Sau khi lau sạch vết máu và thịt vụn quanh vết thương, Bạch Anh nhanh chóng bứt đôi sợi thừng, sợi thừng đẫm máu rơi bộp xuống đất.

Nàng cầm khăn tay trải lên miệng vết thương.

Vết thương hằn sâu cả trăm năm, dẫu có lành chắc cũng để lại vết tích không sao xóa được.
Bạch Anh mặt buồn bã, nhưng đầu lâu kế đó lại mở miệng cười lớn, vui vẻ khôn xiết: “Nàng xem này, giờ ta đã có tay rồi, cuối cùng có thể ôm được nàng.” Cánh tay gãy nhảy lên, ôm lấy eo của thê tử.
Thế như cánh tay của y đâm xuyên qua thân thể của nàng như ôm vào khoảng không.
Chân Lam ngẩn ra rồi phá lên cười.

Không ngờ y lại quên mất nàng vốn là minh linh, không phải thực thể.

Dẫu y có đủ hai tay nhưng vẫn không có cách nào ôm được sinh mệnh đã trôi đi.
“Ngài cười cái gì?” Bạch Anh chau mày nhìn y.

Khóe mắt Chân Lam lộ vẻ cảm khái không nói nên lời, nhìn thê tử: “Đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Trên đời này không ngờ lại có phu thê giống như chúng ta… Không sống cũng không chết, đúng là một đôi quái vật.
Thấy bộ dạng một đầu một tay của đối phương rồi cúi đầu nhìn hình thể hư vô ngưng kết từ niệm lực của mình, Bạch Anh cũng không nhịn được cười.

Chân Lam nắm hờ lấy tay của nàng, để cho bàn tay hư ảo bảo trì hình dạng.

Bạch Anh không nói tiếng nào chỉ lật cổ tay lại, nắm lấy tay Chân Lam.

Chiếc nhẫn Hậu Thổ đeo ở ngón giữa lấp lánh chiếu sáng.
Không ngờ lại biến thành hình dạng thế này… Một trăm năm trước, từ Bạch tháp vạn trượng nhảy xuống, nàng quả thật không ngờ vận mệnh mình lại trở nên kỳ quái như bây giờ.
Mặc dù Bỉ Dực điểu đỡ được nàng, nhưng nàng nghĩ, Bạch Anh ở tại thời khắc đó đã thật sự chết rồi.
Khi rơi xuống, nàng cho rằng bản thân đã chết đi.

Vì vậy cũng giống như đã chết rồi, nàng vô thanh vô tức cuộn mình ở Già Lam thành, tại một góc phòng u ám, ẩm ướt trong mười năm.

Trong mười năm, bên ngoài quân đội chém giết, la hét; dân chúng hoảng loạn, tuyệt vọng, tất cả không hề chạm đến được tâm tư của nàng.

Nàng chết giống như ngủ say tại góc phòng u ám không biết qua bao lâu…
“Hoàng thái tử phi đã thành tiên rồi.” – Người dân Không Tang truyền nhau như thế, bởi vì chứng kiến quần áo giá y từ trong mây trên đỉnh Bạch tháp bay xuống, mà trên mặt đất lại không tìm ra thi hài của nàng.

Hơn nữa hôm đó, dân chúng còn thấy được ba vị tiên nữ của Vân Hoang, cưỡi Bỉ Dực điểu ở đám mây cùng xuất hiện.
Ngay sau đó có lời đồn nói: Hoàng thái tử phi vốn là huyền nữ trên cửu thiên, rơi vào nhân gian lịch kiếp, bởi vì không được phép gả cho người phàm, cho nên tại lễ đại hôn ba tiên nữ trên Vân Hoang tiếp đón nàng, cưỡi gió bay trở về thiên giới.
Truyền nhau thuật lại như vậy, trên dưới người dân Không Tang đều tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Lúc mặt trời chiều ngã về tây, rất nhiều dân chúng đi tới đầu đường hướng về phía Bạch tháp cao vút giữa mây cầu nguyện, hy vọng hoàng thái tử phi thành tiên phù hộ Không Tang, cũng gọi hòn Bạch tháp nọ là: “Đọa thiên chi tháp”.
Nhưng mà không ai biết, người khởi xướng lời đồn ấy lại có thể là hoàng thái tử Chân Lam.

Lời bịa đặt đánh lừa người trong thiên hạ, là vì bảo vệ tôn nghiêm hoàng thất Không Tang, cùng danh dự của Bạch tộc.

Nhưng mà, dù cho sự thật được che đậy, trong lời đồn lén lút trong dân chúng, việc này không ngờ như là gió yên lặng lại rất nhanh truyền ra ngoài – hoàng thái tử phi Bạch Anh quận chúa là bị nô lệ giao nhân câu dẫn, không mặt mũi nào mà chống đỡ cho nên tự tử — mấy nghìn năm sau mỗi người nô lệ giao nhân vẫn lấy đó mà hả hê, cho rằng việc đó là một bạt tai mà Tô Ma đã hung hăng đánh người Không Tang, làm toàn bộ giao nhân hãnh diện.
Rất nhanh, lại có lời đồn, giao nhân tên là Tô Ma, vốn là con cháu Hải Hoàng đã bị Tinh Tôn Đế diệt quốc, huyết thống cao quý, đó là lí do mà dung mạo của Tô Ma độc nhất vô nhị – tin tức này càng không có bằng chứng, chỉ là dựa theo tin đồn trên, thế nhưng những nô lệ giao nhân đó vô cùng hài lòng, tin tưởng đó là sự thực.
Hải Hoàng thức tỉnh, Giao Long thoát ra khỏi vực Thương Ngô – và thiếu niên gọi là Tô Ma trở thành người anh hùng của giao nhân, chắc chắn lãnh đạo tất cả giao nhân bị nô dịch giành được tự do, quay về biển cả, xây dựng lại Hải quốc.
Khi lời đồn lan nhanh khắp trời, ngoài thành Băng tộc tấn công cũng càng ngày mãnh liệt.

Nhưng mà hai người có liên quan trong lời đồn đều không biết mọi chuyện này – Tô Ma được thả ra, ly khai Vân Hoang lưu lạc nơi phương xa; mà người con gái đã thành tiên trong truyền thuyết lại nằm trong một cái hầm ẩm ướt, tối tăm, sử dụng bí quyết ngủ say tên “Diệt” Kiếm Thánh đã truyền cho nàng.
Nàng nghĩ đem chính mình nằm ở một nơi không người biết đến, lặng yên mục nát thân thể, nấm cùng rêu xanh che kín trên mặt, đêm có chim hót , cây mây và dây leo bò xung quanh, vô tri vô giác.

Nghìn vạn năm sau, khi thành quách biến thành đống hoang tàn, Kính hồ thành ra nương dâu, có lẽ sẽ có người tại căn hầm bỏ hoang này phát hiện ra thi thể của nàng, song sẽ không có người nhận ra được nàng từng là ai.
Nàng ngủ say đã tròn mười năm.

Mãi cho đến ngày đó, tiếng vó ngựa dồn dập đã làm nàng tỉnh giấc, tiếng báo tin tức hoảng loạn truyền khắp từng ngõ ngách Già Lam Thành.
“Nguy cấp! Nguy cấp! Băng tộc công phá ngoài thành! Thanh vương làm phản ! Bạch vương chết trận! Hoàng thái tử điện hạ rơi vào bao vây!”
Bạch vương chết trận? Bạch vương chết trận!
Nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại, toàn thân run rẩy, vô cùng sợ hãi – phụ vương, phụ vương tử trận? Phụ vương đã tròn tám mươi tuổi, đã không thể động đao kiếm… Ông, ông lại còn mặc giáp trụ ra nơi chiến trường? Ông vì cái gì còn muốn xuất trận!
“Bởi vì trong Bạch tộc, chính con gái ông – người duy nhất sở hữu sức mạnh thay thế, trốn đi ngủ nha.”
Trong ẩm ướt,u ám hầm; đột nhiên có một tiếng cười khặc khặc , lạnh lùng trả lời.
“Ai? Ai ở đàng kia? ” Nàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn về nơi tối tăm phía trong lớn tiếng quát hỏi, bởi vì kích động không ngừng run rẩy.

“Thức dậy rồi?” Âm thanh của bà lão vang lên sau tiếng cười lạnh lùng, thắp đèn lên, móng vuốt con gà tựa như ngón tay khêu lên tim đèn.

Dưới ánh đèn, nếp nhăn trên mặt thật sâu như là khe rãnh, “Đại tiểu thư thật đúng là tuỳ hứng a, lúc này mới cảm thấy ngủ đã đủ lâu… Nếu không tỉnh lại, lão bà ta thực sự đã xuống mồ trước mất.”
“Dung bà bà.” Con mắt được ánh đèn làm chói, thật lâu nàng mới nhận ra đó là nữ vu già nhất trong tộc – phụ vương không biết nàng lúc nào tỉnh lại, chỉ có thể phái nữ vu tới canh giữ đứa con gái đang ngủ say của mình.

Đối mặt thấy khuôn mặt Dung bà bà càng thêm già nua, nàng bỗng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
“Ngoài thành bị công phá, ngoài thành bị công phá ! Hoàng thái tử điện hạ bị bắt, bị đem đi xử cực hình!”
Tiếng chiêng bên ngoài không ngừng truyền đến, toàn thân nàng bởi vì hoảng sợ mà run rẩy, tại giữa mặt đất hoảng loạn tìm kiếm: “Kiếm quang của ta, kiếm quang của ta đâu?” Trong mắt nàng có tia cuồng loạn, nóng nảy; nàng thậm chí chưa phát hiện trên người mình phủ đầy rêu xanh, tóc trở nên trắng như tuyết, dài tới mắt cá chân; Nhiều năm bế khí ngủ say đã làm cho sắc mặt trắng bệch như quỷ.
“Ở chỗ này.” Dung bà bà theo trong bóng tối đi tới, từ dưới ống tay áo rộng thùng thình lấy ra một cái ống tròn tinh xảo, đưa cho nàng, “Ta cẩn thận cất đi – ta nghĩ quận chúa có một ngày vẫn còn cần nó.”
Tay nàng đột nhiên bắt được chuôi kiếm, xoay một chút, răng rắc một tiếng, một đạo bạch quang dài ba thước phun ra.

Cổ tay rung động, điều chỉnh thử độ dài và độ mạnh của kiếm quang, nàng mới vừa thấy cảm giác ở cổ tay phục hồi thì đã phi thân phóng ra ngoài.

Nàng cầm lấy kiếm, từ phía bầu trời con đường xẹt qua, tốc độ giống như tia chớp.
“Chúng ta xong rồi, hoàng thái tử điện hạ bị bọn họ bắt làm tù binh!”
“Thanh vương đã phản bội! Hắn hại chết Bạch vương, cũng bán đứng hoàng thái tử điện hạ!”
“Nghe nói con trai của Thanh vương cũng đã quy thuận Băng tộc! Chỉ có nghĩa tử của hắn không chịu phản bội Không Tang, vẫn còn ở trong thành.”
“Không Tang phải bị diệt vong sao? Trời tại sao không nghe lời cầu khẩn của chúng tôi ! Trời muốn Không Tang diệt vong sao?”
“Vẫn còn Xích vương, Lam vương, Hắc vương, Tử vương, không phải sợ! Còn có bốn vị vương a!”
“Có ích gì nữa! Hoàng thái tử chết, huyết thống bị đứt, sức mạnh lớn nhất liền mất đi! Mất đi dòng máu đế vương, còn làm được cái gì!”
Tai họa vong quốc bao phủ Già Lam Thành trước đây xa hoa, an nhàn; khắp nơi đều là những lời tuyệt vọng, tất cả mọi người đi ra khỏi nhà cửa, phủ phục trên đường cái, hướng lên trời, ngày đêm cầu nguyện – bao nhiêu năm rồi người Không Tang lấy quyền lực thần thánh xây dựng đất nước, tín ngưỡng đó vượt qua sức mạnh thực tế.

Nhưng mà lúc này đây, ông trời thực sự có thể cứu Không Tang sao?
“Những rợ Băng đó muốn ngũ mã phanh thây hoàng thái tử điện hạ! Ngay trước trận!”
Cầu nguyện bị gián đoạn, cái tin tức đáng sợ lan truyền trong dân chúng, tất cả mọi người đang run lên…
“Ngũ mã phanh thây…” Trên nóc Bạch tháp nghe thấy một tin tức đáng sợ, trong thần điện khuôn mặt Đại ti mệnh cũng đột nhiên thay đổi: “Bọn họ, bọn họ cư nhiên biết phương pháp phong ấn máu đế vương? Những kẻ Băng di đó làm sao biết được? Thế nào lại biết được?”
“Là ai? Là ai đã tiết lộ bí mật này!” Đại ti mệnh tiên phong đạo cốt dường như điên cuồng, chỉ pháp trượng hướng lên trời: “Người duy nhất biết phương pháp phong ấn máu đế vương chỉ có ta ! – Là ai đã chỉ huy Băng di đánh vào Già Lam Thành? Đến tột cùng là ai !”
“Trí Giả, tới giờ rồi!” Ngoài trướng, Vu Hàm không dám vào trong, quỳ ở bên ngoài bẩm báo.
Trong trướng vàng không có một tia ánh sáng, ở chỗ tối tăm phía trong, cặp mắt u ám lóe lên tia mừng rỡ, lờ mờ nói ra hai chữ – thanh âm gần như giống với tiếng khò khè, người ngoài không ai nghe hiểu.

Song một thiếu nữ áo trắng quỳ trong trướng lại dễ dàng qua nhiều năm dạy bảo, lập tức kính cẩn đem hai chữ rõ ràng truyền đạt ra: “Hành hình.”
Vu Hàm – người đứng đầu thập vu của Băng tộc lập tức xoay người lại, lớn tiếng truyền lệnh: “Đem hoàng thái tử Không Tang ra hành hình!”
Giữa quân đội có một khoảng sân trống, năm con ngựa cường tráng, đang phẫn nộ bị buộc chắc vào cọc, phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Các nô lệ vung roi cố sức đánh ngựa, những con ngựa ấy bị roi đánh rất muốn chạy hướng phía trước, kéo cho dây thừng thẳng tắp.

Mỗi một con ngựa đều lôi kéo một dây sắt vô cùng đặc biệt, đầu kia của dây sắt buộc tay chân của một vị thiếu niên trẻ tuổi ở trung tâm khoảng sân trống.
Trên thành dưới thành có rất nhiều quân đội, nghe được mệnh lệnh từ giữa trướng vàng truyền ra, trên thành người Không Tang tuyệt vọng mà bưng kín khuôn mặt.
Hoàng thái tử Không Tang tuổi còn trẻ bị trói tại cọc gỗ, tay chân và cổ đều bị dây thừng buộc chặt, nhưng mà vị hoàng thái tử thường ngày không hề trang nghiêm ấy vẫn mỉm cười, thờ ơ như không.

Nghe được khẩu lệnh hành hình, y bỗng nhiên mở miệng, hướng về quân đội cùng thần dân đông nghịt trên thành, nói một câu nói sau cùng: “Sức mạnh không thể bị tiêu diệt, trời phù hộ Không Tang, ta chắc chắn sẽ trở lạ!”
Tiếng nói chưa hết, dây cương đột nhiên được buông ra, năm nộ mã hướng về năm hướng khác nhau phi nước đại chạy đi.

Trong giây phút đó, bên trong Già Lam thành bốn bóng dáng giống như tia chớp xông ra, lao thẳng vào tầng tầng lớp lớp trọng binh đang vây quanh hoàng thái tử.
“Tứ vương! Tứ vương!” Mãi cho đến khi bóng dáng lẫn vào với quân địch, trên thành người Không Tang mới có phản ứng, họ la hét, trong nháy mắt cảm giác được một tia hy vọng.

Song một tia hy vọng đó trong nháy mắt liền tắt, bởi vì Băng tộc đã sớm có phòng bị, tám vị trong Thập vu chia ra đón lấy đường tấn công của tứ vương, lập tức lao vào vòng đấu.
Nộ mã chạy như điên, hình người trên cọc gỗ đột ngột bị xé thành sáu mảnh, chỉ còn cơ thể sót lại – kỳ quái chính là không có một giọt máu chảy trên mặt đất.

Tốc độ đáng sợ như thế làm cho sau khi sợ dây sắt xé rách thân thể, móc sắt đã lập tức tuột ta, mang theo máu và thịt theo quán tính tự nhiên bay ra phía trước.

Song khác thường chính là bay mà không có một dấu vết nào của sự cản trở, năm sợ dây sắt dường như được sức mạnh gì đó đẩy đi, giống như mũi tên bay theo năm hướng khác biệt.
Tay phải hướng đông, tay trái hướng tây, chân phải hướng bắc, chân trái hướng nam.

Mà càng kỳ quái chính là đầu người lại có thể bay thẳng giữa không trung, chỉ còn lại cơ thể ở lại trong trận.

Người Không Tang trên thành sợ run một hồi, ban đầu tựa hồ còn chưa tin cảnh tượng diễn ra trước mắt, sau đó ầm ầm òa lên tiếng la khóc tuyệt vọng – hoàng thái tử Chân Lam chết, niềm hi vọng trong lòng bọn họ hoàn toàn mất hết.
“Xem ra tiểu tử mặc dù không mang dòng máu tinh khiết nhưng lại có thiên phú rất cao!” Giữa trướng vàng nghe được câu nói cuối cùng, ánh mắt nọ sáng lên, liên tục khen ngợi.

Sau đó với Vu Hàm đang quỳ gối bên ngoài chậm rãi giải thích : “Giữa vũ trụ, sức mạnh chưa bao giờ có thể tự nhiên nảy sinh, cũng sẽ không bị tiêu diệt – sức mạnh của dòng máu đế vương cũng không thể bị tiêu diệt, cũng không có thể truyền cho bất luận kẻ nào ngoài người mang trong mình dòng máu chính thống vương thất Không Tang.

Đó là lí do mà tiểu tử kia đến cuối cùng vẫn điên cuồng như vậy.”
Vu Hàm nhìn trận hỗn chiến giữa tứ vương và Thập vu, lại nhìn hướng về năm hướng thân thể biến mất thì thào: “Làm sao có thể … Chẳng lẽ, chẳng lẽ có thể chết sống lại?”
“Máu đế vương Không Tang ẩn chứa nhiều sức mạnh” Giữa trướng vàng, ánh mắt tràn ngập oán độc, thì thào : “Sức mạnh bị nguyền rủa này truyền lại xuống đời sau.

Nếu như không bị phong ấn, con cháu Tinh Tôn Đế cho dù là trong tro bụi cũng có khả năng sống lại !”
“Vậy …” Vu Hàm lấy làm kinh hãi, “Trí Giả, lần này…”
“Lần này ta muốn cho máu đế vương hoàn toàn ngưng lại!” Trong trướng vàng, người kia cười gằn, “Đem tứ chi của hắn trấn ở tứ phương, đầu người để vào đỉnh Bạch tháp, thân thể niêm phong ở chân tháp, dùng sáu loại sức mạnh trong trời đất phong ấn hắn lại ! Hai chữ Không Tang sẽ hoàn toàn biến mất tại Vân Hoang.”
Cười lạnh nhìn ra bên ngoài năm bộ phận cơ thể đã nháy mắt bay đi mất hút, sắp vào đến nơi phong ấn, cặp mắt giữa trướng vàng nheo lại, lóe lên tia lạnh lùng.
“Cái gì?” Đột nhiên, giữa trướng thanh âm Trí Giả bỗng nhiên thay đổi, kinh hãi: “Đạo bạch quang kia, đạo bạch quang kia là cái gì?” Một đạo bạch quang sáng như tuyết, như là tia chớp rạch ngang trời xanh, khiến trời đất khiếp sợ.
Bạch vương đã chết, Thanh vương đã phản bội, còn lại tứ vương đang khổ chiến – còn có ai lại có thể có sức mạnh “xé trời” như thế?!
Đã dùng hết toàn lực nhưng nàng đúng là vẫn còn tới chậm.

Không có thể thay đổi vận mệnh đổ xuống, trái lại thấy được một màn vô cùng thê thảm – khoảnh khắc thân thể hoàng thái tử Chân Lam bị xé rách, chiếc nhẫn Hậu Thổ bỗng nhiên cảm ứng.

Đau đớn dữ dội truyền vào nội tâm của nàng, trong nháy mắt ấy nàng vô thức mà nhắm lại hai mắt: “Đã muộn – không phải đã muộn chỉ trong giây lát mà là đã muộn mười năm.

Tròn mười năm !”
“Bạch” lấy tư cách đứng đầu sáu bộ, chính là hoàng hậu Không Tang qua nhiều thế hệ, với sức mạnh “Hậu Thổ” tương ứng với “Hoàng Thiên”.

“Bạch” vốn là tộc người mạnh nhất.

Nàng, Bạch Anh quận chúa, chính là thái tử phi Không Tang, nên phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm! Được thừa hưởng sức mạnh như thế, nàng lại không có gánh trọng trách phù hợp.

Mười năm qua, nàng chỉ vì tình cảm cá nhân mà chạy đi trốn, trơ mắt mà nhìn mọi thứ xảy ra, đến nỗi cuối cùng không thể vãn hồi.
Này những tiếng khóc than tuyệt vọng của dân chúng, này những chiến sĩ đã tử chiến, này những vị vương một mình sa vào lớp lớp vòng vây … Còn có phụ vương tám mươi tuổi của nàng vì thay thế con gái mà xuất chiến, chết trận trong loạn binh.

Đây là quốc gia của nàng, con dân của nàng, nàng vốn nên cùng sóng vai quyết chiến cùng thuộc hạ và các vị vương.
Không Tang sắp diệt vong … Không Tang sắp diệt vong sao?
Tựa như không kịp nghĩ nhiều, nàng liền vọt tới tường thành, nhìn đầu người bị mang bay tới chân trời, chỉ là nhẹ nhàng nhón chân, cả người tựa như cầu vồng màu trắng lướt trên tường chắn.

Tốc độ như thế khiến mọi người trên dưới thành ngẩn người.
Chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn thấy một người mặc vũ y lộng lẫy từ trên trời giáng xuống, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nắm trong tay một thanh kiếm quang, một tay ôm đầu hoàng thái tử Chân Lam, đáp xuống trên tường Già Lam thành.

Tóc dài trắng như tuyết buông xuống tới mắt cá chân, tựa như thần tiên.
“Thái tử phi! Đúng thái tử phi!” Hầu như không tin vào hai mắt của mình, song khi nhìn rõ ràng thấy thiếu nữ ăn mặc giá y đúng là con gái Bạch vương thì tất cả mọi người Không Tang liền hô ầm ĩ lê : “Thái tử phi từ trời đã trở về! Không Tang được cứu rồi!”
“Trời phù hộ Không Tang!” Nàng đứng ở trên đầu tường đem đầu hoàng thái tử Chân Lam giơ lên cao, giơ cao cánh tay tung hô.
“Trời phù hộ Không Tang!” Đột nhiên, đầu người đó mỉm cười, mở miệng đáp lại…
Tất cả mọi người ngây người, một lát sau toàn thành người Không Tang phát ra tiếng reo hò rung trời – hoàng thái tử … hoàng thái tử điện hạ lại còn sống.
Tứ vương đang khổ chiến liền phấn chấn tinh thần, cũng ngửa mặt lên trời hô to, âm thanh truyền thẳng tới thiên cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play