Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Karaoke Victoria.

Một giờ đêm.

Đèn neon nhiều màu sắc làm cho khuôn mặt của những người qua đường có chuyển đủ màu đỏ cam vàng xanh lá, cổng quán karaoke được gắn các dải đèn, phát ra các tầng ánh sáng —— không khác gì ô nhiễm thị giác, nhìn chằm chằm vào nó trong hai giây mắt sẽ ứa ra những đốm sáng trắng.

Ở bãi đỗ xe xéo đối diện với cửa ra vào, một chiếc Rolls-Royce Phantom biển số Long F61088 đậu ở đó vô cùng ấn tượng.

Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc chưa kịp đến quầy lễ tân để trình thẻ cảnh sát, một quản đốc đeo nơ quanh cổ hớt hơ hớt hải vội vàng vẫy tay với họ: “Mau lên! Sao bây giờ mới đến! Anh Chu đang đợi trên lầu đấy!”

Mục Phương Sinh vẫn còn ngây người, Đồ Ngọc đã phản ứng ngay lập tức, nghiêng người bóp giọng eo éo trả lời: “Anh Chu không thích bất kỳ ‘thiếu gia’ nào trong số đó à?”

“Đừng nói nữa, cả ba đợt đi lên đều bị trả lại, chủ tịch Chu lại mất bình tĩnh rồi!” Quản đốc cau mày đưa tay đỡ trán, sau đó buông tay xuống, quay đầu từ trên xuống dưới nhìn Đồ Ngọc, “Này cậu, cậu phải tém tém lại một chút nghe chưa, tuy anh Chu là người ‘đi đường bộ’, nhưng anh ấy ghét nhất cái thể loại xăng pha nhớt như cậu đấy. Còn cậu nữa —— ” Ngón tay để móng tay nhọn chĩa vào với Mục Phương Sinh, quản đốc nói tiếp: “Cậu mặc cái gì vậy! Mau vào hậu trường thay đồ đi, đúng là lần nào cũng báo.”

Chỉ đến đây, Mục Phương Sinh cuối cùng mới nhận ra chuyện này là chuyện gì.

Phòng thay đồ tràn ngập mùi keo xịt tóc, Mục Phương Sinh vừa bước vào đã hắt hơi.

“Lại đây, đầu tóc kiểu gì!” Quản đốc nói, cầm keo xịt tóc xịt lên Mục Phương Sinh.

Đúng lúc này, Đồ Ngọc đưa ra huy hiệu cảnh sát gần như che khuất khuôn mặt của quản đốc, chặn chai đứng keo xịt tóc quản đốc đang định phun cho Mục Phương Sinh.

Quản đốc nhìn chằm chằm vào huy hiệu cảnh sát gần như chạm vào mắt anh ta, lông mày nhướng lên vì xấu hổ, đảo mắt thay đổi thái độ: “Ý cậu là gì, để tôi nói cho anh biết, Karaoke chúng tôi quan hệ thân thiết với cục trưởng Tôn và sở trưởng Thiệu…”

“Đừng sợ, không phải đến triệt mại dâm, anh ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi.” Đồ Ngọc nói, “Từ giờ trở đi, tôi là quản đốc.”

Quản đốc:”……”

Các tiếp viên nam còn lại trong phòng thay đồ: “…”

Đồ Ngọc lấy chai keo xịt tóc từ tay quản đốc, phun một vũng vào lòng bàn tay của mình, dùng hai tay nắm lấy tóc của Mục Phương Sinh, sau đó cởi ba nút đầu tiên trên chiếc áo sơ mi màu xám nhạt của Mục Phương Sinh, để lộ một mảnh ngực nhỏ, rồi lại xắn tay áo anh cao hơn hai lần gấp nữa.

Mục Phương Sinh rất ngứa khi ngón tay của Đồ Ngọc vuốt vào cẳng tay và cạ quanh khuỷu tay trong của anh, cuối cùng đợi đối phương làm xong việc, anh vừa thở phào nhẹ nhõm khi thằng nhóc này lại ghé vào tai anh: “Anh bình thường mà! không muốn nói chuyện với tôi. “Anh cứ mặt lạnh như bình thường mà vào là được, trông rất hấp dẫn.”

Trong phòng tổng thống ở tầng hai, các vệ sĩ do Chu Thiên Tứ mang đến làm quá mà lấp đầy một nửa hành lang.

Cửa vừa mở ra, vợ Đồ Ngọc đã hét lớn: “Chủ tịch Chu—“

Suýt nữa khiến Mục Phương Sinh phải quỳ xuống.

Ngồi một mình giữa ghế sô pha là một người đàn ông tai to mặt lớn, trông khoảng năm mươi tuổi, đầu hói một nửa trông như kiểu tóc thời nhà Thanh, nửa trước không có tóc, nửa còn lại có tóc, hẳn đây là Chu Thiên Tứ. Nghe Đồ Ngọc gọi, người đàn ông càng cau mày, nhướng mắt liếc qua.

Các nam phục vụ quen thuộc đứng thành một hàng, ép Mục Phương Sinh vào vị trí gần cửa, chỉ là anh không biết động đậy, thấy người khác gật đầu thì gật đầu thấy người khác khom lưng thì khom lưng.

Mà khom xong rồi tự nhiên mới nhận ra mình khom hơi sâu, khá giống với lúc cúi chào cáo biệt người chết.

“Chưa thấy cậu bao giờ.”

Chu Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào Đồ Ngọc, nói.

“Tôi là quản đốc mới,” Đồ Ngọc làm tay lan hoa chỉ, “Gà trong tay tôi ngon hơn người khác, thế nào, ngài Chu có thích không?”

Chu Thiên Tứ ngước mắt liếc qua, khi nhìn thấy Mục Phương Sinh đang đứng ở cửa, ánh mắt gã dừng lại một chút — người đàn ông này khác với những tiếp viên nam phẫu thuật thẩm mỹ mũi chĩa thẳng lên trời và đi theo phong cách ái nam ái nữ, lại càng lộ ra một loại sạch sẽ khó tả, nhưng không phải là loại sạch sẽ ngu xuẩn của nhà quê lên thành phố.

“Người ở gần cửa.” Chu Thiên Tứ nói.

Những người khác lần lượt đi ra ngoài, Đồ Ngọc vội vàng đẩy Mục Phương Sinh về phía Chu Thiên Tứ: “Gọi anh đi.”

Mục Phương Sinh không biết nên gọi hay không.

Anh đang do dự, Chu Thiên Tứ lại nhìn anh cười nói: “Cũng rất rụt rè đấy, lại đây đi.”

Mục Phương Sinh ngồi xuống ghế sô pha hướng về phía Chu Thiên Tứ, Chu Thiên Tứ bưng ly rượu trước mặt uống một ngụm, sau đó dùng tay kia vỗ nhẹ vào bên cạnh mình: “Ngồi đây này.”

Nói xong, gã liếc Đồ Ngọc một cái, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhíu mày nói: “Sao cậu còn ở chỗ này?”

“À, thế không quấy rầy ngài nói chuyện nữa,” Đồ Ngọc lấy tay che miệng, ngượng ngùng cười nói: “Đã lên sân khấu rồi, ngài cứ lấy đi là được.”

Phòng tổng thống này đổ rất nhiều tiền để trang hoàng.

Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là ban công vườn, từ ghế lô đi ra cửa phải mất một lúc.

Trước khi Đồ Ngọc kịp đi ra ngoài, Chu Thiên Tứ đã không nén được bắt đầu nói chuyện với Mục Phương Sinh: “Khí chất của em không giống những người học diễn xuất, họ rất táo bạo.” Chu Thiên Tứ rót một ly rượu ngoại, đẩy nó trước mặt Mục Phương Sinh, “Em học ngành gì?”

“Quản đốc Đồ” đáng lẽ phải đẩy cửa đi ra lúc này bất dùng tay trái vặn vào ổ khóa của phòng, sau đó quay người đi lại vào trong.

Mục Phương Sinh nhìn Chu Thiên Tứ, khẽ mỉm cười: “Chỉ huy và chiến thuật cảnh sát.”

Vừa nói, anh vừa lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát đưa cho Chu Thiên Tứ.

Khuôn mặt kinh kịch Tứ Xuyên của Chu Thiên Tứ thay đổi thành ngạc nhiên, sau đó là nghi ngờ và cuối cùng là tức giận.

Gã cầm điện thoại trên bàn cà phê lên, bấm số, đầu dây bên kia còn chưa kịp nói chuyện gã đã nói: “Chức đội trưởng đội vệ sĩ cậu không cần làm nữa, cảnh sát đã ở trước mặt tôi rồi!”

Đặt điện thoại xuống, gã nhìn hai người trước mặt, tiếp tục nói bằng giọng Hong Kong – Đài kỳ lạ: “Xin lỗi, nếu vẫn là chuyện thuế lần trước, hai người có thể hỏi luật sư công ty tôi để hiểu thêm. Được chứ?”

Những ánh đèn neon lập lòe trong phòng biến thành đèn ánh sáng trắng sáng choang.

“Ngài hiểu lầm rồi.” Quản đốc Đồ rút tay khỏi công tắc, thu lại giọng điệu dặt dẹo kia, tặc lưỡi, “Chúng tôi không quan tâm đến thuế má, chúng tôi đến đây để hỏi một chút về chuyện năm 1999.”

Chu Thiên Tứ: “99? Năm 1999 có rất nhiều chuyện, cậu muốn hỏi cái gì?”

Đồ Ngọc đi tới, ngồi ở bên cạnh Mục Phương Sinh, lại còn có thể tách ra Chu Thiên Tứ, vắt chéo chân dài dựa vào thành ghế sô pha, hai tay đặt ở thành ghế “Xe của anh bên ngoài trông cũng được đấy. Biển số xe đó là biển của một chiếc xe năm 1999 gây tai nạn, phải không?”

Bàn tay của Đồ Ngọc ở dưới lưng Mục Phương Sinh nóng lên, khiến anh vô cùng lo lắng, chỉ cần tiến về phía trước một chút là có thể ôm được, anh không khỏi ngồi thẳng lên, tránh tư thế dựa vào trong lòng người khác.

Chu Thiên Tứ im lặng.

Đồ Ngọc đột nhiên lắc lắc bàn tay đeo đồng hồ của cậu: “Tôi nói thật cho anh biết, mấy năm trước tai nạn giao thông không có camera, không có bằng chứng, huống chi là kiểm soát, anh muốn nói gì thì nói. Tôi không nhắm vào anh, tôi đến đây để bắt một kẻ sát nhân, cố gắng được thăng chức.”

“Tôi tin.” Chu Thiên Tứ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay Đồ Ngọc, “Người đeo chiếc đồng hồ đặt làm trị giá 2 triệu tệ vẫn là cảnh sát thì chắc chắn chỉ muốn được thăng chức.”

Trái tim của Mục Phương Sinh lỡ một nhịp, anh vội vàng liếc nhìn đồng hồ của Đồ Ngọc vài lần —— anh chỉ biết rằng chiếc đồng hồ này rất đắt tiền, nhưng anh không ngờ nó lại đắt như vậy.

Một đống câu cảm thán nổi khắp đầu óc.

Kết quả là, bằng cách nào đó, nhị vị này bắt đầu bàn về Rolls-Royce.

Mục Phương Sinh âm thầm nhìn Đồ Ngọc và Chu Thiên Tứ, họ đều là chủ xe Rolls-Royce, Đồ Ngọc trông giống như đại diện thương hiệu của Rolls-Royce, còn Chu Thiên Tứ… trông rất phù hợp với chủ nhân của chiếc Rolls-Royce.

Nói qua nói lại, Chu Thiên Tứ xưng anh gọi em với Đồ Ngọc, uống mấy ly, giọng Hồng Kông giả tạo đó cũng đã biến thành giọng địa phương hào sảng: “Được, vậy anh nói thẳng nhé.”

Đồ Ngọc lập tức uống cạn rượu trong ly, chăm chú chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Lúc đó anh uống một chút rượu, gây tai nạn ở góc cầu Ô Hà, chết người, cũng không phải chuyện gì to tát. Tối hôm đó tôi chi năm mươi nghìn tệ nhờ người nhanh chóng tìm ai đó hỗ trợ tôi, nghe tin trong làng có hai người đến tìm, một người là Trương Tử Cường và người kia là Lưu Kiện.”

“Trương Tử Cường thì ngôi nhà của anh ấy quá cũ nát, trông như sắp sập, anh ấy nóng lòng muốn dùng tiền để xây nhà. Về phần Lưu Kiện thì vợ anh ấy bị gan và cổ trướng nên đã xin tiền chữa bệnh, đêm hôm đó hai người họ tranh nhau trước mặt tôi.”

“—Ngày hôm sau, mấy anh em từ đồn cảnh sát gọi cho tôi nói rằng Lưu Kiện đã ra đầu thú. Ngày hôm đó, Trương Tử Cường đánh nhau với ai, bất tỉnh ở bên đường, bị bỏ mặc cho chết cóng.”

Chu Thiên Tứ mở một chai Remy Martin khác ở đây, uống đến một nửa, cuối cùng mới giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc.

Thấy đã gần như đủ, Mục Phương Sinh thò tay vào túi quần một lúc rồi đưa mắt nhìn Đồ Ngọc, Đồ Ngọc lập tức đứng dậy đưa ra kết luận: “Được rồi, em chỉ cần nhiêu đây là đủ, khi nào anh đến Thủy Thành nhớ gọi cho em, em có mấy chiếc du thuyền bên bờ biển, em mời anh.”

Chu Thiên Tứ cũng cười đến mặt đầy nếp nhăn: “Ôi lão đệ, vậy anh đến thật đấy nhé, chú đừng khóc nghèo đấy.”

Chu Thiên Tứ đưa hai người họ đến cửa phòng, liếc nhìn Mục Phương Sinh một cách đầy ẩn ý, ​​rất khó xử mở miệng: “Đây … cũng là đồng nghiệp của chú, cảnh sát à?”

Đồ Ngọc giật mình, nháy mắt với Chu Thiên Tứ: “Em hiểu ý anh rồi, đừng lo lắng, trên đời này không có việc gì mà tiền không làm được, để em tìm cách cho anh.”

Mặt trước của Karaoke Victoria được thắp sáng rực rỡ, trong khi các con hẻm phía sau chỉ le lói ánh sáng từ những ngọn đèn đường cũ kỹ đang hư hỏng.

Bướm đêm và thiêu thân lảng vảng xung quanh ánh đèn nhấp nháy, bụi mịn nhảy múa không ngừng trong các chùm đèn.

Không giống như gió đêm ẩm ướt ở Thủy Thành, gió đêm ở Duyên Châu chỉ bao bọc một luồng khí lạnh duy nhất.

Mục Phương Sinh hai tay cầm điện thoại, nhanh chóng bấm, chờ ghi âm gửi đi, tranh thủ thời gian đắc ý nhìn chằm chằm Đồ Ngọc: “Cậu tìm cách gì với gã ta thế?”

“Hả?”

Đồ Ngọc cau mày: “Thứ quỷ gì, còn dám tòm tem người của em.”

Không biết thằng nhóc này chạm dây thần kinh gì mà đùng đùng giơ tay kéo vai anh đẩy vào tường đá trong ngõ sau, sau đó quay đầu hôn thẳng lên môi anh.

Đêm yên tĩnh, Karaoke phía trước đang kinh doanh một số công việc thầm kín đặc biệt nên cách âm khá tốt, không có âm thanh nào lọt ra.

Vì vậy, dường như tiếng lóp nhóp của nước từ đôi môi mút nhau rất rõ ràng, thậm chí còn có tiếng vang.

“Ưm… tránh ra chút.”

Mục Phương Sinh giơ điện thoại di động lên, môi bị người cắn chặt, anh nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi nó hiển thị icon đã truyền đi thành công, người bên kia đã nhận được.

Đồ Ngọc không coi mệnh lệnh của anh là cái đinh gì, duy trì tiêu chuẩn tư thế ‘kabe don’ chống hai bên người anh: “Không gửi tới văn phòng địa phương à?”

“Gửi đến hộp thư của đội phòng chống tội phạm.” Mục Phương Sinh trả lời.

Chu Thiên Tứ đang say rượu và mơ màng trong karaoke không biết rằng những gì em trai vừa nhận của mình nói “Không có camera, không có bằng chứng về vụ tai nạn giao thông nhiều năm trước” là thật, nhưng “không thể kiểm soát được ” là nói dối.

Cuộc trò chuyện vừa rồi đã được Mục Phương Sinh ghi lại để làm bằng chứng.

Dối trá, tất cả những câu chuyện cổ tích đều dối trá.

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play