7.
“Lý Xoa Xoa, chơi cái cọng lông nhà em!”
Hề Trạch mở mắt ra há to miệng thở hổn hển, trước mắt không còn là gian phòng bếp chật hẹp mà là ngã tư đường người đến người đi, bốn phía là xe chạy người qua. Ngọn đèn đêm an tĩnh và yên bình, dịu dàng chiếu rọi trên những đoá hoa nhỏ bé và mặt cỏ xanh mượt, còn có Hề Trạch đang tức giận đến đen mặt.
Biến trở lại rồi…
Lúc này anh lại có thể đứng trên đường, nhận lấy những ánh mắt giống như muốn lột sạch của của phái nữ đi ngang qua.
“Mẹ ơi, anh trai kia lạ quá, hồi nãy anh ấy kêu cái gì thế ạ?”
“Còn trẻ như thế, không phải là bị thần kinh rồi chứ…”
“Trẻ như vậy không nói, khuôn mặt còn đẹp trai như vậy, nhưng sao lại bị thần kinh chứ, haiz.”
Hề Trạch: “…”
Sắc mặt Hề Trạch càng đen hơn, anh ngẩng đầu quan sát những kiến trúc thấp bé xung quanh, phát hiện nơi này chính là dưới lầu nhà Lý Xoa Xoa, anh còn thấy bộ đồ ngủ Lý Xoa Xoa từng mặc đang phơi trên ban công nhà đầu tiên. Nghĩ đến chuyện Lý Xoa Xoa bị dẫn lên sân thượng, Hề Trạch gần như vọt vào trong tiểu khu như một bản năng, sau đó bắt đầu thở hổn hển leo lên lầu.
Từ lúc sinh ra cho đến nay, anh luôn sống an nhàn sung sướng, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng gia thế hoặc bán sắc để lười biếng, cho đến giờ vẫn chưa từng làm những loại vận động kịch liệt như thế này! (Editor: Leo lầu thôi mà, mới thế đã than thì bị Lý Xoa Xoa chơi là đúng =)))
Hề Trạch còn chưa chạy lên tới sân thượng, đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cô gái ở trên đấy.
“Hoa Hoa, hồi nãy cậu nói cái gì, tớ không nghe rõ…”
“Tớ nói, tớ cũng thích Hề Trạch. Cậu khoe sự đần độn của mình cũng khoe nhiều quá rồi, bây giờ Hề Trạch đã biến mất, cậu cũng nên dừng lại đi.”
“…Dừng lại?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lý Xoa Xoa, nụ cười bất đắc dĩ cùng với vẻ mặt dịu dàng của Bạch Hoa Hoa, cuối cùng cũng đổi thành vẻ trào phúng khinh thường.
“Dừng lại đi, ngừng thích Hề Trạch. Chỉ cần nhìn từ xa giống tôi là đủ rồi, cô chỉ có tư cách nhìn xa thôi.”
Lý Xoa Xoa nhíu mày, giống như không hiểu được lời cô ta đang nói với mình: “Nhưng mà, từ trước đến nay cậu chưa từng nói với mình rằng cậu thích Hề Trạch.”
Vẻ chế giễu trên mặt Bạch Hoa Hoa càng rõ ràng hơn: “Cô nghĩ rằng tôi giống cô à, quảng cáo cái thứ tình cảm rẻ mạt của mình ở khắp nơi? Chúng ta là loại người gì, Hề Trạch là loại người gì, nói ra chuyện thích anh ấy có khác nào kể chuyện cười cho người nghe không chứ, cũng giống như cô bây giờ vậy, cô có biết hành động của mình buồn cười chết người không!”
8.
Bạch Hoa Hoa nói cô, cười chết người…
Lúc này Lý Xoa Xoa mới biết rằng, hoá ra sau mỗi lần cô tỏ tình với Hề Trạch thất bại, những lời như “Cố lên”, “Cậu rất tuyệt” mà Bạch Hoa Hoa nói với cô, hoặc là nụ cười cổ vũ của cô ấy đều là gạt người.
Trong mắt Bạch Hoa Hoa, hành động của cô là “cười chết người”.
Cho dù đã nghe thấy chính miệng Bạch Hoa Hoa nói như vậy, Lý Xoa Xoa vẫn ôm một chút hi vọng. Cô lui một bước nhỏ, lộ ra nụ cười miễn cưỡng với Bạch Hoa Hoa: “Nhưng mà, rõ ràng trước kia cậu vẫn luôn cổ vũ tớ mà, nói với tớ thích một người là phải lớn tiếng nói ra. Thế nên tớ đã làm, thích anh ấy, nên mới muốn nói cho anh ấy biết…”
Trong mắt Bạch Hoa Hoa hiện lên tia sáng lạnh khó hiểu, cô ta thu lại nụ cười trào phúng, to tiếng cắt ngang lời nói của cô: “Đó là vì tôi muốn thấy cô bị người khác cười nhạo!”
Lý Xoa Xoa nhíu mày, cô cảm thấy mình không cách nào tiêu hoá được mỗi câu mà bạn thân mình nói ra. Rõ ràng từng câu từng chữ đều là tiếng Trung cô từng học, nhưng nghe qua lại làm người ta cảm thấy khó hiểu giống tiếng sao Hoả vậy.
Bạch Hoa Hoa hơi ngẩng đầu, gió đêm có hơi lạnh thổi bay mái tóc xoăn xinh đẹp của cô ta. Cô ta nhìn Lý Xoa Xoa, chậm rãi nói: “Cô tiếp cận Hề Trạch, tôi làm bạn thân của cô cũng có thể đi theo để tiếp cận anh ấy, cô bị người khác cười nhạo, tôi mới có thể lặng lẽ an ủi mình, may mà tôi không nói ra chuyện tôi thích anh ấy. Cô bị từ chối, trong lòng tôi thầm vui vẻ, vui vì anh ấy không thích cô, cảm thấy thật may vì ánh mắt anh ấy không vấn đề gì… Nhưng mà bây giờ anh ấy biến mất rồi. Nhà họ Hề huy động mọi người đi tìm nhưng vẫn không thấy, có lẽ sau này anh ấy cũng sẽ không về nữa. Lý Xoa Xoa, tôi không muốn giả vờ với cô nữa, từ nay về sau cô cũng đừng nhắc đến Hề Trạch trước mặt tôi, tôi sẽ không nhịn cười nổi mất. Cô là một đứa cực kỳ ngu.”
Lý Xoa Xoa hơi mím môi, trong đầu chỉ xoay quanh ba từ “cực kỳ ngu”.
“Ầm” một tiếng, cửa sân thượng bị lực lớn đẩy ra.
Đập vào mắt Hề Trạch là Bạch Hoa Hoa đang cười điên cuồng, còn có Lý Xoa Xoa mặt mũi tái nhợt, cắn chặt môi đang nhìn ngơ ngác.
Tay Hề Trạch trượt xuống từ trên cửa, cố gắng khôi phục hô hấp.
“Này, Lý Xoa Xoa, lại đây.”
Bạch Hoa Hoa mở to hai mắt: “Hề Trạch… Sao anh lại về được…”
Lý Xoa Xoa còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Hoa Hoa đã kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi, sau đó cô ta vui vẻ chảy cả nước mắt, vẻ mặt hạnh phúc xông về phía Hề Trạch: “Nhất định là do hằng ngày em đều nhớ đến anh, trông mong anh trở về!”
Hề Trạch lách người sang bên cạnh, Bạch Hoa Hoa té cái “ạch” xuống đất.
Bạch Hoa Hoa: “…”
Ánh mắt Hề Trạch vẫn chỉ nhìn một người là Lý Xoa Xoa: “Ngoan, đến chỗ anh này, chỗ của anh có kẹo ngon để ăn.”
Lý Xoa Xoa hồi thần, nhìn anh khụt khịt mũi: “Anh thật sự là Hề Trạch sao?”
Hề Trạch nghiêm túc gật đầu: “Là anh, anh về rồi.”
Lý Xoa Xoa: “Em không muốn ăn kẹo đâu!”
Hề Trạch: “?”
Lý Xoa Xoa: “Em muốn ăn anh cơ!”
Hề Trạch: “…”
Lý Xoa Xoa: “Dù sao nhất định là em đang mơ, không bằng biến giấc mơ này thành mộng xuân luôn thì tốt!”
Hề Trạch: “…”
Hề Trạch kiềm chế hít sâu một hơi, đi sang chỗ Lý Xoa Xoa, túm được cô rồi kéo đi xuống lầu.
Được chính nam thần mình luôn tâm tâm niệm niệm ngước nhìn nắm chặt lấy cánh tay, da thịt tiếp xúc với nhau đến nỗi có thể cảm giác được hơi ấm trên người nam thần, đây vốn là chuyện mà trước đó Lý Xoa Xoa nghĩ cũng không dám nghĩ, giờ phút này lại thật sự xảy ra, nhưng biểu hiện của cô lại khiến người khác rất muốn đánh cho một trận.
Lý Xoa Xoa cau mày, vung tay dậm chân: “Em không đi, em muốn ăn anh!”
Kiểu nhõng nhẽo chảy nước này khiến Hề Trạch run rẩy, sau đó anh im lặng một lúc, giọng nói vốn đã dễ nghe lại bất ngờ trầm xuống, gợi cảm đến hết thuốc chữa: “…Ngoan ngoãn xuống lầu đi, em muốn ăn gì cũng cho em ăn.”
Bạch Hoa Hoa: “…”
Vì sao các người không nhìn tôi, tôi còn té thảm thương ở ngay đây này, chẳng lẽ các người không nghe thấy tiếng tâm hồn thiếu nữ của tôi tan nát hay sao…
Bỗng nhiên Lý Xoa Xoa lại thở phào một tiếng, chỉ vào Bạch Hoa Hoa: “À, Bạch Hoa Hoa còn ngã ở đấy kìa!”
Bạch Hoa Hoa: “…” Không uổng khoảng thời gian chúng ta làm bạn thân.
Nhưng mà Lý Xoa Xoa lại thu ngón tay rồi tiếp tục đi: “Loại người như thế, mặc kệ cô ta đi.”
Trong lòng Bạch Hoa Hoa gào thét: Cái gì tôi cũng chưa kịp làm, sao tôi lại thành “loại người như thế”?!
Hề Trạch vừa kéo cô đi xuống lầu, vừa mở miệng dạy dỗ cô: “Tự mình động não nhiều hơn một chút đi, trước khi kết bạn nhất định phải hiểu rõ người ta có bình thường không, không cẩn thận lại kết bạn với lục trà biểu*, với đầu óc như em thì sao đối phó nổi cơ chứ.”
(*Lục trà biểu (Green tea bitch): Ý chỉ những người phụ nữ bên ngoài giả vờ thanh cao, trong sáng nhưng nội tâm xấu xa, mưu mô hoặc chuyên đi quyến rũ đàn ông)
Lý Xoa Xoa: “Wow! Dáng vẻ nam thần nói lời ác độc cũng rất đẹp trai!”
Bạch Hoa Hoa: “…”
Bị nam thần mình thầm mến nhiều năm nhìn thấu bản chất, lục trà biểu Bạch Hoa Hoa tiểu thư bề ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm âm hiểm cảm thấy có lẽ sau này mình sẽ không yêu lần nào nữa.
9.
Lý Xoa Xoa thích thầm Hề Trạch đã rất nhiều rất nhiều năm rồi, từ lúc học cấp hai cho đến lúc học cấp ba, từ trường cấp ba lại lên tới đại học, mãi cho đến bây giờ. Cô thích anh đến mức muốn độc chiếm cho riêng mình, nhưng vẻ mặt anh cũng chưa từng thay đổi, cũng không thật sự báo cảnh sát… những hành động quá lố kia bao giờ, ngược lại còn tự mình che giấu bí mật ấy, vô tình hơn bất cứ người nào, nhưng lại dùng cách của mình để đối xử dịu dàng với cô hơn bất kỳ ai khác.
Lý Xoa Xoa nghĩ, mặc dù có lẽ chính anh cũng không biết, nhưng hẳn là anh cũng hưởng thụ cảm giác được cô thích đúng không?
Trên đường theo dõi bị anh phát hiện, lúc đó cô căng thẳng đến mức tông vào cột điện, là anh đen mặt đưa khăn tay sang, giúp cô lau máu chảy ra trên trán. Khi cô bối rối nhảy vào trong hồ, gần như quên mất bản thân không biết bơi, là anh che đôi mắt không đành lòng nhìn thẳng rồi tìm một sợi dây thừng ném xuống. Hoặc là lúc cô khẩn trương đến mức leo tọt lên cây, cố lấy can đảm cầu cứu anh, mặc dù vẻ mặt anh đầy ghét bỏ rời đi mất, nhưng sau khi đi được mấy chục mét lại lấy điện thoại báo cảnh sát giúp cô.
Đây là nam thần của cô, là Hề Trạch của cô, cứ ra dáng lạnh nhạt hơn so với bất kỳ ai, nhưng thật ra trong lòng lại dịu dàng hơn bất cứ người nào.
Cô đã thấy qua dáng vẻ ngây ngô cầm sách giáo khoa đọc bài của anh lúc học cấp ba, thấy qua dáng vẻ mỉm cười dịu dàng của anh với một đứa trẻ bên đường, thậm chí còn thấy qua dáng vẻ anh bị giáo viên kêu đứng lên chỉ vì ngủ trong lớp học, dáng vẻ luống cuống ngỡ ngàng vì uống coca đổ cả ra người, hoặc là dáng vẻ chật vật khi tài xế không tới chỉ có thể đi bộ về nhà nhưng kết quả lại lạc đường. Cô biết anh là người thích lười biếng, thật ra khuyết điểm còn có một đống lớn, nhưng cho dù như thế, thì cô cũng vẫn thích anh như cũ.
Lý Xoa Xoa vẫn luôn nhớ rõ một buổi chiều chạng vạng vào năm lớp bảy. Khi đó cô làm mất tiền đi xe buýt về nhà, đứng trước trạm xe ngơ ngác như một kẻ đầu gỗ. Nắng chiều xuyên thấu qua bóng cây đổ xuống, càng khiến tâm trạng của cô càng thêm cô đơn.
Chính là vào lúc đó, một thiếu niên trong trẻo như nước đi đến trước mặt cô, Hề Trạch dùng giọng nói khàn khàn đặc biệt của thiếu niên thời kỳ đổi giọng hỏi cô: “Cậu cứ đứng mãi ở đây, có phải cần giúp gì không?”
Lý Xoa Xoa gật đầu, giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác nói: “Tớ làm mất tiền rồi, không về nhà được.”
Trên mặt nam thần xanh tươi lập tức lộ ra vẻ còn ngốc hơn cả cô. Cậu đứng trước mặt cô dùng tư thế thô tục kiểm tra tất cả các túi trên đồng phục của mình một lần, chật vật phát hiện bên trong đến một đồng cũng không có. Thiếu niên xoay cặp sang một bên, một phút sau lại xoay cặp lại rồi bất đắc dĩ lắc đầu với cô.
Sau đó cậu nói: “Thật ra hôm nay tài xế nhà tớ có việc, mẹ cũng cho tớ hai đồng để đi xe buýt, nhưng tớ cũng làm rơi tiền giống cậu mất rồi.”
“A.”
Lý Xoa Xoa nghe xong lại đứng ngơ ngác tiếp tục ngẩn người, Hề Trạch vò đầu, chỉ còn cách chờ tài xế đến đón cậu về thôi, yên lặng một lát, cậu phát hiện ngẩn người không tốn sức cũng không cần suy nghĩ nhiều, hình như cũng rất thú vị. Vì thế những người đi đường đi ngang qua đều nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ vẻ mặt dại ra đứng trước trạm xe, cứ nhìn chăm chú vào trạm dừng, giống như trạm dừng đang chìn chăm chú là một đoá hoa vậy. Gần tối gió bắt đầu nổi lên thổi khiến lá rụng đầy, cảnh tượng kia đúng là quá thê lương.
Ngày đó hai người cùng nhau đứng ngẩn người, kết quả là cuối cùng tài xế của nhà họ Hề cũng xuất hiện, ngoài đón Hề Trạch đi, còn thuận tiện đưa cả Lý Xoa Xoa về nhà. Lúc vẻ mặt Lý Xoa Xoa ngơ ngác bước xuống xe, Hề Trạch đã ngủ quên ở trong xe rồi, cô xoay người sang chỗ khác nói lời cảm ơn rồi thuận tiện đóng luôn cửa xe, sau đó thấy được khuôn mặt đang ngủ ngon giấc của thiếu niên.
Lý Xoa Xoa: “…Đẹp trai quá!”
Tài xế: “…” Mẹ nó, bây giờ mới phát hiện ra thiếu gia rất đẹp trai à? Cung phản xạ của cô bé này cũng cmn dài quá rồi đó!
Hề Trạch rất đẹp trai, Hề Trạch là một người tốt, giọng nói của Hề Trạch rất êm tai, Hề Trạch giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta muốn nuốt cả anh vào bụng. Bắt đầu từ lúc đó, Lý Xoa Xoa bước lên con đường làm kẻ si tình. Cô không biết vì sao mình lại thích anh như vậy, nhưng cảm giác trong lòng này là thật sự tồn tại, cho dù tìm không ra lý do vì sao thích anh cũng không sao cả. Dù sao cô chỉ cần biết, cô rất thích anh.
Đêm nay cô vốn có thể như nguyện làm mấy chuyện xấu hổ xấu hổ với nam thần của mình, nhưng mà trong thế giới không đếm được hết số người này, luôn có một loại người, EQ thấp đến mức khiến một con vịt nấu sắp chín cất cánh bay đi mất.
Mà người như thế được gọi là loser, mà loser thì sẽ FA cả đời.
Hai người nắm tay nhau về nhà, lúc Hề Trạch đặt Lý Xoa Xoa lên sofa hôn nồng nhiệt, đột nhiên Lý Xoa Xoa lại chỉ về phía nhà bếp: “Anh nhìn kìa Hề Trạch, ở đó có một quả dưa chuột!” (Editor: Quỳ rồi =)))
Hề Trạch: “…”
Lý Xoa Xoa hưng phấn vặn vẹo: “Sao mặt anh đen thế. Cơm hộp em làm cho anh lần trước, không biết anh có ăn không. Nhưng dù sao bây giờ cũng là mơ, em muốn xin cái gì thì nhất định anh cũng đồng ý hết, hay là em lại làm một phần cơm hộp cho anh nếm thử nhé?”
Hề Trạch: “…Không cần, ngoan, chúng ta đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
Vì thế hôm đó bọn họ chỉ tắm rồi đi ngủ. Đợi đến khi Lý Xoa Xoa kịp phản ứng đây là hiện thực chứ không phải là mơ, thì nam thần của cô đã ôm chăn bông nằm cạnh cô ngủ rất ngon rồi. Trên sườn mặt đẹp trai đầy vẻ an tâm, thì sao cô nỡ làm ầm ĩ đánh thức anh dậy chứ.
Rất lâu về sau, có người hỏi Hề Trạch vì sao lại bất ngờ nhìn trúng Lý Xoa Xoa.
Hề Trạch suy nghĩ thật lâu, mới lấy tay che miệng khụ hai tiếng, nói cũng không phải là mình đột nhiên thích cô. Anh bị người này theo dõi đã nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ hai mắt cô toả sáng khi nhìn anh, len lén đi theo lại không dám để anh phát hiện, căng thẳng đến mức đâm đầu thẳng vào tường, khi đó vẻ mặt anh luôn tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau đó trong lòng lại sinh ra một cảm giác thoái mái.
Những lúc đưa lưng về phía cô, khoé miệng của anh luôn không tự giác nhếch lên. Trước kia không rõ loại cảm giác ngây ngô này là gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ loại cảm giác này được gọi là động tâm.
Lại qua rất lâu về sau, mãi đến khi hai người chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, cuối cùng cung phản xạ dài doạ người của Lý Xoa Xoa mới nhớ đến chuyện hỏi vì sao Hề Trạch lại thích mình.
Khi đó Hề Trạch đang đứng rửa chén, anh quay đầu nhìn thoáng qua Lý Xoa Xoa đang ngồi trên sofa đắp mặt nạ dưa chuột, không để ý trả lời: “Có lẽ là vì em thích gặm dưa chuột đấy.”
Lý Xoa Xoa vừa ngửa đầu tránh mấy lát dưa chuột rơi xuống, vừa đáng thương nhìn bóng lưng Hề Trạch: “Anh không thể gạt em chỉ vì em ngốc được… Làm gì có người đàn ông nào lại vì người phụ nữ thích gặm dưa chuột mà thích cô ấy chứ?”
Động tác của Hề Trạch ngừng lại một chút, sau đó anh cúi đầu cong nhẹ khoé môi: “Bị em nhìn ra rồi, đúng là không phải vì em thích gặm dưa chuột.”
Lý Xoa Xoa nhảy lên từ trên sofa: “Vậy thì vì cái gì, mau nói cho em biết đi!”
Hề Trạch cất chén bát đã rửa xong, vừa đứng thẳng người dậy đã bị người nào đó ôm mạnh thắt lưng từ đằng sau, cảm giác được tay cô giống như vuốt mèo sờ tới sờ lui trên người anh, ý cười trên khoé môi anh càng sâu.
“Bời vì em lớn lên giống quả dưa chuột.”
“…Này!”
Trong mắt Hề Trạch Lý Xoa Xoa chính là một quả dưa chuột, trong trẻo ngon miệng, nước nhiều không ngấy, mặc dù trong tên có vài từ không êm tai lắm, nhưng thật ra trong nội tâm lại ngây thơ vô cùng. Huống chi sau khi trải qua chuyện biến thành dưa chuột, Hề Trạch cảm thấy đời này mình sẽ không bao giờ muốn ăn dưa chuột nữa, vì bù lại sự tiếc nuối do bỏ dưa chuột của mình, anh đành phải ăn cô nhiều thêm vài lần thôi:).
Lý Xoa Xoa của anh, dưa chuột nhỏ của anh*.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT