Nói còn chưa dứt lời, nàng bỗng nhiên im miệng, nhìn cánh cửa trong phòng mở rộng.
Viêm Tịch hiển nhiên là sáng sớm đến thăm Tây Kinh, cũng không ngừo lại gặp thiếu nữ người Miêu ở bên trong.

Na Sinh bỗng nhiên lắp bắp đứng lên, không dám nhìn mắt của Viêm Tịch, cúi đầu.
“Na Sinh cô nương, ngươi vì sao lại trở về?” Viêm Tịch cau mày nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt, “Thiếu chủ đã nói để ngươi đi.”
Na Sinh xấu hổ mà nở nụ cười, nhưng mà nghe thấy khẩu khí của Viêm Tịch như vậy, trong lòng cảm thấy rất là tủi thân — sao mọi người ai cũng có hai mặt thế? Bất quá một ngày đêm trước, Viêm Tịch mang theo nàng vào sinh ra tử bây giờ chạy đi đâu rồi?”.
“Xin lỗi, là ta để nàng ở lại.” Tây Kinh đứng lên, trả lời, “Ta đang đợi Đinh về — chờ nàng về tới, ta lập tức mang theo Na Sinh cô nương và Mộ Dung công tử rời khỏi Như Ý đổ phường, xin tử tế một chút.”
Thấy kiếm khách trước mặt, ánh mắt Viêm Tịch bỗng chấn động, bỗng nhiên cúi đầu hành lễ: “Xin lỗi, mệnh lệnh của thiếu chủ nhất định phải chấp hành — Na Sinh cô nương nhất định phải rời khỏi Như Ý đổ phường, bằng không tại hạ phải động thủ.”.
“Ách… Động thủ?” Tây Kinh không ngờ tới chiến sĩ giao nhân này lại chết sống nghĩ như vậy, thở gấp, cười lại, “Ngươi dự đoán cùng ta động thủ, có thể thắng sao?”.
“Mệnh lênh không thể làm trái.” Viêm Tịch giữ kiếm đứng lên, giọng nói bình tĩnh.
Mắt Tây Kinh hơi hơi nheo lại, ánh mắt lãnh duệ, từ trong lỗ mũi nở nụ cười một tiếng.
“Này, này! Đại thúc, đừng động thủ!” Hiểu biết rằng Tây Kinh rất lợi hại, Na Sinh cực kỳ hoảng sợ, nhảy dựng lên, chỉ lo hắn giận dữ liền rút kiếm, vội vàng không ngừng nói, “Ta đi ra ngoài, đi ra ngoài! Ta ra ngoài trước ở góc đường chờ ngươi — ngươi chờ Đinh trở về, đi ra tìm ta là được rồi.”
“Ách?” Tây Kinh lúc đầu cũng không có hứng thú muốn rút kiếm, ngược lại là có chút kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi ta giết hắn?”
Na Sinh hơi hơi có phần xấu hổ, cuối cùng nhớ tới một cái lý do: “Hắn từ dưới phong chuẩn đã cứu mạng của ta.”
“A.” Tây Kinh nghi ngờ mà nhìn Na Sinh liếc mắt một cái, dù sao vẫn cảm thấy lý do ấy có chút gượng ép, thế nhưng nhìn Viêm Tịch, vẫn gật đầu, “Tả quyền sử Phục quốc quân — trăm năm nghe thấy đại danh của ngươi, quả nhiên rất có khí phách.”
Kiếm khách bỏ bầu rượu xuống, vỗ vỗ tay, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Được, cũng không làm cho ngươi khó xử — Na Sinh, ngươi đi ra ngoài trước trôn trốn đi… Mẹ nó, nha đầu Đinh là làm sao vậy? Không phải đi thành đông mua bầu rượu, sao lâu như vậy còn không quay về?”.
Đang khi nói chuyện, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, nhìn về phía phương hướng của thành đông.
Dưới bầu trời rạng sáng ảm đạm, có một đạo pháo bông màu lam cắt ngang bầu trời!
“Nguy rồi! Là Đinh phát ra tín hiệu cầu cứu!” Tây Kinh bỗng nhiên đứng lên, nắm lấy kiếm quang, “Nàng đã xảy ra chuyện!”

Viêm Tịch đồng thời nhìn về phía phía chân trời phía đông, thấy giữa màn mây u ám có bóng dáng lượn vòng mờ nhạt, nhận ra tiếng rít trong mưa, sắc mặt của chiến sĩ cũng thay đổi: “Phong chuẩn! Bên kia có phong chuẩn! Phong chuẩn phát hiện Đinh rồi!”
Na Sinh còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe khẽ động như tiếng gió thoảng bên tai, Tây Kinh và Viêm Tịch đều đã biến mất tại chỗ.
“A… Lao đi thật nhanh.” Mắt nhìn thẳng, Na Sinh thán phục, thì thào, “Bây giờ không ai đuổi ta đi ra nữa? — nhưng mà ta còn là cảm thấy đi ra ngoài chờ bọn họ là được rồi, Viêm Tịch đỡ phải thấy ta lại muốn giận tái mặt.”
Nhưng mà, không đợi nàng đi ra cửa, trong sương phòng phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Sư huynh!”
Thái tử phi tỷ tỷ?
Na Sinh kinh ngạc, đột nhiên xoay người: gay go, Tô Ma quả nhiên lại khi dễ nàng! Thế nhưng Tây Kinh lại đi mất rồi!
Ánh bình minh sắp đến, trước sân thiên mã cảm thụ được ngày đêm luân phiên đã tới, lo lắng mà cất vó hí gọi, dường như nhắc nhở chủ nhân mau trở về Vô Sắc thành.

Nhưng mà, bạch y nữ tử không có đáp lại nó.

Thiên mã không thể chờ đợi, lập tức hí dài một tiếng, mở rộng hai cánh ở trước lúc ánh bình minh chiếu đến, bay lên trời, biến mất ở trong màn mưa.
“Sư huynh!” Khẩn thiết, tiếng gọi của Bạch Anh lần thứ hai vang lên, “Sư huynh, mau tới đây!”
Na Sinh chà chà chân, tuy rằng trong lòng sợ hãi cái tên khôi lỗi sư quỷ dị kia, vẫn còn bất chấp mà vọt tới.

Cánh cửa đóng chặt, nàng cố gắng thêm can đảm, đẩy cửa ra, xông vào trong, lập tức bị hương khói trong phòng làm cho thở không nổi.
“Sư huynh, mau đóng cửa! Ta không thể thấy ánh sáng.” Thanh âm của Bạch Anh ở phía sau tầng tầng lớp lớp màn che vang lên, nhưng lại không nhìn người tới, vội vàng nói, “Huynh mau tới đây nhìn — huynh xem cái người gỗ ấy! Đây, đây thật là ‘liệt’ Sao?”
Na Sinh đóng cửa lại, trước mắt liền tối đen, mơ hồ chỉ nhìn đến phía sau màn che có một chút ánh sáng.
“Thái tử phi tỷ tỷ,” Nàng đột nhiên có phần sợ, nhẹ giọng hỏi, đi đi tới, “Ta là Na Sinh… Tây Kinh đại thúc hắn vừa mới ra ngoài.”
“Na Sinh cô nương?” Thanh âm của Bạch Anh ngừng một chút, có chút thất vọng, “Ngươi đừng tới đây, sẽ bị dọa cho sợ đó.”
Na Sinh mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà không chịu tỏ ra yếu kém, tăng thêm lá gan cười: “Ta mới không sợ.”

Một câu chưa nói xong, dưới chân đột nhiên giẫm lên cái gì đó mềm mềm, nàng thoáng cái nhào tới trên giường, đầy tay dính dính cái gì đó tanh hôi — chờ thấy rõ trên tay và dưới chân là vật gì, thiếu nữ người Miêu nhịn không được thét chói tai.
Trên giường là một cái người đàn bà trần truồng, đầy người thị máu, khuôn mặt vặn vẹo, đã chết lâu, một cái người gỗ rơi xuống trước mắt nàng, ngã chỏng vó, cũng đầy người là máu, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo.
Na Sinh thấy người gỗ tên là A Nặc này so với xác chết vẫn còn sợ hơn, không khỏi lảo đảo về phía sau.
“Tô Ma, Tô Ma làm sao vậy? … Hắn lại giết người sao?” Na Sinh lắp bắp, rời xa chiếc giường đó, “Thái tử phi, trời đã sáng, người có đúng hay không… Có đúng hay không không trở về được? Thiên mã cũng một mình bay về rồi…”
“Thật là ‘liệt’… Trời ạ.” Dường như không có nghe nàng nói cái gì, Bạch Anh thì thào tự nói, “Sao lại đem bản thân mình biến thành cái dạng này…”
Na Sinh vất vả chuyển qua bức bình phong, bỗng nhiên giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dưới ánh nến lờ mờ, thái tử phi mặc quần áo màu trắng cúi người ôm lấy khôi lỗi sư đang hôn mê bất tỉnh, vì hắn lau đi máu chảy ra trên các đầu ngón tay, sau đó cẩn thận đem từng sợi tơ đã bị chặt đứt nối trở lại với nhẫn — vẻ mặt như vậy, hoàn toàn không giống bị khi dễ, trái lại có một loại ôn nhu cùng thương xót giống như của mẫu thân.
“Hắn, hắn làm sao vậy?” Na Sinh giật mình mà nhìn người đang hôn mê.
“A Nặc muốn giết ta, Tô Ma liền chặt đứt những sợi tơ trên người ‘nó’.” Bạch Anh khẽ nói một câu, nhìn người gỗ rơi xuống một bên, ánh mắt phức tạp.
Taynàng chậm rãi nắm chặt, trong lòng bàn tay là thứ lúc nãy rơi xuống trong bóng tối.
“Ách? Quả nhiên cái thứ đó sống! Bọn họ hai người làm cái trò gì vậy? A Nặc lại có thể lợi hại hơn Tô Ma sao?” Thật sự quá bất ngờ, Na Sinh nhìn thoáng qua A Nặc, cầm lấy người gỗ để sát vào ánh nến, “Cái thứ này quá xấu sa rồi, chúng ta đem đốt nó đi!”
“Không nên cử động!” Bạch Anh kinh hãi, nghiêm mặt, dọa Na Sinh nhảy dựng.
“Tuyệt đối không thể động vào nó… Nó là ‘song sinh qua kính’.

Nếu như bị tiêu diệt, Tô Ma cũng sẽ phá hủy.” Thở ra một hơi, giọng điệu của thái tử phi chậm lại, giải thích với Na Sinh, “Ngươi buông nó xuống.”
“Sao lại thế?” Na Sinh càng thêm kinh ngạc, phản bác, “Nhiều lần ta thấy Tô Ma cũng bẻ gãy cái thứ không nghe lời này mà!”
“Có đúng không? Hắn hoá ra đối với bản thân cũng không buông tha a…” Nghe thấy nói như vậy, vẻ mặt của Bạch Anh càng thêm u ám, cúi đầu nhìn khuôn mặt của khôi lỗi sư ngủ mê mệt, trong ánh mắt có tia sáng lóng lánh, “Sao lại đem bản thân biến thành cái dạng này…Tại sao lại làm vậy?”
Na Sinh kinh ngạc nhìn Bạch Anh, thấy vẻ mặt của nàng như vậy, đột nhiên nhịn không được nhẹ nhàng hỏi: “Thái tử phi, người, người không hận hắn sao?”
“Sao?” Ngẩng đầu nhìn nhìn thiếu nữ một cái, Bạch Anh khẽ cười, lắc đầu, “Không hận.”

“Khi từ nơi cao như vậy nhảy xuống, cũng không hận sao?” Chung quy vẫn cảm thấy khó tin, Na Sinh lại hỏi, “Nếu như thay đổi là ta, thấy hắn như bây giờ, ta nhất định lập tức cầm đao giết chết hắn rồi!”
“A?” Bạch Anh thở dài, “Nếu như có thể theo như lời ngươi thì tốt rồi… Đáng tiếc ta không làm được.”
Bạch Anh chán nản buông tay, “Với hắn, ta từ trước đến giờ bất lực.”
“Ngươi làm được mà.” Đột nhiên, có người, thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Ngươi phải cứu hắn.”
Ban đầu trong nháy mắt, Bạch Anh còn tưởng rằng là Na Sinh nói, nhưng mà thoáng thấy tầng tầng lớp lớp màn che lặng yên bị nhấc lên, một mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy không biết lúc nào đã tiến vào trong phòng, trong tay đang cầm điểm tâm sáng, sắc mặt tái nhợt mà nhìn người dưới ánh nến lờ mờ.
“Ngươi là –?” Bạch Anh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ tử giao nhân trước mắt.
“Ta là Như Ý phu nhân.” Mỹ nhân nhìn bạch y nữ tử trước mặt, ánh mắt phức tạp, “Quận chúa Bạch Anh.”
Trong lòng tất cả giao nhân, cảm xúc đối vị hoàng thái tử phi Không Tang này đều là phức tạp mà vi diệu.

Bạch Anh hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được loại tâm tình này trong mắt của Như Ý phu nhân, khẽ cười một cái: “Như Ý phu nhân, ngươi mau đến xem xem Tô Ma — hắn bị thương rất nghiêm trọng, ta mới vừa giúp hắn đem dây dẫn nối lại.

Xin các ngươi khuyên nhủ hắn, không được dùng cái người gỗ là ‘liệt’ ấy nữa.”
Như Ý phu nhân kinh ngạc nữ tử trước mặt, thần sắc trong ánh mắt không ngừng dao động.
Hoá ra…là cô gái như vậy.

Cô gái “Đọa thiên” (huonggiangcnh: có thể hiểu là từ trời rơi xuống) là như vậy a.
“Quận chúa Bạch Anh, xin ngươi nhất định phải cứu thiếu chủ!” Trong nháy mắt, rốt cục bỏ xuống tôn nghiêm ở trước kẻ thù ngày xưa, Như Ý phu nhân đột nhiên quỳ xuống, phủ phục trước mặt bạch y nữ tử, nghẹn ngào, “Không ai có thể cứu hắn nữa … Xin quận chúa nhất định phải cứu hắn!”
“Cứu hắn?” Bạch Anh sửng sốt một chút, vội vàng nâng nàng dậy: “Ta có thể làm cái gì đây? Ta đã chết a…”
Như Ý phu nhân giật mình, bình tĩnh nhìn Bạch Anh.

Dưới ngọn đèn mờ tối, mái tóc của nàng trắng như tuyết, cả người dường như mơ hồ trong suốt — minh linh trong Vô Sắc thành.
Đã muộn, cuối cùng cái gì cũng đã muộn… Nước mắt bỗng nhiên từ khóe mắt của mỹ phụ chảy xuống, hóa thành hạt châu, dần dần ngưng định.

Na Sinh lần đầu tiên thấy giao nhân rơi lệ hóa châu, trố mắt đứng nhìn, suýt nữa vì kinh ngạc mà kêu lên, thế nhưng cảm giác được bầu không khí ngưng trọng, cuối cùng cố gắng nhịn xuống.
“Xin lỗi…, ta nhất thời nóng lòng, làm khó rồi.” Như Ý phu nhân nhịn nước mắt xuống, hơi hơi khom người, từ trong tay Bạch Anh tiếp nhận khôi lỗi sư đang hôn mê, “Rất nhiều chuyện đã làm sai rồi thì vĩnh viễn không thể vãn hồi — đạo lý này, tới ngần này tuổi ta mới từ từ hiểu rõ được, làm sao có thể đòi hỏi một cái hài tử ngay lúc đó có thể biết mình đã làm cái gì?”
Bạch Anh đột nhiên chấn động, sắc mặt hơi đổi, khóe miệng giật giật, tựa hồ là muốn hỏi cái gì, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
“Nếu như liều mình mà nhảy liền có thể cắt đứt tất cả ràng buộc, vậy ngược lại đã là thật dễ dàng rồi.” Như Ý phu nhân cố gắng đỡ Tô Ma, mở ra tầng tầng màn che, thở dài rồi rời đi, “Nhưng hôm nay dù thế nào cũng không thể chặt đứt sợi tơ của vận mệnh được rồi.”
“Lẽ nào…” Ngón tay Bạch Anh chậm rãi nắm chặt, buột miệng nói ra lại đột nhiên ngừng.
“Quận chúa Bạch Anh, ngươi nên đoán được chứ.” Như Ý phu nhân cười cười, quay đầu lại, “Năm đó ngươi chịu mọi thứ đau khổ, đều đã giành được hồi báo gấp trăm lần rồi.”
“Xin đừng gọi ta là quận chúa Bạch Anh.” Na Sinh vô cùng kinh ngạc thấy ngón tay của bạch y nữ tử nắm chặt, trong tay dường như cầm lấy vật gì đó.

Nhưng mà sắc mặt của nàng bình tĩnh, nhìn thẳng mỹ phụ lộng lẫy, lẳng lặng nói, “Gọi ta là thái tử phi.”
Sắc mặt Như Ý phu nhân bỗng nhiên trở nên phức tạp, không nói cái gì nữa, rời đi, chỉ để lại tầng tầng lớp lớp màn che trống không.
“A? Các ngươi nói cái gì đó?” Không hiểu ra sao Na Sinh nhặt lên hạt châu lúc nãy Như Ý phu nhân làm rơi xuống, trước mắt nhìn, kinh hỉ, “Ngươi xem, thái tử phi, nước mắt của giao nhân thực sự sẽ biến thành trân châu! Thật là kỳ diệu a – a trong tay ngươi cũng cầm một viên?”
Na Sinh dò xét nhìn một viên minh châu bị Bạch Anh chặt chẽ nắm ở lòng bàn tay, trong giây lát ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của thái tử phi, nàng thất kinh: “Làm sao vậy? Thái tử phi tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”
***
Sắc trời trước khi xuyên vào nước, một đạo bạch quang vụt lao vào.

Sau đó, dòng nước của Vô Sắc nhanh chóng xoay tròn, vòng xoáy thật lớn mở ra, đóng chặt lại lại thông đạo.
Thiên mã nhẹ nhàng vọt vào đáy nước, lông bờm thật dài nhẹ nhàng thổi qua lại như gấm, nhưng mà trên lưng ngựa không có một bóng người.
Ban đầu mở thủy kính vẫn quan sát được hành tung của Bạch Vương một mình đi ra ngoài ở trên mặt nước, nhưng mà tất cả mọi thứ sau khi nàng bước vào phòng Tô Ma liền mờ nhạt, không thấy rõ cái gì — tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, lúc này thấy một mình thiên mã trở về, sắc mặt của Đại ti mệnh mạnh mẽ thay đổi, bật thốt lên: “Thái tử phi không trở về!”
“Hỏng bét!” Không chỉ vương biến sắc, ngay cả cánh tay đứt cũng vỗ mạnh một cái vào chiếc mâm vàng, đầu người buột miệng nói ra, “Thực sự là không trốn được vận mệnh rồi! Không ngờ lại đụng phải tên Tô Ma kia? Tên kia muốn làm cái gì? Điên rồi sao?”
“Hoàng thái tử điện hạ, xin đừng nôn nóng.” Thấy Chân Lam biến sắc, rất sợ vị hoàng thái tử tính tình tùy hứng kia lại làm ra việc gì đó, Đại ti mệnh vội vàng khuyên can, “Bây giờ ban ngày, tất cả mọi người không có cách nào đi ra ngoài, đợi đến ban đêm, sẽ để Lam Hạ bọn họ đi ra thôi!”
“Đợi đêm đến? Đêm đến còn không biết chuyện này đã thành ra cái dạng gì nha!” Ánh mắt Chân Lam lãnh duệ, đập bàn dựng lên, “Bạch Anh bị giữ lại ở nơi nào! Hoàng Thiên là ‘ban ngày’ đối ứng với Hậu Thổ là ‘ban đêm’, ở ban ngày nàng căn bản so với bọt khí còn yếu ớt hơn, gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? — dù cho ta không ngại đỉnh đầu xanh mượt, các ngươi sẽ không lo lắng Hậu Thổ sẽ rơi vào kẻ khác sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play