Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Notes:

Giải thích sơ qua cơ chế kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia ở TQ:

- Tuyển chọn vòng trường (trường THPT đó tự tổ chức thi hoặc thi chung ở trường đứng đầu tp đó) ->  vòng loại tỉnh -> vòng tỉnh -> vòng loại toàn quốc -> bán kết -> chung kết -> olympics

- Tuỳ từng nơi mà số lượng vào đội tuyển tỉnh ( thường 10 người), đội tuyển quốc gia ( 4-5 người) quyết định.

- Các môn lý thuyết như toán, văn, anh,.. chỉ thi 1 buổi. Các môn tự nhiên như hoá, lý, tin,... thi 2 buổi gồm thực hành và lý thuyết. Điểm tối đa là 120 diểm (notes này hên xui tại hong nhớ rõ)

***

Vào tháng bảy Hoắc Tư Đốc trở về thì mùa hè đã đến, vì học thiên văn cô nàng cũng nghỉ học.

Lộc Hành Ngâm vừa kết thúc một đợt huấn luyện vô cơ, cậu bay từ tỉnh B về nhà để hồi sức, thì tình cờ gặp Hoắc Tư Đốc đã nửa năm không gặp.

Cô nàng này trông rất xinh đẹp, so với cuộc thi mô phỏng lần trước, cô nàng có vẻ hờ hững mệt mỏi hơn một chút, toàn thân căng thẳng, đôi môi xám xịt, đôi mắt vô cùng áp lực chán chường.

Quý Băng Phong đưa nhỏ về nhà, tình cờ đụng phải tài xế đang đưa Lộc Hành Ngâm về nhà, hai người chào hỏi ở cửa.

Lộc Hành Ngâm mỉm cười với nhỏ.

Hoắc Tư Đốc ánh mắt đảo qua trên mặt cậu, môi càng mím chặt, nhận lấy quai vali từ trong tay Quý Băng Phong, không nói một lời đi vào trong.

Hoắc Tư Liệt nghe thấy động tĩnh, vừa chơi game vừa hét lên trong phòng khách: "Hoắc Tư Phong, buổi chiều cậu có muốn ăn pizza không? Tôi muốn ăn pizza nhưng dì nói sẽ làm bánh gạo với cua nhỏ, cậu ngán thì ăn chung với tôi nè!"

Khi cậu ta quay đầu lại, Hoắc Tư Đốc đứng phía sau sắc mặt tái nhợt, giật mình nói: "Á đu, chị về lúc nào vậy? Làm em giật mình, ba mẹ sao không báo trước cho bọn em biết gì hết vậy?"

"Chị trở về đi thi." Hoắc Tư Đốc cuối cùng nói ra câu đầu tiên, nhỏ liếc mắt nhìn điều khiển trò chơi trong tay Hoắc Tư Liệt, cái điều khiển trò chơi còn lại hiển nhiên là của Lộc Hành Ngâm, bên cạnh còn có sách ôn thi đại học, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh: "Người khác nỗ lực, mày còn chơi game, nghĩ bản thân là con ruột thật luôn à?"

"Chị nói thế là có ý gì?" Hoắc Tư Liệt cũng không phải người tốt tính, nếu là người khác chọc vào chỗ đau này của cậu ta, cậu ta liền sớm đã nổi đoá, nhưng đối mặt chị gái mình, cậu ta vẫn có chút kiên nhẫn. "Chị nói chuyện gì khó nghe thế, Hoắc Tư Phong vẫn còn ở đây. Cậu ta rất tốt đó, học cũng rất giỏi nữa, em cũng đâu có nghĩ thế, ba mẹ sẽ không đuổi hai đứa mình đâu."

"Ha ha." Hoắc Tư Đốc lại cười lạnh một tiếng, kéo vali lên lầu.

"Bộ khùng hả gì." Hoắc Tư Liệt lẩm bẩm, nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đi vào, liền vẫy tay gọi cậu, "Lại đây nè, đừng khó chịu, bả thỉnh thoảng bị vậy đó. Cậu ăn trái cây hay gà?"

"Trái cây đi." Lộc Hành Ngâm liếc nhìn Quý Băng Phong ở cửa, ánh mắt hai người chạm nhau. Quý Băng Phong cười một cách khó hiểu, cúi đầu nói: "Chào hai vị thiếu gia, tiểu thư Tư Đốc đã về đến nhà, tôi xin phép đi trước."

Lộc Hành Ngâm và Hoắc Tư Liệt đã sắp xếp xong các ghi chú của bài giảng dưới hiệu ứng âm thanh của trò chơi, giết bớt thời gian.

Trần Xung thông báo chính thức bước vào giai đoạn thi thử trên trang web, sẽ diễn ra khoảng hai ngày một lần. Là một mô phỏng của cuộc thi sơ khảo cấp quốc gia (cấp tỉnh), Lộc Hành Ngâm đã hoàn thành vài đề thi Olympic trước đó với một số đề thi đua kinh điển. Lần này, cậu quay lại để lấy cuốn sách tham khảo cho giai đoạn thứ hai mà Thẩm Thanh Vân đưa cho cậu.

Cố Phóng Vi không ở cùng, nhưng vì người máy nhỏ, hắn xin nghỉ phép tạm thời chạy đến nước A lần nữa.

Lộc Hành Ngâm thu dọn đồ đạc, liên lạc với tài xế đến Thanh Mặc, nhưng khi cậu quay lại, thì thấy Hoắc Tư Đốc đang đứng ở cửa nhìn cậu.

Cô nàng kia nhất thời giống như bóng ma ở phía sau cậu, căng thẳng tột độ quan sát cậu, lúc Lộc Hành Ngâm quay người lại, có lẽ nhỏ không ngờ sẽ bị phát hiện, cho nên không giấu diếm chút nào, trực tiếp hỏi: "Cậu đi lấy sách gì thế?"

Lộc Hành Ngâm nhìn ánh mắt như dao của nàng, vẫn hơi sợ sệt bình tĩnh nói: "Một số sách hoá học đại học chuyên ngành và tài liệu lập trình ... Cố Phóng Vi bảo tôi đến lấy dùm anh ấy."

Nghe thấy tên Cố Phóng Vi, Hoắc Tư Đốc thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi lên sân thượng quan sát thiên văn.

Số lần Lộc Hành Ngâm gặp Hoắc Tư Đốc không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có ba lần, mặc dù hai lần đầu không có ấn tượng tốt với cô nàng, nhỏ có những suy nghĩ nhỏ nhặt của mấy đứa con gái thường nghĩ, nhưng kể từ Tết, Hoắc Tư Đốc ở lại nước A hơn nửa năm, nhưng tính tình thay đổi rất rõ ràng, trở nên có chút khẩn trương, giống như đang vô cùng lo lắng, trở nên u ám cùng cực.

Lộc Hành Ngâm nhìn về phía nàng, kéo vali đi xuống lầu.

Sau khi Diệp Yến biết Cố Phóng Vi sống ở đó, cô đã đặc biệt liên hệ với chủ nhà cho thuê của Cố Phóng Vi, trực tiếp đưa ra một mức giá tương đối cao để mua đứt luôn, đồng thời mua căn phòng bên cạnh để hai người họ cất đồ lặt vặt. Chiếc xe đạp cũ mà Cố Phóng Vi mua cuối cùng cũng có nơi để chứa, người máy nhỏ thế hệ thứ nhất đến thế hệ thứ tư cũng có tủ trưng bày đặc biệt, Lộc Hành Ngâm có một chiếc bàn học rộng rãi thoải mái hơn.

Chỉ có phòng ngủ là không thay đổi, hai người bọn họ mỗi ngày vẫn ngủ chung, ngẫu nhiên thì say giấc trong ổ mèo lớn của Cố Phóng Vi.

Lộc Hành Ngâm trở lại căn nhà thuê nhỏ, lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Cố Phóng Vi, nhưng lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn tự động liên kết trên điện thoại di động.

[Người gửi: Thân An]

Khi lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ này, phản ứng đầu tiên của cậu là vô cùng kỳ lạ ——cậu còn cho rằng là tin nhắn quấy rối nào đó, nhưng giây tiếp theo, máu của cậu đông cứng lại.

Thân An, an toàn của người thân, đây là hãng sản xuất đồng hồ giám sát mà cậu mua cho bà Lộc, tự động liên kết với số điện thoại của cậu, trong trường hợp khẩn cấp sẽ trực tiếp gửi tin nhắn hoặc gọi điện. Câụ vừa làm một bài kiểm tra ngoài giờ, nên điện thoại của cậu ở chế độ im lặng, thế nên cậu không có thời gian để xem.

Tay cậu trong nháy mắt run lên bần bật, cậu vội vàng gọi điện cho bà Lộc, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà không thấy bắt máy, giây tiếp theo, cậu gọi cho Tổ Dân Phố của bà Lộc cũng không có người bắt máy.

Cậu lật danh bạ, do dự nửa giây rồi bấm số điện thoại của Diệp Yến, điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: "Alo, Tư Phong, sao con lại chủ động gọi cho mẹ vậy?"

"Mẹ, bà nhận nuôi con có thể đã xảy ra chuyện gì. Con không thể liên lạc với bà ấy. Mẹ có thể nghĩ ra cách nào không." Lộc Hành Ngâm biết rằng yêu cầu của mình có thể hơi vô lý, nhưng giọng nói vẫn run run, "Con mua cho bà một cái đồng hồ giám sát, hôm nay đồng hồ báo nguy, nhưng con không liên lạc được với bà."

"Rồi rồi, cục cưng, đừng lo lắng, mẹ sẽ gọi dùm con, lát nữa sẽ gọi lại cho con, con yên tâm nhé."

Diệp Yến nghe thấy giọng cậu hốt hoảng, cô ra lệnh xuống ngay.

Lúc này, trong đầu hiện lên những lời cô từng nói nửa năm trước.

"Có tiền lại gửi về, khuỷu tay hướng ra ngoài."

Thật ra lúc đó tại sao cô lại không biết cho được? Lộc Hành Ngâm là một đứa trẻ rất coi trọng tình cảm, cô chẳng qua là tìm cớ để trốn tránh, chẳng qua là hết lần này đến lần khác thuyết phục bản thân: Tình than tình thương của Lộc Hành Ngâm đã dành cho người khác, mà cô thì không thể có bất kỳ ảo tượng nào khác.

Năm phút sau, tin tức nhanh chóng truyền về: bà Lộc lên cơn cao huyết áp, trên đường mua thuốc bà ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện, tình trạng tạm thời ổn định.

Sau khi bà Lộc tỉnh lại, Lộc Hành Ngâm lập tức gọi cho bà, kêu bà: "Bà ơi."

Bà Lộc trả lời: "Con đấy à."

Lộc Hành Ngâm cảm thấy giọng mình chua chát: "Bà ơi, bà đừng đi mua thuốc xa như vậy, bà có thể mua ở quầy thuốc tây, con đã xin mẹ tiền gửi cho bà, mẹ không nói gì hết, mẹ đối xử với con rất tốt."

"Bà không cần... tiền đó, con lấy xài đi, cũng không phải chuyện gì to tát, bà đi nơi nào mua thuốc cũng không quan trọng, huyết áp tăng cao, ở nhà liền ngất đi. Bà có tiền gửi an sinh xã hội, không phải là không đủ tiền ăn, cần gì tiền của con hả?" Bà Lộc nói, "Tiền cháu gửi ấy, bà không cần. Còn tiền con có trước khi học đại học với đi làm, bà cũng không cần một đồng nào hết."

Khi nhà họ Hoắc đưa Lộc Hành Ngâm trở về, cũng đã từng đề nghị trả cho bà Lộc một khoản phí, nhưng bà Lộc cũng từ chối.

"Bà giữ tiết kiệm tất cả số tiền mà con gửi cho bà rồi, sau này sẽ có chỗ để sử dụng." Giọng nói của bà Lộc vẫn như thường lệ, trái tim của Lộc Hành Ngâm từ từ quay trở lại trong bụng.

Cậu trầm giọng nói: "Vâng, lần sau con sẽ không bật chế độ im lặng trên điện thoại nữa."

"Bà ơi, tháng sau cháu sẽ tham gia vòng loại quốc gia, sau khi thi xong cháu sẽ quay về thăm bà." Lộc Hành Ngâm nói. "Chắc chắn."

Kỳ nghỉ hè này cậu không có thời gian trở về, bởi vì mấy tháng này cậu liên tiếp tham gia năm lần cái toạ đàm với khoá huấn luyện, đều đưa cậu đi hết.

Nửa đêm dù có người bên cạnh hay không, cậu vẫn miệt mài giải đề với ánh đèn trong ký túc xá xa lạ, từ tối đến sáng sớm, nếu gặp ngay đề hay, cậu sẽ làm từ đêm hôm đến rạng sáng. Vào mùa mà xuân chưa tới, Lộc Hành Ngâm thường xuyên bị lạnh đến mức tay chân tê cứng, khi đứng lên có thể cảm thấy đau khi xoa khớp.

Năm ngoái, cậu thấy Thẩm Thanh Vân tự hào đăng những bài thi bài tập mà anh ta đã làm, xếp chúng lên cao bằng một người, mà bây giờ những phần cậu làm đã cao bằng nửa người.

Thi đua muốn có được thứ hạng cao, phụ thuộc vào phần vô cơ. Phần vô cơ cần phải được trọn điểm, phần khó nhất là tính toán, nên cậu bắt đầu làm bài tập tính toán. Trong vòng một tháng, cậu đã hoàn thành tất cả các đề hóa học vô cơ dưới tên của một giáo sư nào đó; Tính toán vô cơ có thể được trọn điểm, sau đó thì học cách sử dụng máy tính bỏ túi, thay thế phương pháp lặp thông thường bằng phương trình có điều kiện.

Giành giải nhất tỉnh, đến ngôi trường đáng giá để Cố Phóng Vi học, cậu cũng vô số lần đến trường Trung học Ưng Tài, chờ một giáo sư hữu cơ thi đua nổi tiếng thuyết trình, nhưng sau đó giáo sư lại không tổ chức toạ đàm ở đó nữa, nên cậu chủ động đi một mình, chạy đến một nơi xa lạ ở ngoại tỉnh, một lần làm mất căn cước công dân.

Trong Rạn Hóa Học và Đảo Hoá Học, nhiều người ủng hộ việc chép sách để tăng cường trí nhớ với hiểu biết, Lộc Hành Ngâm cũng đã thử, sau đó thấy nó không hiệu quả với mình nên đã cố gắng tự mình tóm tắt lại dàn ý.

...

Đây là tất cả những gì cậu có thể làm trong vòng chưa đầy một năm.

Cuộc thi sơ khảo toàn quốc của tỉnh S được tổ chức tại trường Trung học số 5 thành phố, cũng là một ngôi trường Trung học phổ thông có lịch sử lâu đời, con đường rộng thênh thang rợp bóng cây, trong hai ngày đó, mặt trời đặc biệt nóng rực, như thể đang cùng nôn nóng với đám trẻ này.

Đây là lần đầu tiên Lộc Hành Ngâm biết có rất nhiều thí sinh ở tỉnh thế này, ngoài những học sinh đến thành phố —— đến từ Ưng Tài, Trung học số 5, Thanh Mặc ... và những học sinh từ các thành phố khác, thậm chí cả các quận trong tỉnh. Các khách sạn gần trường Trung học số 5 đều kín chỗ, đến ngày thi phương tiện di chuyển khó khăn, có thể thấy học sinh từng tốp hai tốp ba tụ tập lại hoặc đọc thuộc lòng sổ tay, hoặc căng thẳng thảo luận kiến ​​thức.

Đồng phục học sinh mùa hè của Trung học số 7 Thanh Mặc là áo sơ mi trắng và quần tây, còn nữ sinh mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu đen, trông khá bắt mắt.

Trần Xung treo tấm biển của huấn luyện viên thi đua, khi ông chỉ cho họ ra sân trước, Lộc Hành Ngâm đã chú ý đến ánh mắt của nhiều người khác —— có một số học sinh Ưng Tài đang nhìn đối thủ của bọn họ, trong đó có năm gương mặt thân quen lớp trên không; Có ánh mắt tìm kiếm, đội nam nữ bên cậu đều rất ưa nhìn, còn có Cố Phóng Vi rất thu hút ong bướm.

Phần lớn là những ánh mắt ghen tị và kinh ngạc từ các thành phố hoặc quận khác. Những học sinh đó không có thành lập đội, thậm chí không có giáo viên thi đua chuyên nghiệp, trong lớp chỉ có giáo viên hóa học dẫn dắt, không hiểu quy tắc với độ khó, chỉ biết đứng co ro trong góc.

Lộc Hành Ngâm thấy vẫn còn những người ghi nhớ điểm kiến ​​thức cho kỳ thi đại học.

Phòng thi của cậu ở giữa lầu ba gần cửa sổ, bên ngoài có bóng râm dày đặc, ánh nắng mùa hè rực rỡ xuyên qua kẽ lá, giống như lá vàng mỏng.

Cố Phóng Vi ở bên cạnh cậu, hơi nghiêng người để kiểm tra số báo danh cho cậu: "Số báo danh gì dài thế... Lộc Hành Ngâm, không có vấn đề."

Lộc Hành Ngâm hỏi anh, "Còn anh đâu?"

"Anh không thi ở chỗ này, dù sao cách chỗ em khá xa, ngày mai cũng không muộn." Cố Phóng Vi thản nhiên nói.

"Lần này anh nghiêm túc thi chứ?" Lộc Hành Ngâm dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

Cố Phóng Vi chưa bao giờ tham gia huấn luyện thi đua, chỉ có một lần, Trần Xung túm lấy hắn, ấn hắn trước máy tính để tham gia một kỳ thi thử: "Nếu em mà không thi thì Hội Hoá Học tỉnh sẽ cho rằng không có em đấy! Thi đầy đủ ba lần cho tôi!"

Ba lần, Lộc Hành Ngâm nhớ rõ lần đầu tiên Cố Phóng Vi được tròn điểm, hai lần tiếp theo, hắn có lẽ đã ngán làm tiếp, bám ở vạch giải 40 điểm của tỉnh, bám đến đứt dây quần, các câu hỏi phía sau hầu hết là để trống.

Thực hành thì chưa bao giờ trừ điểm quá nhiều.

Cố Phóng Vi nói: "Anh sẽ, anh sẽ vì Máy Tính Nhỏ."

"Em không muốn anh vì em." Lộc Hành Ngâm nghiêm túc trả lời, "Mà em sẽ đuổi kịp bước chân của anh."

Đôi mắt đào hoa của Cố Phóng Vi cong lên: "Được, anh chờ em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play