“Bỉ Dực điểu giật mình tỉnh dậy, lại đã có người đến Thiên Khuyết”.

Lão phụ nhân thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Đám người Trung Châu cứ như thiêu thân lao vào lửa… Trên Thiên Khuyết lại có thêm vài thi thể lạnh cứng”.
“Thiên Lang tinh đổi thành màu đỏ tươi!”.

Thình lình, thiếu nữ trầm mặc kia lên tiếng, ngước đầu nhìn sao trời trong đêm tối, ngón tay chỉ trỏ, thanh âm lạnh lùng: “Vu cô, đã có người bất tường đến!”.
“Thánh nữ, nàng nói ai đến?!”.

Đôi mắt mờ đục của lão phụ nhân biến thành sáng ngời, thấp thoáng có lãnh quang như lang sói, bỗng quỳ dưới chân thiếu nữ áo trắng: “Người bất tường nào? Thánh nữ, xin người tính toán phương vị của người đó, để Vu Bành phái người sáng sớm đi trừ khử kẻ bất tường đó!”.
“Ta tính không ra”.

Trầm mặc một hồi, thiếu nữ nhìn Thiên Lang tinh lại cúi đầu, lãnh đạm hồi đáp: “Ta tính không ra… Nhưng nguy hiểm và bất tường đang đến gần đại lục Vân Hoang”.
Vu cô ngây người, ngước đầu nhìn thánh nữ tối cao vô thượng trên thế gian này, lẽo nào có người cả Liên Huy thánh nữ cũng không có cách nào tính toán tìm ra được?
o0o
Mặt hồ bát ngát không bờ bến, như nối ra biển rộng.
Bên kia hồ, vô số đôi cánh dìu dịu tung bay trong hơi sương, vó ngựa lặng câm không một tiếng vọng trên mặt đất.

Tuấn mã xoãi hai cánh thần vũ phi phàm, lông bờm dài mướt như tơ lụa, phất phơ bay bổng như mộng ảo.

Hai cánh dưới sườn mỏng như cánh ve, vừa hạ xuống đất là xếp lại.

Trên cái trán vừa cao vừa bằng phẳng của mỗi một thớt ngựa đều có một điểm tinh quang màu trắng.
Nhưng kỳ dị là, kỵ sĩ trên lưng ngựa toàn bộ mặc hắc y, một tà áo bào tung bay trong gió, mà trên mặt mỗi người lại mang mặt nạ và mũ trụ, che kín cả gương mặt, đôi mắt đằng sau mặt nạ ảm đạm không ánh sáng, như hai lỗ hổng đen ngòm.
Phảng phất vừa tuần tiễu khắp lãnh địa, hai kỵ sĩ một lam một trắng dẫn đầu quân đoàn cưỡi ngựa trời từ trên không hạ xuống đất, chuẩn bị về đại bản doanh.

Nhưng khi hạ đến mặt đất, hai kỵ sĩ đi trước dẫn đầu lại ghìm cương.
“Bạch Anh, có người sắp đến…”.

Ngồi bên trái là lam y kỵ sĩ, gã ngước đầu nhìn ngôi sao sáng chói nhất mà cũng cô độc nhất giữa trời: “Mau về bẩm cáo với Đại Ti Mệnh”.
Thiên Lang tinh đã biến thành một màu đỏ sẫm, tịch mịch tỏa ánh lạnh, tựa hồ ám thị dưới khung trời sắp tuôn chảy vô số máu tươi.

Bất kể đối với người Không Tang quốc bọn họ hay Băng tộc ngày nay, Thiên Lang tinh là ngôi sao tai kiếp, lúc Thiên Lang tinh xuất hiện, sẽ có tai họa lớn giáng lâm nhân gian.
“Được, ngươi về trước đi Lam Hạ”.

Sóng vai là một nữ kỵ sĩ, sa y màu trắng là đà trong gió đêm, kỳ quái là trên mặt nàng ta lại trùm lụa đen, như đang thủ tang vậy: “Ta đi phía Thiên Khuyết nhắc nhở cái đã”.
“Cẩn thận đó”.

Tựa hồ nữ kỵ sĩ địa vị trên gã, Lam Hạ tuy hơi âu lo, lại không thể ngăn cản, chỉ gật gật đầu kéo dây cương, dặn thêm một câu: “Đám rợ Băng đó thấy nàng một mình, không chừng sẽ…”
“Đừng lo, ta có mang theo Quang kiếm”.

Bạch y nữ kỵ sĩ mỉm cười, giơ tay lên, lắc cổ tay một cái, “rẻng” một tiếng, giữa ngón tay không ngờ vọt lên một luồng bạch quang dài cỡ ba thước, bạch y kỵ sĩ thần tốc chuyển động cổ tay, luồng bạch quang thoạt chớp thoạt nhoáng, kéo một dải kiếm hoa, sương mờ và lá rơi trên không vụt bị nghiền tan nát.
Lam Hạ khẽ gật đầu, trên ngựa cúi mình đối diện Bạch Anh, tay đặt trên lưỡi bội kiếm tùy thân, kính lễ giữa các chiến sĩ: “Thân là một trong tam đại đệ tử của Vân Hoang Kiếm Thánh Bích Uyên, năng lực của Thái tử Phi tôi nào dám hoài nghi”.
Bạch Anh xoay ngón tay, “rẹt” một tiếng vọng khẽ, luồng bạch quang chợt tắt ngóm giữa ngón tay nàng.

Bạch y nữ kỵ sĩ thu chuôi kiếm nho nhỏ lại, lại nhìn lên tinh tượng trên trời, nỗi đắn đo hoài nghi và sát khí giữa mi mày càng lúc càng trầm trọng, gật đầu nói với đồng bạn: “Ta đi mau về lẹ, ngươi dẫn cả đội về trước đi”.
“Vậy, Bạch Anh, phải về thành trước khi trời sáng đó!”.

Lam Hạ không nói gì nữa, kéo đầu ngựa.

Thiên mã lại dang cánh, bay bổng lên trời, dẫn các hắc y chiến sĩ bay vào không trung.

Những thiên mã và những chiến sĩ đó đều lẳng lặng không một tiếng một lời, vô số đôi cánh bay cao, chớp mắt đã biến mất trong khói nước mênh mang trên hồ.o0o
“Hài tử xinh xắn… Sủng nhân của thiên thần… sao ngươi lại biến ra nông nỗi này?”.
Thanh
Thanh
âm đó… thanh âm đó lại vang lên trong giấc mộng của hắn.
Như ngâm nga, phiêu diêu, ôn nhu, như một tấm lụa mỏng phớt qua mặt, bao trùm lấy hắn tầng tầng lớp lớp, như một cái kén tằm dày kín gió không xuyên thấu.

Hắn vùi say trong mộng, chỉ cảm thấy nghẹt thở, gắng sức thò tay ra, muốn xé toang cái kén dày đang trói giữ hắn, nhưng phảng phất bị giấc mộng đè giữ, chỉ vùng vẫy một cách vô ích.
Thanh âm đó tiếp tục lan gần, từ từ gần sát bên tai.
“Hài tử, cầu mong Thiên thần Đế Thích và chư thần chín tầng trời đều bảo vệ cho ngươi.

Đôi mắt của ngươi chỉ nhìn thấy nụ cười.

Bàn tay ngươi nắm giữ vật quý giá nhất; mỗi giọt lệ của ngươi quý báu như trân châu tròn sáng nhất sâu tận Bích Lạc Hải.

Mỗi nụ cười của ngươi giống như Mộng Đàm hoa nở khắp vùng đất Vân Hoang… Tô Ma say ngủ, tại sao ngươi khóc? Nói cho ta biết cái ngươi muốn là cái gì?”.
Gương mặt đó gần trong ngang tấc, sát bên má hắn, trầm tĩnh ôn nhu nhìn hắn say mộng, khẽ hỏi như thầm thì.
Gương mặt trắng nhợt, trắng đến mức không có một chút huyết sắc.

Gương mặt thanh nhã đoan trang, giữa đôi mày có một vết đỏ sẫm hình thập tự, càng khiến cho khuôn mặt thêm phần lợt lạt, cứ như một tờ giấy mới, phảng phất một u linh chỉ cần thổi một hơi là tiêu tán.
Con người như tờ giấy trắng đó cúi nhìn hắn, thở dài, thần sắc trong mắt kỳ dị.

Cuối cùng, phảng phất không chịu được nỗi dụ hoặc không tên, người đó cúi người, làn môi dịu dàng chạm vào má hắn.
“Ta muốn ngươi”.

Giây phút đó, phảng phất lời phù chú đã được giải trừ, hắn chợt tỉnh mộng mở tròn mắt, trước khi đối phương phát giác vùng vẫy, không chút do dự giơ tay ôm giữ bóng dáng trắng tái đó, hắn hôn lên điểm đỏ sẫm kỳ dị giữa đôi mày, khản giọng hồi đáp: “Ta muốn nàng…”.
Người thình lình bị ôm giữ vùng vẫy một cách hoảng loạn, nhưng càng vùng vẫy, đôi tay của hắn càng siết chặt.

Trong lúc cọ quậy, hắn dễ dàng nắm bắt cánh tay của đối phương, nháy mắt đã đè xuống đất, môi lạnh buốt hôn lên vết đỏ giữa trán.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao? Buông ta ra! Buông ta ra!”.

Người bên dưới vừa sợ hãi vừa khẩn trương, nhưng song thủ bị đè giữ không thể động đậy chút nào, chỉ có thể phá miệng mắng lớn, thanh âm trong ngần: “Tô Ma! Ta còn nghĩ ngươi là người tốt, xú dâm tặc! Buông ta ra!”.
Đó là thanh âm của Na Sinh!
Hắn vụt hoảng hốt, phảng phất thần trí đột nhiên quay trở lại thân thể.

Sát na hắn còn đang do dự, người bên dưới mau mắn rút cánh tay thoát khỏi tình trạng bị đè bắt, giáng một bạt tay lên mặt hắn, đánh hắn tỉnh hẳn.
“Ngươi, ngươi… Tên tồi bại ngươi!”.

Hổn hển khẩn trương ngồi dậy, vội vàng nắm chặt ngực áo bị xé rách, thiếu nữ lùi sang một bên, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, giọng nói có ba phần nấc nghẹn.

Tỉnh dậy phát hiện tên kia ngủ mê, nhịn không được đến gần xem xem hắn có bị tuyết lở làm thụ thương hay không, nào ngờ lại bị đối đãi như vầy.

Thân người Quỷ Lỗi sư cứng đờ giữa gió tuyết.

Cũng không lo biện giải cho hành vi của mình, chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói.
Tượng gỗ A Nặc nằm ngã nghiêng bên cạnh, hồi nãy lúc vật lộn nó rơi ra, nằm ngửa trên tuyết, cái miệng vốn chỉ mỉm cười, không biết từ hồi nào đã biến thành dáng vẻ cười toe toét, ngã dài dưới đất, nụ cười há hốc không hơi không tiếng quỷ dị khôn cùng.
“Á! Á á á”.

Tỉnh táo lại, nhìn thấy biến hóa đáng sợ của tượng gỗ, Na Sinh lại không nhịn được bật
la rú lên, thoái rụt dựa vào vách núi, ôm đầu, một tay chỉ người gỗ: “Nó đang cười! Nó đang cười! Nó lại cười!”.
“A Nặc”.

Tô Ma cuối cùng lên tiếng, đôi mắt tuy không nhìn thấy, lại phảng phất biết phương vị tượng gỗ rơi xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng giỡn phá nữa, về đây”.

Cũng không thấy ngón tay của hắn di động thế nào, pho tượng nằm ngửa dưới đất đột nhiên phảng phất bị đường dây vô hình điều khiển, không một tiếng động nhảy lên, lọt đúng vào lòng Quỷ Lỗi sư.
“Ngươi lại phá phách rồi”.

Quỷ Lỗi sư cúi đầu, vuốt ve đầu tóc của pho tượng nhỏ, trên mặt chợt nhoáng qua ánh sáng sắc lạnh: “Hồi nãy là ngươi phải không? Là trò đùa của ngươi phải không? Tên hài tử hư đốn ngươi”.
Bàn tay của Quỷ Lỗi sư nhanh kinh người, “rắc rắc” hai tiếng vọng khẽ, Na Sinh trợn mắt há mồm nhìn mấy vật kẹp giữa ngón tay của Tô Ma, không ngờ là song thủ và song cước của pho tương!
“Để ta yên một chút đi, A Nặc”.

Chớp mắt bẻ gãy tay chân của pho tượng yêu thương, trong đôi mắt luôn luôn tĩnh lặng trống vắng của Quỷ Lỗi sư nhất thời có sát khí đáng sợ, cúi xuống nói chuyện với pho tượng tên Tô Nặc nằm trong lòng, tiếng nói hung dữ vừa ngưng, hắn liền giơ tay vận lực bấm ép lên cái miệng há cười của pho tượng, tựa hồ muốn bịt giấu tiếng kêu la thê thảm.
“Xin lỗi đã mạo phạm”.

Tô Ma sau khi dùng cách thức kỳ lạ trừng phạt rồi thốt mấy lời với tượng gỗ, cuối cùng quay đầu lại, nhè nhẹ gật đầu với thiếu nữ Đông Ba đang hoảng kinh thoái rụt, coi như xin lỗi.
Na Sinh liếc nhìn hắn, trong lòng vẫn không nén được nỗi sợ hãi, ép mình sát vách núi cách xa mấy thước.

Cho dù nàng ban đầu đã mê luyến một cách ngây thơ Quỷ Lỗi sư mù lòa anh tuấn, hiện tại nàng cũng đã phát hiện nam tử đẹp trai cực kỳ mang tên Tô Ma đó còn hơn xa trong tưởng tượng của nàng… là một người đáng sợ làm sao.
Giây phút đó, thiếu nữ phát lãnh rùng mình, nhưng lúc nàng sờ soạng muốn đứng dậy chạy xa con người đó, thình lình ngón tay chạm vào vật gì dưới tuyết, nàng cúi đầu nhìn, bất giác phát ra một tiếng rú kinh hồn.
“Người chết! Người chết!”.

Na Sinh nhảy dựng lên, chạy khỏi chỗ vách núi, vọt qua kéo chặt tay áo của Quỷ Lỗi sư, ngón tay run run chỉ khoảnh đất hồi nãy vừa ngồi, quên bẳng con người trước mắt đâu có nhìn thấy gì.

Lớp tuyết mỏng tản ra khi nàng sờ soạng hồi nãy, một khuôn mặt cứng đờ xanh dờn lồ lộ dưới ánh mặt trời, môi hơi hé, phảng phất đang kêu gào với trời cao.

Nàng vừa sờ đụng phải hàm răng giá buốt nhe ra khỏi miệng.
“Tòa núi này đâu đâu cũng có người chết, không ly kỳ gì”.

Mặc cho Na Sinh vừa gào la vừa run rẩy bên cạnh, sắc mặt của Tô Ma lại không biến chuyển chút nào, hờ hững thốt: “Qua núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách là Thiên Khuyết.

Bao nhiêu năm nay, vì để đến được Vân Hoang, nơi đây đã thành mồ chôn cho những người Trung Châu các ngươi”.
“Đúng rồi… Thiết Oa Lý đâu? Tôn lão nhị, Cố đại nương đâu?”.

Lúc này mới nghĩ tới Tô Ma không nhìn thấy những người chết kia, Na Sinh tâm niệm máy động, lại nhớ tới cả đám cùng ngồi bên đống lửa hồi nãy.

Nhưng dõi nhìn bốn phía chỉ một mảng tuyết trắng phau phau, cả một đám đông không ngờ không còn tới một người! Nàng nhảy dựng lên, la hoảng: “Bọn họ… bọn họ lẽ nào…”.
“Bọn họ chắc bên dưới hết”.

Tô Ma cười cười, tựa hồ nhớ lại phương vị, đi qua, dùng mũi chân vạch vạch chỗ tuyết đọng dày kín.

Tuyết lạo xạo sụt xuống, một bàn tay xanh tím lòi lên, tư thế cứng đờ đầy thống khổ, chỉa lên bầu trời, tựa hồ muốn gắng sức vùng vẫy thoát khỏi băng tuyết, cuối cùng lại vẫn bị chôn sống.
“Trời ơi… Đó là… đó là bàn tay của Tôn lão nhị!…”.

Nhìn thấy vết thẹo trên mu bàn tay, nhận ra người đồng hành quen thuộc, Na Sinh kinh hãi la lên: “Bọn họ… bọn họ đều đã chết? Trận tuyết lỡ hồi nãy… trận tuyết lở hồi nãy bọn họ không chạy thoát?”.
“Bỉ Dực điểu cách ngoài trăm dặm có thể phát giác người ngoài đến mà giật mình tỉnh dậy, nếu chu điểu (chim đỏ) bay đến, đoàn lữ hành bình an vô sự; nếu là hắc điểu, thì bị tuyết chôn vùi hết”.

Bước chân của Tô Ma tiếp tục vạch tuyết đọng, mười mấy bàn tay lộ ra, tư thế kỳ dị cong cớn, chạm vào mũi chân của hắn: “Vận khí của bọn họ xấu hơn ngươi nhiều”.
Na Sinh nhìn những bàn tay của đồng bạn bị tuyết chôn sống nghẹt thở, kinh hồn táng đảm, quay đầu đi không muốn nhìn nữa, một hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi một câu: “Là ông… Là ông đã cứu tôi khỏi trận tuyết lở?”.
Nhưng nàng vừa xoay đầu đã nhìn ra đáp án.
Làn sóng ngút trời mà trận tuyết lở xốc dậy vẫn còn nguyên trên đỉnh đầu nàng, hung hãn muốn đổ ập xuống!
Hồi nãy tiếng thét của nàng vừa thoát khỏi miệng, đột nhiên phát hiện sóng tuyết tràn về phía nàng không ngờ đã đông cứng lại trong chớp mắt.

Cứ như hàng vạn con tuấn mã từ đỉnh núi phi xuống, trong số có một con rượt nàng muốn đạp chết nàng, không ngờ lại trong nháy mắt bị một lực lượng không biết tên tuổi đông cứng giữa không trung, thành một bức tượng băng.
Đó là lực lượng gì đây?… Trong mắt nàng hiển lộ thần sắc không tưởng tượng nổi, ngoái đầu nhìn Quỷ Lỗi sư kỳ dị kia.

Nhưng Tô Ma đã quay đầu đi, không đối mặt hồi đáp câu hỏi của nàng, chỉ hờ hững thốt: “Ơn huệ một bữa cơm mà thôi”.
Hắn đi vài bước, lên đến đỉnh núi, đứng đó một hồi lâu, phảng phất cảm nhận không khí quen thuộc gì đó theo gió truyền lại.

Na Sinh lại chỉ cảm thấy giá buốt, thấy thi thể đầy dẫy trong đồng tuyết, run lẩy bẩy một hồi, muốn đi đến bên cạnh người đồng hành duy nhất hiện nay, lại nảy sinh một nỗi sợ hãi không tên đối với hắn, nhất thời trù trừ.
Đêm dài và bão tuyết đã qua, sắc trời trong lành.
Tô Ma đứng trên đỉnh núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách, chim ưng lượn vòng trên đầu hắn, gió trời thổi tung mái tóc dài mềm mại của hắn.

Hắn nhắm chặt mắt, mặt quay về hướng tây đứng rất lâu, chợt giơ tay chỉ xuống một chỗ nào đó dưới đất, tựa hồ tự thì thầm với mình, khe khẽ cười, thấp giọng: “Vân Hoang, ta đã về đây rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play