Lúc sáu ngôi sao vụt lướt qua bầu trời, dưới chân núi Thiên Khuyết Mộ Dung Tu vừa dập xong đống lửa, chuẩn bị lên đường với ba đồng bạn.

Hắn vô ý ngẩng đầu lên rồi buột miệng kêu lên kinh hãi: “Trời… Mọi người nhìn kìa! Lục tinh! Lục tinh xuất hiện rồi!”
Mấy người hôn mê suốt đêm đều tỉnh giấc, không biết sau khi mất tri giác đã xảy ra chuyện gì, chỉ vui mừng khôn xiết vì thoát ra khỏi tay đám loạn binh.

Tên thư sinh bận an ủi cô gái đang khóc lóc nức nở, không hề nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của hắn.

Người trung niên ăn mặc rách rưới ngẩng đầu nhìn trời, thuận miệng hỏi hắn: “Lục tinh? Đó là cái gì?”
Phía trên quả thật có sáu ngôi sao lớn vụt qua vòm trời trước lúc bình minh, lưu lại sáu vệt sáng mờ mờ: lam, bạch, xích, thanh, tử, huyền.

Sáu ngôi sao bay về phía Thiên Khuyết rồi nhanh chóng rơi xuống, chớp mắt đã khuất sau rừng cây.
“Ngươi là người Trạch quốc mà không biết truyền thuyết về lục tinh sao?” Mộ Dung Tu ung dung cười nhẹ.

Người trung niên lúng túng gãi đầu: “Ngươi, ngươi sao biết được ta là người ở đó? Ngươi tới Vân Hoang rồi sao?”
“Tại hạ Mộ Dung Tu, là lần đầu tiên tới chốn này…” Hắn rụt rè đáp rồi lắc đầu, “Chỉ có điều ta có nghe một vị trưởng bối Vân Hoang giới thiệu qua, người Trạch quốc đa số là từ Trung châu di cư tới, nói tiếng Trung châu, dùng lông chim kết thành y phục, tay áo rộng, vạt áo rũ xuống, rất giống như trang phục của các hạ.”
Người trung niên áo quần lam lũ cười hì hì hai tiếng, cũng không phản đối: “Ta tên là Dương Công Tuyền, đúng là từ Trạch quốc bên kia núi đến đây… Thật xui xẻo, mãnh thú ở Thiên Khuyết không ăn thịt ta, nhưng lại có đám cường đạo này đợi sẵn, lại còn gặp phải Quỷ Cơ khiến ta sợ đến chết khiếp.

Là tiểu ca cứu bọn ta ư? Đúng là võ công cao cường!”
Mộ Dung Tu không phủ nhận.

Ở chốn núi rừng hoang vu này lúc nào cũng phải đề phòng người khác, nếu đối phương ngỡ mình võ công cao cường thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao? “Mọi người đều liều mạng chạy qua Thiên Khuyết, sao ngươi lại đi ngược lại làm gì?”
“Hà hà, chỉ có người Trung châu các người cho rằng Vân Hoang là chốn Đào Nguyên mà thôi.” Dương Công Tuyền dùng vũ y rách nát lau mặt, “Ta ở đó chẳng có gì ăn được, vợ con trong nhà sớm đã đói tới không dậy nổi.

Do vậy ta mới mạo hiểm chạy tới Thiên Khuyết.

Nghe đồn trên đỉnh núi tuyết có Tuyết Anh tử, một gốc giá tới vạn lượng vàng nên ta muốn thử vận khí coi sao.”
Nghe vậy, Mộ Dung Tu ồ lên một tiếng, thò tay vào lớp áo lót lấy ra một quyển sách nhỏ, rồi rút một cành cây ám khói trong đống lửa, viết câu đó vào quyển sách, sau đó còn tỉ mỉ hỏi bề ngoài của Tuyết Anh tử thế nào.
“Làm gì vậy?” Dương Công Tuyền cũng là một kẻ đa sự, tò mò nhìn vào quyển sách.

Chỉ thấy quyển sách này có chút cũ nát, văn tự bên trong mô tả phong thổ nhân tình ở các nơi trên Vân Hoang, theo ông ta thấy thì toàn là chuyện lặt vặt chẳng đáng để ý.

Nhưng gã thanh niên vẫn hết sức nghiêm túc viết xuống: “Tuyết Anh tử có tại sườn phía tây núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách…”
Ông ta cười ha hả: “Vị tiểu ca này đúng là người cẩn thận.”
“Các vị tiền bối của ta cũng từng ghé qua Vân Hoang, ghi lại hiểu biết của mình vào quyển Dị vực ký này để giúp đỡ hậu nhân.” Mộ Dung Tu viết xong thông tin về Tuyết Anh tử, lật lại mấy trang về trước, quả nhiên chữ viết mỗi trang đều khác nhau.
“Tiểu ca bất chấp ngàn dặm đến Vân Hoàng là để…” Dương Công Tuyền mở miệng hỏi.

Nhưng lời chưa nói dứt, trên trời đột nhiên có ánh chớp lóe lên, ông ta sợ run, ôm đầu nhìn lên.

Sắc trời tờ mờ sáng, chỉ thấy sáu ngôi sao lớn khi nãy vừa khuất sau rừng tùng nay lại bất ngờ bay vọt lên, lượn vòng trên đỉnh Thiên Khuyết phảng phất như đang tìm kiếm gì đó, quyến luyến không rời vòm trời phía trên rừng tùng.

Ánh hào quang sáu màu lấp lánh như ánh chớp, lung linh chiếu rọi xuống mặt đất, khiến người không dám ngẩng mặt lên nhìn.

“Lục tinh!” Mộ Dung Tu hấp tấp mở quyển sách, ghi vội vào, “Ngày bảy tháng chín năm Nguyên Khang thứ tư, lục tinh đồng thời xuất hiện phía trên Thiên Khuyết.”
“Đó là gì vậy?” Run rẩy ngồi phịch xuống cạnh Mộ Dung Tu, Dương Công Tuyền dùng tay che mắt, ngạc nhiên hỏi.
“Huynh quả thật không biết Lục tinh à?” Mộ Dung Tu hết sức ngạc nhiên, “Đó không phải là truyền thuyết của Không Tang quốc ở Vân Hoang sao? Vũ trụ phân lục hợp, mặt đất phong lục vương.

Lục tinh đồng hạ, Vô Sắc thành khai!”
“Ôi chao, ta làm sao biết được chứ?” Nghe thấy hai chữ Không Tang, Dương Công Tuyền bất giác đổi hẳn sắc mặt, bịt miệng Mộ Dung Tu rồi lấm lét nhìn quanh, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Ngàn vạn lần không được nhắc đến hai chữ đó! Phạm húy đấy! Bị người khác biết là còn nhớ đến tiền triều, coi chừng không giữ được đầu đâu!”
Mộ Dung Tu ngẩn ra, nhìn vẻ mặt khẩn trương của người Trạch quốc, trong lòng hết sức kinh sợ.

Trước khi lên đường, hắn đã nghe nói Băng tộc sau khi kiến lập Thương Lưu đế quốc, đã dùng những biện pháp tàn bạo để hoàn toàn vùi lấp mọi thứ có liên quan đến tiền triều.
Ngoại trừ Bạch tháp, hầu hết cung điện trong Già Lam thành đều bị phá hủy xây mới, sách vở bị đốt, tiền tệ thu hồi đúc lại.

Phảng phất như vương triều mới muốn xóa hẳn tiền triều ra khỏi lịch sử.

Chỉ có điều thuở trước cách làm này chỉ mới áp dụng ở quốc đô và Diệp thành mà thôi.

Thật không ngờ hai mươi năm sau, theo bước phụ thân đến Vân Hoang, chính sách hủy sạch diệt sạch này đã khuếch trương đến tận các thuộc quốc chung quanh!
Mộ Dung Tu thầm rùng mình, ghi nhớ kỹ điều kiêng kỵ, quyết định không để mình dính vào rắc rối.
Lúc này lục tinh vẫn còn xoay vòng phía trên khu rừng, lúc gần lúc xa, hào quang chói mắt.
Na Sinh bị cánh tay cụt vừa kéo vừa đẩy trèo lên đỉnh Thiên Khuyết.

Tuy đây chỉ là một ngọn núi nhỏ cao chỉ mấy trăm trượng nhưng cây cối hết sức um tùm, suýt chút nữa là không nhận rõ được đường đi.

Na Sinh chạy băng băng, vượt qua cây cối dây leo, thân bất do kỷ chạy lên tới đỉnh núi, mệt đến mức thở không ra hơi.
“May quá, không gặp phải Tô Ma.” Cánh tay gãy phảng phất thở phào, lẩm bẩm thốt rồi đẩy Na Sinh một cái, “Nhanh chút đi.”
“Làm, làm cái gì?” Cô gập người, dùng hai tay đỡ lấy đầu gối, thở phì phò.
“Mau xoa vào chiếc nhẫn đi!” Cánh tay gãy xốc người cô lên, thúc giục.
“Nhanh lên! Trời sắp sáng rồi!”
“Trời sáng không phải càng tốt sao? Đến lúc trời sáng thì ngươi có thể…” Na Sinh hé mắt nhìn lên bầu trời phía trên vòm cây um tùm.
Nhưng lời mới thốt ra được một nửa thì đã bị cắt ngang.

Cánh tay gãy dùng giọng nghiêm túc chưa từng thấy ra lệnh: “Đừng lần khân nữa! Nhanh lên!”
Cánh tay trái thụ thương đột nhiên đau nhói, Na Sinh mày chau lại, buột miệng kêu đau.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu xoa vào chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, một lần rồi một lần nữa nhưng không thấy có gì dị thường, bất giác thắc mắc: “Chỉ, chỉ vậy thôi sao?”
Lời chưa nói dứt, một tia chớp chợt từ hữu thủ của cô phóng vọt ra!
Na Sinh kinh hãi chưa kịp thốt tiếng nào thì hào quang phát ra từ chiếc nhẫn đã xuyên qua tầng tầng cây rừng, bắn thẳng lên bầu trời Thiên Khuyết.
Sáu ngôi sao lẩn quẩn không rời Thiên Khuyết vừa phát hiện ra luồng sáng đó, lập tức cùng nhau bay vụt tới, nhanh chóng xuyên qua vòm cây dày đặc, rơi xuống vây lấy Na Sinh đang kinh hãi.
Linh lực mạnh mẽ đến mức không sao hô hấp được.
Hào quang sáu màu lam, bạch, xích, thanh, tử, huyền rơi xuống tạo thành sáu cái hố nông trên mặt đất.

Hào quang từ từ dịu đi, ngưng tụ thành sáu người đang quỳ gối, bốn nam hai nữ, ai nấy đều mặc hoa phục kỳ dị đồng loạt cúi đầu trước cô.
“Cung nghênh Chân Lam hoàng thái tử điện hạ quay lại Vân Hoang!” Trong lúc Na Sinh há hốc miệng, một lam y nam tử đã nhanh chóng cúi gập người hành lễ: “Thuộc hạ tiếp giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội.”

Na Sinh quá bất ngờ khi nghe lời nói của lam y nam tử, nhất thời không biết làm sao mới phải.

Cánh tay gãy lại thúc vào người cô, khiến cô bất giác bước đến trước mặt lam y nhân.
Thấy cô đến gần, lam y nhân quỳ gối, cung kính nâng bàn tay phải đang đeo nhẫn của cô, dùng trán chạm nhẹ vào viên bảo thạch: “Lục tinh quy vị, Vô Sắc thành khai.

Cung nghênh hoàng thái tử điện hạ quay về!”
“Hoàng, hoàng thái tử điện hạ?” Na Sinh lắp bắp, cố rụt tay lại, “Ông nhận lầm người rồi, ta là nữ nhân mà!”
“Hoàng, hoàng thái tử điện hạ?” Na Sinh lắp bắp, cố rụt tay lại, “Ông nhận lầm người rồi, ta là nữ nhân mà!”
“Câu nói đó là nói với ta.” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Na Sinh ngẩn người rồi chợt nhận ra đó là giọng nói của cánh tay gãy.
Nhưng lần này giọng nói đó lại vang lên một cách hết sức chân thật.
Cô quay người nhìn lại thì giật mình kinh hãi: một nữ tử bạch y quỳ gối, mặt đeo mạng đen, vẻ ngoài trầm tĩnh.

Tay nàng ta cầm một cái mâm vàng, trên mâm đặt một cái đầu lâu, diện mạo vẫn còn như đang sống.

Cô chỉ biết sững người nhìn cái đầu lâu xa lạ.

Môi đầu lâu nhấp nháy, không ngờ nó lại mở miệng nói chuyện: “Đa tạ cô đã chiếu cố ta suốt dọc đường, giờ đã đến Vân Hoang, ta có thể theo bọn họ quay về được rồi.”
“Ngươi… ngươi…” Nghe giọng nói y hệt như giọng của cánh tay gãy, Na Sinh không thốt nên lời, “Cánh tay thối tha kia, ngươi là… Ôi chao, sao lại thế được?!”
“Tên ta là Chân Lam, là hoàng thái tử cuối cùng của người Không Tang.” Cái đầu lâu mỉm cười, giải thích cho cô thiếu nữ đang ngơ ngác: “Sáu người này là phi tử và thần tử của ta.”
“Phi tử và…” Na Sinh nhìn qua sáu người, chỉ có người áo trắng và áo đỏ là nữ tử, nhưng nữ tử áo đỏ rõ ràng tuổi đã không còn nhỏ nữa.

Quả nhiên nữ
tử áo trắng dùng khăn đen che mặt ngẩng đầu, mỉm cười tự giới thiệu: “Ta là Bạch Anh, là Không Tang hoàng thái tử phi, thê tử của Chân Lam.

Hết sức cảm tạ cô nương đã cứu phu quân của ta.”
Vẻ ngoài và giọng nói nghiêm túc đó khiến Na Sinh trước giờ không biết lớn nhỏ chợt cảm thấy chân tay lúng túng, vội hoàn lễ: “À à, ta chỉ là thuận đường thôi… Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”
Người đàn ông mặc áo lam bên cạnh lấy ra một cái mâm vàng, nâng cao quá đầu.

Cánh tay gãy từ vai của Na Sinh nhảy lên mâm vàng, giơ khuỷu tay lên vẫy vẫy cô: “Đa tạ cô đưa ta từ phong ấn trên Mộ Sĩ Tháp Cách về Vân Hoang.

Chúng ta quả thật rất có duyên đó.

Để đền ơn, chiếc nhẫn đó coi như tặng cho cô!”
“Chiếc nhẫn…” Na Sinh ngẩn người giơ cánh tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn kỳ dị đeo trên ngón tay: phía trên đôi cánh màu bạc có nhận một viên bảo thạch màu lam.

Thật không tin nổi luồng hào quang sáng rực đất trời khi nãy là từ đó phát ra.
“Lực lượng trên chiếc nhẫn này có thể bảo hộ cô đi lại trên Vân Hoang, chỉ là đừng để người khác nhìn thấy…” Đầu lâu của Chân Lam hoàng thái tử trên mâm vàng mỉm cười, nó dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sắc trời rồi vội nói: “Trời sắp sáng rồi, không nói nhiều được nữa.

Tiểu nha đầu, cô tự bảo trọng nhé.”

Sáu người đồng loạt đứng dậy, lam y nhân và bạch sam nữ tử tay cầm mâm vàng, dẫn đầu mọi người quay đi.
“Này này, cánh tay thối tha!” Na Sinh thấy mấy người đó bỏ đi thì chợt tỉnh, buột miệng gọi.

Cái đầu lâu trên mâm vàn nghe vậy, quay mặt lại, nhướng mày nói với cô: “Có chuyện gì vậy tiểu nha đầu? Không nỡ rời ta à?”
Na Sinh chăm chú nhìn cái đầu lâu một thoáng rồi nhảy dựng lên, chỉ vào mặt nó kêu lớn: “Cánh tay thối tha, ngươi gạt ta! Khuôn mặt ngươi biến ảo cho ta coi đâu phải là thế này! Ngươi là đồ lừa gạt!”
“Ha ha ha.” Đầu lâu thấy cô bĩu môi, không nhịn được phá lên cười ha hả, “Ngươi là đồ mê trai, ta không biến ra một khuôn mặt anh tuấn, ngươi làm sao chịu dẫn ta theo?”
“Đi thôi, đi thôi!” Không đợi cô hồi đáp, cánh tay gãy trên mâm vàng của người mặc áo lam dương dương đắc ý vung lên, trong chớp mắt sáu đạo hào quang chiếu rọi cả khu rừng, lục tinh bay vọt lên không, vạch ngang bầu trời vừa lóe lên ánh sáng đầu tiên rồi biến mất.

Ở chốn cùng trời, bóng Già Lam Bạch tháp cao vạn trượng rọi xuống Kính Hồ chợt uốn khúc kỳ dị.

Vô Sắc thành mở ra, nghênh đón chủ nhân.
Trời đã hừng sáng, không còn thấy bóng ngôi sao nào nữa.

Ánh ban mai lắc rắc bụi vàng lên rừng tùng.
“Ôi… cánh tay thối tha đó nói đi là đi vậy sao?” Ngẩng đầu nhìn sáu luồng hào quang xa dần rồi biến mất, Na Sinh lẩm bẩm, trong lòng có chút mất mát.

Sau đó cô chau mày, tự hỏi: “Chỉ có điều… một hoàng thái tử sao lại nói chuyện như một tên côn đồ vậy, thật là kỳ quái.

Ôi, nhưng hoàng thái tử phi đó lại hết sức xinh đẹp.”
“Ngươi nói hoàng thái tử, hoàng thái tử phi gì đó? Lục tinh đi đâu rồi?!” Chớp mắt bên tai cô chợt có người quát hỏi.

Cành lá xào xạc phân khai, một người nhanh như điện chớp phóng ra từ bên trong khu rừng rậm rạp, thò tay chộp lấy cô.

Người đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, buột miệng kêu lên kinh ngạc: “Chiếc nhẫn trên tay ngươi từ đâu mà có?”
Hành động quá nhanh đến mức nhìn không rõ, đợi người đó đứng sựng lại, Na Sinh mới nhận ra đó là quỷ lỗi sư quái dị, sợ đến mức bật kêu thành tiếng.
Tô Ma thò tay, mười chiếc nhẫn vô thanh vô tức bắn ra.

Na Sinh vừa định tránh né thì chợt thấy cổ tay đau nhói.
Cô cúi xuống nhìn thì thấy một sợi dây mỏng mảnh trong suốt đã quấn quanh cổ tay của mình, cứa vào da thịt, máu ứa ra.

Sợi dây bề ngoài mềm mại nhưng không ngờ còn sắc bén hơn cả đao phong.

Nếu quả cô nhìn thấy tình trạng tử vong đáng sợ của mấy tên loạn binh cạnh đám lửa, cô sẽ biết hiện giờ mình chỉ cách cái chết có một đường tơ.
“Không được nhúc nhích, nếu không cổ tay của ngươi sẽ bị đứt rời ra.” Giọng Tô Ma lạnh lùng vọng lại.

Quỷ lỗi sư bước lại gần, dùng tay nâng cằm cô lên, “Thành thật trả lời ta, nếu không ta sẽ chặt tứ chi của ngươi xuống, rồi dùng dây xuyên qua, treo lên cây tựa như tượng người vậy.”
Nhìn vào đôi mắt xanh thẫm trống rỗng không chút biểu tình, Na Sinh rùng mình, không dám nhúc nhích, tay chân bất giác run cầm cập.

Cô chỉ còn có thể khống chế giọng nói của mình mà thôi: “Ông, ông muốn hỏi chuyện gì?
“Hoàng Thiên trên tay người từ đâu mà có?” Tô Ma bắt đầu tra hỏi.

Lời vừa nói dứt, tượng người ở đằng xa chợt động đậy, Na Sinh cảm thấy cổ tay đau nhói, không khống chế được giơ cao hữu thủ đưa lên trước mặt quỷ lỗi sư.

Tô Ma chầm chậm thò tay chạm vào chiếc nhẫn màu bạc, vẻ mặt phức tạp.
“Ông, ông nói chiếc nhẫn này hả?” Na Sinh lắp bắp, “Tôi, tôi tìm được trên một cánh tay gãy vùi dưới núi tuyết.”
“Núi tuyết? Tay gãy?” Tô Ma sững sờ, “Tín vật của Không Tang hoàng đế sao lại ở đó?”
“Hoàng đế? Cánh tay gãy đó nói nó là Không Tang hoàng thái tử! Cái đầu lâu cũng nói y như vậy!”
Thấy đối phương nghi ngờ, Na Sinh sợ Tô Ma nổi nóng hạ độc thủ nên vội giải thích, “Bọn họ nói hắn ta là hoàng thái tử của Không Tang… Đúng rồi, tên là Chân Lam!”
Tay Tô Ma chợt run bắn, chầm chậm nhắm mắt lại, hạ giọng như nói mê: “Chân Lam… Chân Lam?”

Cái tên đó thật xa xăm biết bao.
“Đầu? Tay? Thì ra trên núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách bên ngoài Vân Hoang cũng có phong ấn à?” Quỷ lỗi sư lẩm bẩm, đột nhiên giọng nói trở lên khác lạ, “Vậy thì ngươi cũng nhìn thấy hoàng thái tử phi phải không?”
“À, đúng vậy, một vị tỷ tỷ hết sức xinh đẹp và đoan trang.” Na Sinh thấy đối phương hòa hoãn lại một chút thì an tâm hơn, “Cánh tay thối tha đó nói nàng ấy là phi tử của nó, mặc y phục trắng, mạng che mặt màu đen, dường như… dường như tên là Bạch Anh thì phải.”
Ngón tay Tô Ma đột ngột co lại, dụng lực đến mức khớp xương kêu lên răng rắc, Na Sinh đau đớn kêu lên be be.
“Bạch Anh… Bạch Anh…” Đôi mắt xanh thẳm trống rỗng lần đầu tiên xuất hiện cảm tình phức tạp không biết gọi là gì.

Quỷ lỗi sư không quay đầu lại, đột ngột cao giọng trách cứ: “Quỷ Cơ! Ngươi còn gạt ta nói Bạch Anh đã chết rồi?!”
“Ngươi trước tiên hãy thả cô nương đó ra.” Một giọng nói sau lưng y bình thản hồi đáp.

Cành lá um tum vô thanh vô tức rẽ ra, phảng phất như cây cỏ đang kính cẩn nhường bước cho nữ nhân cưỡi bạch hổ đến từ trong rừng sâu.
“Ngươi trước tiên hãy thả cô nương đó ra.” Một giọng nói sau lưng y bình thản hồi đáp.

Cành lá um tum vô thanh vô tức rẽ ra, phảng phất như cây cỏ đang kính cẩn nhường bước cho nữ nhân cưỡi bạch hổ đến từ trong rừng sâu.
Quỷ Cơ rõ ràng là thấy Lục Tinh xuất hiện nên mới chạy đến đây, nàng ngồi trên bạch hổ, chăm chú nhìn quỷ lỗi sư trước mặt: “Ta không có gạt ngươi, Bạch Anh đích thật đã chết rồi.

Chín mươi năm trước đã chết rồi! Bạch Anh hiện giờ không phải là người.”
“Không phải là người?” Tô Ma sững sờ, đồng tử co lại, “Ngươi, ngươi nói… nàng hiện tại là…”
“Là minh linh.” Quỷ Cơ lắc đầu, cười thành tiếng, “Ngươi còn tưởng ta gạt ngươi sao? Nếu ngươi đi qua Cửu Nghi ở phương Bắc thì có thể nhìn thấy thi thể của nàng cùng năm vị đồng liêu chết đứng bên cạnh đỉnh
truyền quốc kế cận vực Thương Ngô.”
“Minh linh?” Quỷ lỗi sư buột miệng hỏi lại.

Y chợt nhớ đến trận mưa sao băng cực lớn từng thấy khi ở Tinh Túc hải, chín mươi năm trước… Chính là thời điểm đó! Lúc Không Tang mất nước sao?
Quỷ Cơ vuốt trán bạch hổ, nhìn Bạch tháp ở dưới núi, thở dài: “Ngươi không biết sao? Lúc đó chắc ngươi đã rời khỏi Vân Hoang rồi.

Chân Lam hoàng thái tử dẫn đầu người Không Tang tử thủ ở Già Lam thành mười năm, cuối cùng cũng bị Băng tộc công phá.

Lúc ấy, để bảo toàn hơn mười vạn người Không Tang vô tội không còn nơi trốn chạy, đại tư mệnh quyết định mở cửa Vô Sắc thành.”
Tô Ma bất giác xiết chặt tay, hạ giọng hỏi lại: “Mở cửa Vô Sắc thành?”
Truyền thuyết về Vô Sắc thành, người sống trên Vân Hoang hiếm ai không biết.

Bảy ngàn năm trước, lục bộ của Vân Hoang chinh chiến không ngừng, Băng tộc ở phương Tây rộng lớn rục rịch ngóc đầu dậy, muốn một lần nữa tiến ra tranh giành thiên hạ.
Trong lúc chém giết hỗn loạn đó, đôi đế hậu kiệt xuất nhất trong lịch sử Không Tang – Tinh Tôn Đế Lang và hoàng hậu Bạch vi rút kiếm khởi nghĩa, sánh vai chinh phục thiên hạ, thống nhất lục bộ, khu trục rợ Băng, cuối cùng khiến cho Vân Hoang đại lục một lần nữa trở lại an bình.
Đó chính là quốc gia thống nhất cường đại nhất trong lịch sử Vân Hoang, được hậu thế xưng là Lăng vương triều.
Thái Sơ nguyên niên, Tinh Tôn đế tức vị, cùng Bạch Vi hoàng hậu chấp chưởng thiên hạ, được trong ngoài xưng tụng là Song thánh.
Bọn họ tiến hành hàng loạt cải cách trên mảnh đất hoang phế sau chiến loạn: theo chiến công phong sáu vị vương, trấn thủ sáu phương, bắt đầu khuyến khích trồng trọt chăn nuôi và buôn bán.

Để giữ Không Tang mãi ổn định và hòa bình, Đế Hậu quyết định dời đế đô về hòn đảo nằm giữa Kính Hồ, lấy đó làm trung tâm để xác định phương vị trên đại lục Vân Hoang.
Thế nhưng trong điển tịch chỉ người trong hoàng gia Không Tang mới được đọc, Quốc đô thuở khai quốc do Đế Hậu kiến lập không chỉ bao gồm đại đế đô Già Lam như hậu thế tưởng tượng.

Nó còn bao quát cả một tòa thành nằm nơi đáy nước: Vô Sắc thành.
Thái Sơ ngũ niên, khi văn trị vũ công đạt đến đỉnh điểm kể từ lúc Tinh Tôn đế thống nhất Vân Hoang, Bạch Vi hoàng hậu vẫn thầm lo lắng không yên.

Để đối phó với đại kiếp ngày sau nhất định sẽ giáng xuống Không Tang, hoàng hậu nghe lời khuyên của Đại tư mệnh, dùng lực lượng Hộ của nhẫn thần Hậu Thổ cùng niệm lực thuần túy nhất kiến lập một đô thành bóng gương dưới đáy nước, đối ứng với Già Lam thành.
Nếu nói Già Lam thành trên mặt nước là trung tâm “chân thật” của đại lục, Vô Sắc thành dưới nước chỉ là một tòa thành hư vô như có như không.

Tòa thành “không thực” đó nằm trong một thế giới khác, hoàn toàn tách biệt với thế giới trên mặt nước.
Vô Sắc thành tồn tại như cái bóng của Già Lam thành, như hai tỷ muội song sinh, thật và ảo tương hỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play