước lên vùng đất thần bí khá trông mà chẳng khá đến được kia.
Không cam tâm… Không cam tâm.

Chết cũng không cam tâm!
Thiếu nữ Đông Ba ngấm ngầm nghiến chặt răng, chầm chậm buông một bàn tay đang bám lấy cột băng, thò vào mình rút ra một thanh Miêu đao — Cho dù phải bỏ lại một chân trên Mộ Sĩ Tháp Cách, cũng còn hơn là chôn mình ở đây phải không? Nàng hít sâu một hơi, vụt buông tay, để mặc cho cương thi lôi mình đi, đột nhiên quật ra một đao!
Ngay chớp mắt đó, bàn tay lạnh cứng nắm mắc cá chân nàng đột nhiên buông ra.
Nàng vội gượng thu hồi lực khí, nhưng chưa luyện qua võ công, căn bản không có cách nào thu phát trôi chảy, lưỡi đao vẫn rạch một đường sâu hoắm lên xà cạp, mắt cá chân đau điếng, chắc đã cắt vào da thịt.
Nhưng cuối cùng đã được tự do.
Nhưng cuối cùng đã được tự do.
Na Sinh không kịp nghĩ ngợi gì, khuỵu gối đứng dậy.

Vừa chuẩn bị rút chân chạy thụt mạng, đột nhiên nàng bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ngẩn…
Mặt trời rải rắc ánh sáng khắp mặt đất, tuyết băng phản ánh trong ngời.
Đám cương thi tràn ngập vùng sơn dã đột nhiên quay về hướng đông quỳ xuống, giơ cao hai tay về phía mặt trời dâng cao trên đỉnh núi.

Trên bộ mặt nhợt nhạt ngay đơ không dáng vẻ, cái miệng đông cứng như mặt đất mấp máy, phát ra tiếng khọt khẹt mơ hồ, dang hai tay hướng tới mặt trời.

Trên núi tuyết, những cánh tay giơ cao xếp lớp kín mít, kinh hồn táng đảm.
Những cương thi đó… những cương thi đó đang quỳ bái mặt trời?
Na Sinh chỉ há hốc miệng bàng hoàng một phút chốc, lập tức định thần bôn đào không cần biết đường nào giữa rừng cánh tay.

Nàng phải chạy, nàng phải chạy! Nếu không lợi dụng cơ hội nào chạy trốn, nhất định sẽ bị đám cương thi kia ăn thịt…
Nàng bò lăn giữa vùng tuyết sâu đến đầu gối nhào xuống, căn bản không dám nhìn những gương mặt cứng đờ và tròng mắt đục ngầu của những người chết kia.

Băng bén nhọn rạch toét bàn tay và vành tai nàng, nàng lại không lo ngại gì hết, dùng cả tay chân quyết lao xuống dưới, xuyên qua giữa bầy cương thi đang quỳ bái.
Nhưng kỳ quái là những cương thi đó chỉ trông về đỉnh núi, song thủ giơ hướng lên trời, cổ họng phát ra tiếng khọt khẹt không hiểu nổi, đôi mắt đục ngầu không thể phân biệt đâu là con ngươi ngửa thẳng lên mặt trời chói lòa bên trên ngọn núi, như không thấy thiếu nữ đang hì hục chạy trối chết ngay trước mặt.
“Nói không chừng bị đông đá mấy ngàn năm, bọn chúng đều bị mù hết”.
Một ý tưởng chợt dâng lên trong đầu Na Sinh, thiếu nữ Đông Ba liếc nhìn một cương thi kề bên, không khỏi thở phào một hơi, liền đạp lên giò một cương thi thả ngang trên mặt tuyết, nhảy vào một cái hào tuyết.
Nhưng trong chớp mắt, rừng cánh tay của đám cương thi đột nhiên buông xuống! Bọn chúng từ từ đứng dậy, động tác cứng đơ, khớp xương phát ra tiếng lách cách.

Sau đó những cương thi toàn thân tuyết rơi lộp độp từ bốn phía trên triền tuyết lò dò cúi mình cào bới mặt đất tuyết.
Na Sinh còn chưa đoán được chúng đang làm gì, lại nhìn thấy một cương thi đang bới tuyết cách mình không xa, lôi một vật gì đó ra từ dưới tuyết.

Liền đó, cương thi quanh đó kéo đến, cổ họng khọt khẹt khẩn trương, bảy tám cánh tay lạnh cứng xanh xám thò qua, xé giật tung theo đủ mọi phương hướng, lại đưa vào miệng nhai.
Đến lúc nàng nhận ra cái bị lôi khỏi tuyết là một thi thể mới chết, Na Sinh vội đưa tay bịt miệng không cho mình la hoảng.

Nhìn bọn cương thi xé nát thi thể, đưa từng mảng thịt vào miệng nhai ngon lành, toàn thân nàng run lẩy bẩy, cảm thấy ruột gan lộn ngược muốn ói.
“Hức…”.

Nàng nhịn không được nấc lên, ôm miệng đứng dậy khỏi chỗ ẩn mình trong hào tuyết, bất chấp tất cả chạy trối chết.
Nàng vừa bật dậy, đám cương thi đang tìm thức ăn phát giác, chia nhau xoay lại.

những đôi mắt mờ đục thấy nàng đang bỏ chạy, liền lách cách sải bước vây sang.
Na Sinh bôn đào giữa vùng đất tuyết phủ dày cộm.

Đám cương thi xem có vẻ vụng về, bước đi đầu gối cũng không uốn khúc, nhưng bọn chúng vừa sải bước, một bước chân phải bằng hai bước của người thường, lách cách từ bốn phương tám hướng không chậm mà cũng không vội vây về phía nàng.
Nàng hoảng vía không chọn lựa đường đi, cứ lảo đảo chạy loạn trên đỉnh núi tuyết, đột nhiên vừa chuyển mình, thấp thoáng nhìn thấy không xa mấy có một thiếu nữ đi thẳng tới, bên hông thiếu nữ còn có ánh sáng màu xanh lam lấp lánh chói mắt.

Na Sinh không khỏi vừa sợ vừa mừng, dốc hết sức lực chạy về phía triền tuyết bên trái.

Nhưng vì chạy quá vội vàng, lại không chú ý đến tuyết đọng hờ che đậy bên trên chỏm băng, bên dưới lại trống rỗng không có đất bằng.
Nàng lo phóng chạy về phía người còn sống, một bước hụt hẫng, “phụp” một tiếng, từ tuốt trên triền cao quá hai đầu người rơi xuống.
Thi thể dưới băng
Đến khi tỉnh lại, vầng thái dương đã lên đến giữa trời.
Nó chói lòa đến mức Na Sinh vừa mở mắt đã phải nhắm nghiền lại liền.

Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, tựa hồ mỗi một khúc xương đều bị gãy.

Lúc té xuống, tả thủ chống gồng, hình như đã gãy thật, đau không chịu nổi.
Nàng rên rỉ, đau đến chảy nước mắt.

Nhưng gió lạnh thấu xương trên đỉnh núi mau chóng đông cứng những giọt lệ, lại
càng đau rát như khuôn mặt đang rạn nứt vậy.
“Tô Ma đáng chết… Đi bỏ rơi tôi một mình ở chỗ này! Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Ông trời giáng sét đánh chết hắn, cương thi trên núi tuyết cắn chết hắn, chướng khí trong lòng núi phun độc giết chết hắn!”.

Kềm không được nữa, trong lòng nàng dâng lên nỗi tức bực đối với Quỷ Lỗi sư vô tình kia, dùng hết mọi từ ngữ phù chú ác độc mà mắng.
Mắng một hồi, chợt nhớ tới nữ tử mình nhìn thấy trước khi té, Na Sinh mắt sáng lên, chấn chỉnh lại tinh thần, gượng dậy nhìn tới trước, muốn tìm kiếm tung tích của thiếu nữ kia — Trong vùng núi non hoang vu này, có thêm một người bạn dĩ nhiên tốt hơn nhiều.
Nhưng nàng vừa ngước đầu lại nhìn thấy ở một chỗ ngay trước mặt có một thiếu nữ cũng đang ngồi trên tuyết ngẩng nhìn nàng.
Na Sinh hoang mang, muốn đến gần một chút.

Thiếu nữ đó cũng mặt mày đau khổ vùng dậy, bò tới gần thêm một chút.
“Vô lý!”.

Thình lình thiếu nữ Đông Ba miệng méo xệch, vò một cục tuyết quăng về phía đối phương.

Khối tuyết cứng lạnh trơn tru đó đập lên vách băng bay tứ tán, hình bóng phản ánh cũng đầu đầy tuyết.
Không ngờ bị hình bóng mình lừa, xác định mình vẫn một thân cô độc trên núi, thiếu nữ Đông Ba mới mười bảy cái xuân xanh lại không khóc lóc không gào la, nghiến chặt răng gắng gượng bò đi.
Chợt nàng phát hiện một hiện tượng kỳ quái: đám cương thi kia không rượt theo.
Nàng hôn mê hơn một canh giờ, đám cương thi không ngờ lại không kéo đến!
Na Sinh tới giờ mới quan sát kỹ chỗ mình té xuống: thực ra chỉ là một cái huyệt trên triền núi phía tây, từ chỗ té đến đáy chỉ cao khoảng một trượng, một dòng băng treo thõng xuống từ cái ghềnh đằng trước, giống như một mặt gương khổng lồ, nhìn về phía tây có thể thấy Vân Hoang đại lục và bạch tháp ở phía tây.

Xung quanh, bất kể là bên trên cái ghềnh tuyết hay ngoài sơn huyệt, đều có cương thi mặt mày ngay đơ đi lang thang, mắt vẩn đục xám xịt chằm chặp nhìn nàng, cổ họng phát ra thanh âm khọt khẹt, lại không bước tới thêm bước nào.
Nàng sợ đến run lẩy bẩy, ôm cánh tay lùi sát vào vách băng của sơn huyệt.
Bần thần một lúc, nàng mới nghĩ đến có phải đám cương thi đó không qua được? Nhưng tại sao chúng không qua được? Lẽ nào ở đây có vật gì đó bọn chúng úy kỵ?
Thân thể vì buốt lạnh mà cơ hồ tê cứng, may sao đầu óc nàng vẫn còn có thể suy nghĩ như thường.
Sau đó Na Sinh vụt xoay mình, ngước nhìn dòng băng như tấm gương kia — Quả nhiên không sai, cách bên kia mặt băng, một luồng ánh sáng màu lam chói vào mắt nàng.
Đó là ánh sáng nàng đã nhìn thấy phát ra từ hình bóng mình khi té xuống.
Luồng ánh sáng đó tựa như phát ra từ một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đá quý đã bị chôn giữ dưới dòng băng vạn năm.
— Nhưng cái khiến cho Na Sinh thoát miệng la hoảng không phải là chiếc nhẫn lấp lánh đó, mà là cánh tay cụt có một ngón đeo chiếc nhẫn đó.
Đó là một cánh tay phải cụt đến vai, vẫn còn máu thịt, vẫn có vẻ sống động.

Chỗ cụt để lộ đầu xương lởm chởm, bắp thịt co cuộn, máu bầm thấm đẫm ống tay áo lụa màu vàng lợt hoa văn chi chít.

Trên cổ tay có một vòng dây màu đen bề rộng cỡ một ngón tay, cứa sâu vào da thịt, máu thấm ra cũng đã đông cứng bên trong băng — Xem ra cánh tay đó đã bị vòng dây kia giật đứt cùng với ống tay áo.

Chỉ là không biết nguyên nhân tại sao lại đông cứng trên tuyệt đỉnh cả chim trời cũng khó mà lên tới này.
Na Sinh rùng mình, nhìn cánh tay cụt bị phong bế
bên kia mặt băng.
Chắc là một cánh tay của người sang trọng.

Phục sức hoa lệ, da thịt trắng mịn, ngón tay thon dài, móng tay vì máu ứ mà biến thành tím lịm, nhưng cắt xén rất sạch sẽ, ngón tay hơi cong về phía lòng bàn tay, hình dáng như siết hờ.

Trên ngón áp út có mang một chiếc nhẫn màu trắng bạc, đai như hai cánh xoãi ra, bên trong đai có viên đá quý màu lam phát ra ánh sáng lợt lạt.
— Nguyên nhân có phải là chiếc nhẫn đó? Có phải chiếc nhẫn đó đã ngăn chặn đám cương thi khắp vùng núi kia xuống đây?
Không kịp nghĩ ngợi, một nụ cười may mắn lan dần trên mặt thiếu nữ Đông Ba.

Nàng chắp hai tay lạy cánh tay cụt kia một lạy: “Cám ơn trời đất đã để lại cho tôi một con đường sống…”.
Không kịp nghĩ ngợi, một nụ cười may mắn lan dần trên mặt thiếu nữ Đông Ba.

Nàng chắp hai tay lạy cánh tay cụt kia một lạy: “Cám ơn trời đất đã để lại cho tôi một con đường sống…”.
Tiếng bầy cương thi gầm gừ và tiếng gió hú truyền bên tai, Na Sinh không do dự gì nữa, gượng đứng dậy: “Bất đắc dĩ thôi, không biết đã mạo phạm vị nào, đành mượn chiếc nhẫn để giúp tôi giữ mạng vậy!”.
Tả thủ đâu còn sức, nàng giơ tay phải rút miêu đao đâm vào vách băng, muốn khoét băng để lấy chiếc nhẫn.

Lúc đao vừa đâm vào băng, nàng bỗng lảo đảo, phảng phất đất bằng bị chấn động, khiến tuyết đọng trên toàn vùng núi rơi lộp độp.
“Lẽ nào là Bỉ Dực điểu bay về?”.

Na Sinh biến sắc mặt, nhưng khi ngước đầu nhìn, bên trên vùng tuyết bay mịt mù, bầu trời vẫn trong xanh, không có dấu tích chim chóc gì hết — Nàng đâu phát giác vào sát na nàng ngẩng nhìn trời, chiếc nhẫn trên bàn tay cụt kia đột nhiên lại toát ra một luồng sáng, chiếu rọi lên mặt nàng như dò thám, sau đó mau chóng tối mờ đi.
Cảm nhận được biến hóa trong không khí, Na Sinh không dám chần chừ, tuy trong bụng có suy tư, nhưng tay vẫn không ngừng khoét, rất mau chóng đã đục được một cái lỗ vuông vắn mỗi bề chừng một thước.
“Hay quá!”.

Tuy cảm thấy đất tuyết dưới chân đang rung động, Na Sinh lại thở phào một hơi, thò tay vào muốn nắm lấy chiếc nhẫn kia.

Cho dù mặt băng bên này đã bị khoét vỡ, bàn tay vẫn còn bị ba phương hướng kia giữ chặt.
“Sao lại đông cứng dữ vậy?”.

Hơi nôn nóng, nàng có vẻ lười không chịu tiếp tục đục băng, muốn huy đao chém đứt cổ tay.

Lúc mũi đao đâm vào cái cổ tay cứng lạnh đó, thiếu nữ Đông Ba đột nhiên do dự — Bàn tay mang nhẫn đó tuy không còn sinh mệnh, lại vẫn đang tản phát một lực áp bức khó tả bên trong băng, vừa cao quý vừa thần bí, khiến cho trong lòng nàng thiếu nữ lanh lợi vụt giật nảy, cảm thấy có một lực lượng gì đó không thể xâm phạm.
“Quái quỷ! Làm như vậy hình như có hơi quá đáng”.

Na Sinh thở dài một hơi, thu hồi miêu đao đang chém xuống cổ tay: “Có phải quá dã man không?… Đâu có thua gì đám cương thi ăn thịt người kia”.
Không ngại đất tuyết đang chấn động càng lúc càng kịch liệt, nàng thận trọng khoét băng, ráng sức không cắt chạm vào bàn tay cụt, đục tung từng tảng băng nhỏ xung quanh bàn tay.
“Cạch”.

Cuối cùng băng nứt rạn, Na Sinh cẩn thận bưng nguyên cánh tay cụt ra, xoay xoay rút chiếc nhẫn đá quý màu bạc trên ngón áp út, nhìn thấy bên trong khuyên nhẫn có khắc phù hiệu hai cánh giống như hình dáng đai nhẫn vậy.
Nàng thu giữ chiếc nhẫn, đặt cánh tay cụt trở lại trong băng động, rồi hốt băng vụn trám kín lỗ hổng.

Không biết tại sao, lúc nâng cánh tay đó, nàng không ngờ không cảm thấy sợ sệt kinh tởm chút nào, trái lại còn có hơi xấu hổ nói với chiếc nhẫn: “Chỉ bất đắc dĩ thôi, không biết đã mạo phạm đến vị nào, chỉ là mượn chiếc nhẫn này để giúp tôi giữ mạng! Cứu một mạng người còn hơn là xây tháp bảy tầng, đáng tội cho Na Sinh năm
nay mới mười bảy, không muốn chết ở đây”.
Nàng ráng nhịn cơn đau đến cùng cực trên cánh tay trái bị gãy, cầm chiếc nhẫn so so trên ngón tay, phát hiện hình như hơi lớn hơn so với ngón áp út của mình, nghĩ ngợi một hồi rồi tròng nó về phía ngón giữa.
Nhưng mới vừa đưa nhẫn đến sát ngón tay, nàng đột nhiên cảm thấy một lực lượng kỳ dị đẩy ngón tay mình tới, ngón tay mất hết tự chủ chui tọt vào chiếc nhẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play